Tao ngày trước cũng vậy.
Tiểu học thì thích nhiều bạn, mà chỉ nhìn thôi chứ không dám nói gì.
Lên cấp 2 cũng thế, giờ ra chơi đi ngang qua lớp mà len lén nhìn, không dám bắt chuyện, hỏi tên.
Cấp 3 thích 1 bạn khác lớp, mấy đứa bạn cùng lớp biết nên cũng đẩy thuyền. Mà hồi đó nhát, tự ti, với không nghĩ đến chuyện tình cảm nhiều. Chỉ biết thích vậy thôi, chứ không nghĩ xa xôi. Sáng đi học, em nó đi xe đạp điện, mình đi xe 107. Đạp theo xí mẹ chỉ để nhìn sau lưng em nó.
Có lần đạp nhanh quá xúc mẹ nó sên. Mà công nhận, sáng nào đi học mà gặp em nó là bữa đó xui. Đi trễ, quên vở, bị kêu lên trả bài, làm bài tập,....
Em nó cũng dễ thương. Sau ra trường, cũng add fb, nói chuyện linh tinh. Mà em nó xinh, với lối sống hơn mình nhiều quá. Nên thời gian sau cũng xóa bạn bè.
Mấy năm sau đi làm cùng nhỏ em họ của em nó. Về lướt fb mới biết. Cái add fb nhỏ em họ, em nó thấy bạn chung hay sao, cái tự add fb mình luôn. Accept xong nhắn vài hôm, mình lại xóa bạn bè cả 2 chị em.
Hồi năm nhất, gặp em kia mặt y như Văn Tụng Nhàn, diễn viên TVB. Vừa nhìn đã đổ, về tìm fb, nhắn tin, mua trà sữa, quà. Tối tối hay ghé quán em nó làm thêm, mua trà sữa chỉ để gặp mặt em nó rồi về. Hay lượn lờ cung đường về nhà của em nó, với hi vọng vô tình gặp nhau.
Sau đi làm, đá phò, cái kiểu thèm chịch. Nên cũng kiếm bồ theo kiểu vồn vã. Cũng quen được 1 em, cũng chịch, bị em nó đá cũng buồn mà hỏi mình có tình cảm với em nó nhiều không, thì câu trả lời lại là không. Kiểu buồn, tức vì bị đá thì đúng hơn.
Sau này thì có tình cảm với ai cũng kiểu phớt phớt, không còn kiểu hồi hợp, vui vẻ khi nhắn tin, không còn kiểu vờ đi qua con đường/quán xá người ta hay lui tới với hi vọng vô tình được gặp người trong mộng như xưa nữa. Có lẽ do thất bại trong việc tán tỉnh nhiều quá, nên cũng dần mất niềm tin vào việc sẽ có ai đó yêu thương mình.
Có lẽ ai trong chúng ta, ít nhiều gì cũng đều có một thời
@Olineasdf