hihihehe
Chịu khó la liếm

Có niềm cảm hứng Nepal cho VN hay không?
Nhiều người trong giới đấu tranh đang hy vọng tuổi trẻ VN làm điều tương tự như Nepal.
Thật buồn cười. Sẽ không có chuyện đó ở VN.
Tuổi trẻ VN cũng như cha mẹ chúng đều thiếu một thứ quan trọng nhất ở con người. Đó là thứ mà Fukuzawa, nhà khai sáng Nhật Bản, gọi là “khí chất”.
Một cách thẳng thắn và thực tâm, phải nói rằng chúng ta (cùng với các dân tộc ở châu Phi và kém phát triển khác) có rất ít khí chất.
Khí chất là gì?
Cũng theo Fukuzawa, đó là một thứ tinh thần được hun đúc qua nhiều thế hệ, một trạng thái tinh thần đặc biệt và không lẫn với dân tộc khác.
Người Nhật có gốc gác từ người Triều Tiên (có gene trùng khít với người Triều Tiên tới 70-80%), nhưng họ chưa bao giờ thừa nhận điều này.
Họ chỉ ra bằng chứng rằng từ thời tiền sử người Nhật đã có hố rác, người Triều Tiên thì không.
Nó cho thấy người Nhật sống sạch sẽ từ rất xa xưa, điều hoàn toàn khác với lối sống thiếu vệ sinh ở người Triều Tiên (so với người Việt họ còn sạch sẽ hơn nhiều).
Ăn ở vệ sinh là một khí chất của người Nhật.
Khí chất là một dạng trí tuệ nội tâm sâu sắc.
Nó thấm đẫm qua nhiều thế hệ và làm nên một thứ văn hoá, lối sống, suy nghĩ đặc sắc.
Sang Nhật, Hàn Quốc, Singapore, Đài Loan… ta thấy một khí chất ở họ.
Đó là một thứ tinh thần rất mạnh mẽ để làm một việc gì đó lớn lao, tử tế cho dân tộc mình.
Họ không xả rác bừa bãi, làm việc chi tiết, cẩn trọng và nghiêm túc.
Và để thấy điều này, chúng ta cứ nhìn vào nắp cống trên đường vệ sinh ngoài phố.
Những thứ này hoàn toàn thiếu vắng ở con người VN chúng ta.
Chúng ta chỉ có sinh hoạt văn hoá bầy đàn (đám đông) như kiểu đi bão bóng đá, hay các ngày kỷ niệm chiến thắng nào đó.
Chúng ta lên tinh thần ghê gớm lắm, muốn làm người nọ người kia, muốn hô vang khẩu hiệu vươn mình này kia.
Nhưng, ngay sau đó, chúng ta đánh nhau để giành chỗ ngồi (còn tụt quần phơi hàng để đe doạ đối phương), chúng ta xả rác như người hang động.
Và ngày mai ra nước ngoài lại ăn cắp, đâm chém…
Chơi thể thao thì ăn gian, cãi cọ nhau từ golf, tennis tới cầu lông, bóng bàn.
Chơi thể thao cũng không biết phép tắc lịch thiệp như ăn may thì phải biết xin lỗi, thậm chí ăn may còn cười khả ố, coi đó là một điều giỏi giang, hơn người.
Nghĩa là chúng ta chưa bao giờ rèn luyện để làm điều tử tế có văn hoá, mà chỉ có hành vi hang động của người tiền sử.
Bi kịch hơn, chúng ta lại coi đó là một…phẩm chất.
Ra nước ngoài nhìn cảnh người Việt bị khinh miệt, mà đau như cắt…
Chúng ta là dân tộc không có khí chất.
Nhiều người trong giới đấu tranh đang hy vọng tuổi trẻ VN làm điều tương tự như Nepal.
Thật buồn cười. Sẽ không có chuyện đó ở VN.
Tuổi trẻ VN cũng như cha mẹ chúng đều thiếu một thứ quan trọng nhất ở con người. Đó là thứ mà Fukuzawa, nhà khai sáng Nhật Bản, gọi là “khí chất”.
Một cách thẳng thắn và thực tâm, phải nói rằng chúng ta (cùng với các dân tộc ở châu Phi và kém phát triển khác) có rất ít khí chất.
Khí chất là gì?
Cũng theo Fukuzawa, đó là một thứ tinh thần được hun đúc qua nhiều thế hệ, một trạng thái tinh thần đặc biệt và không lẫn với dân tộc khác.
Người Nhật có gốc gác từ người Triều Tiên (có gene trùng khít với người Triều Tiên tới 70-80%), nhưng họ chưa bao giờ thừa nhận điều này.
Họ chỉ ra bằng chứng rằng từ thời tiền sử người Nhật đã có hố rác, người Triều Tiên thì không.
Nó cho thấy người Nhật sống sạch sẽ từ rất xa xưa, điều hoàn toàn khác với lối sống thiếu vệ sinh ở người Triều Tiên (so với người Việt họ còn sạch sẽ hơn nhiều).
Ăn ở vệ sinh là một khí chất của người Nhật.
Khí chất là một dạng trí tuệ nội tâm sâu sắc.
Nó thấm đẫm qua nhiều thế hệ và làm nên một thứ văn hoá, lối sống, suy nghĩ đặc sắc.
Sang Nhật, Hàn Quốc, Singapore, Đài Loan… ta thấy một khí chất ở họ.
Đó là một thứ tinh thần rất mạnh mẽ để làm một việc gì đó lớn lao, tử tế cho dân tộc mình.
Họ không xả rác bừa bãi, làm việc chi tiết, cẩn trọng và nghiêm túc.
Và để thấy điều này, chúng ta cứ nhìn vào nắp cống trên đường vệ sinh ngoài phố.
Những thứ này hoàn toàn thiếu vắng ở con người VN chúng ta.
Chúng ta chỉ có sinh hoạt văn hoá bầy đàn (đám đông) như kiểu đi bão bóng đá, hay các ngày kỷ niệm chiến thắng nào đó.
Chúng ta lên tinh thần ghê gớm lắm, muốn làm người nọ người kia, muốn hô vang khẩu hiệu vươn mình này kia.
Nhưng, ngay sau đó, chúng ta đánh nhau để giành chỗ ngồi (còn tụt quần phơi hàng để đe doạ đối phương), chúng ta xả rác như người hang động.
Và ngày mai ra nước ngoài lại ăn cắp, đâm chém…
Chơi thể thao thì ăn gian, cãi cọ nhau từ golf, tennis tới cầu lông, bóng bàn.
Chơi thể thao cũng không biết phép tắc lịch thiệp như ăn may thì phải biết xin lỗi, thậm chí ăn may còn cười khả ố, coi đó là một điều giỏi giang, hơn người.
Nghĩa là chúng ta chưa bao giờ rèn luyện để làm điều tử tế có văn hoá, mà chỉ có hành vi hang động của người tiền sử.
Bi kịch hơn, chúng ta lại coi đó là một…phẩm chất.
Ra nước ngoài nhìn cảnh người Việt bị khinh miệt, mà đau như cắt…
Chúng ta là dân tộc không có khí chất.