Trong mưa tầm tã của những ngày cuối tháng 8, binh nhất Giang Trí Nhân nén nỗi đau mất mẹ để cùng đồng đội miệt mài luyện tập cho lễ diễu binh kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám thành công và Quốc khánh 2-9.
Chiến sĩ Giang Trí Nhân đang tham gia luyện tập trên thao trường, cán bộ huấn luyện động viên khi hay tin nam chiến sĩ vừa mất mẹ - Ảnh: NGUYỄN HẰNG
Chiều 31-8, mưa tầm tã phủ kín thao trường Trung tâm Huấn luyện, Bồi dưỡng nghiệp vụ và Giáo dục nghề nghiệp số 1 (Bộ tư lệnh Cảnh sát cơ động, Bộ Công an).
Giữa màn mưa trắng xóa, binh nhất Giang Trí Nhân (quê Cà Mau) - chiến sĩ Trung đoàn Cảnh sát cơ động Tây Nam Bộ - cùng cán bộ quản lý, huấn luyện và đồng đội vẫn miệt mài "đội mưa" luyện tập cho lễ diễu binh, diễu hành kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2-9.
Trong hàng ngũ chỉnh tề ấy, ánh mắt Nhân không ngừng hướng lên bầu trời, nơi những giọt nước mắt anh hòa lẫn trong mưa.
Nhân vừa mất mẹ.
Nỗi đau đến bất ngờ
Nhân kể hai ngày trước, giữa giờ nghỉ ngơi sau những buổi tập luyện căng thẳng, anh bất ngờ nhận tin dữ từ gia đình. "Nghe tin mẹ mất, tôi choáng váng, không tin là sự thật. Mẹ sinh năm 1980, vẫn còn rất trẻ. Chỉ đến khi gọi điện về, nghe tiếng cha nghẹn trong nước mắt, tôi mới biết đó là sự thật", Nhân nói với Tuổi Trẻ Online.
Nam chiến sĩ cho biết mẹ mình làm việc tại Cần Thơ. Theo lời cha, mấy tuần trước mẹ còn gọi điện về nhà bảo thấy trong người mệt. Sau khi đi khám, bác sĩ phát hiện khối u não. Chỉ sau ít ngày nằm viện, mẹ ra đi.
Nén nỗi đau quá lớn, mấy ngày qua Nhân vẫn ở lại thao trường cùng đồng đội. Giữa cái nắng rát da, trong cơn mưa xối xả, hình bóng mẹ chưa lúc nào rời khỏi tâm trí chàng chiến sĩ trẻ.
Nhân nhớ cuộc gọi gần đây nhất anh còn tâm sự với mẹ về những ngày tập luyện vất vả trên thao trường, được cán bộ huấn luyện khen cả khối tập luyện tốt.
"Lúc đó mẹ cười vui, dặn tôi phải nghe lời cán bộ huấn luyện, sống chan hòa với đồng đội, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ được giao", Nhân kể.
Trong cuộc trò chuyện, nhiều lần Nhân nghẹn giọng, khóc. Anh nhớ những ngày còn đi học, khi áp lực học tập khiến mình mệt mỏi, mẹ đã lo lắng đến mức bật khóc. "Khi ấy, tôi mới thấm thía mẹ thương tôi đến nhường nào", Nhân bùi ngùi.
Rồi anh nức nở khi nhắc về những điều giản dị nay hóa thành kỷ niệm: "Tôi nhớ nụ cười hiền hậu của mẹ mỗi khi tôi trở về nhà, nhớ vòng tay ấm áp vỗ về, những bữa món ngon mẹ nấu… Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời. Nhưng giờ đây, tôi sẽ không bao giờ còn tìm lại được nữa".