Ăn chơi Cô đơn giữa biển người

Mcopns

Già làng
Azerbaijan
T4MfDXX.jpg

Cf đắt quá, đéo biết gọi gì.
Nghèo khổ thật :pudency:
 
Hịn thế anh zai cali ngàn dặm
Hôm trước mày nuôi bệnh phải không? Tao cũng đi nuôi bệnh 2 đêm rồi, té cả đái, cái Menu nhìn oách xà lách vậy thôi chứ kêu ra nhìn chán vãi đái không khác gì đồ ăn công nghiệp trên máy bay cả.
 
Hôm trước mày nuôi bệnh phải không? Tao cũng đi nuôi bệnh 2 đêm rồi, té cả đái, cái menu nhìn oách xà lách vậy thôi chứ kêu ra nhìn chán vãi đái không khác gì đồ ăn công nghiệp trên máy bay cả.
Tao đi cò bệnh viện thôi.
Ngoài ra tao còn cò một số loại giấy tờ khác :pudency:
 
Lên xàm chứng kiến thằng @Mcopns ngồi quán nước sang chảnh, rung đùi chờ mấy em phục vụ xinh tươi tới dâng nước mà nó còn than là cô đơn giữa biển người.

Kiếp này thất bại đau đớn, sao còn bắt tao phải chứng kiến cuộc đời rực rỡ của nó sống. Nhìn nó lật Menu lựa những món nước đắt tiền, sang chảnh giá trị bằng 3-4 bữa ăn của mình mà tao sục sôi căm phẫn. Bao năm tháng lên xàm sống ảo biệt lập, mất kết nối con người. Nhìn những bức ảnh nó đăng mà hồn tao giờ đây trở về thực tại — đời tao chẳng còn lại gì.Mỗi ngày nó được đi đây đó, được trải nghiệm, được tự do, được sống trọn vẹn. Còn tao kẹt trong bốn bức tường, ngồi trước màn hình ngày qua ngày, tháng thành năm, mưaời năm tuổi trẻ vụt qua....

Đọc những dòng Menu, nhìn giá từng món nước là một lần đau đớn, dằn vặt vì một cuộc đời chẳng thể có. Tao sợ phải ra ngoài, giờ đây còn sợ cả lên xàm vì chỉ cần nhìn cuộc sống bình thường của người khác thôi, tao đã bị nuốt chửng bởi ghen tức và thù hận. Ông trời ơi, sao mày bất công đến thế. Đời đau khổ triền miên, ba ngày một cơn nặng tao biết phải sống sao cho nổi nữa.
 
Lên xàm chứng kiến thằng @Mcopns ngồi quán nước sang chảnh, rung đùi chờ mấy em phục vụ xinh tươi tới dâng nước mà nó còn than là cô đơn giữa biển người.

Kiếp này thất bại đau đớn, sao còn bắt tao phải chứng kiến cuộc đời rực rỡ của nó sống. Nhìn nó lật menu lựa những món nước đắt tiền, sang chảnh giá trị bằng 3-4 bữa ăn của mình mà tao sục sôi căm phẫn. Bao năm tháng lên xàm sống ảo biệt lập, mất kết nối con người. Nhìn những bức ảnh nó đăng mà hồn tao giờ đây trở về thực tại — đời tao chẳng còn lại gì.Mỗi ngày nó được đi đây đó, được trải nghiệm, được tự do, được sống trọn vẹn. Còn tao kẹt trong bốn bức tường, ngồi trước màn hình ngày qua ngày, tháng thành năm, mưaời năm tuổi trẻ vụt qua....

Đọc những dòng menu, nhìn giá từng món nước là một lần đau đớn, dằn vặt vì một cuộc đời chẳng thể có. Tao sợ phải ra ngoài, giờ đây còn sợ cả lên xàm vì chỉ cần nhìn cuộc sống bình thường của người khác thôi, tao đã bị nuốt chửng bởi ghen tức và thù hận. Ông trời ơi, sao mày bất công đến thế. Đời đau khổ triền miên, ba ngày một cơn nặng tao biết phải sống sao cho nổi nữa.
Làm đéo gì căng thẳng thế tml
 

Có thể bạn quan tâm

Top