salamanca
Trai thôn
Trong tòa nhà kín cổng cao tường giữa lòng Hà Nội mưa như trút, rừng cờ ướt sũng sau hoàn lưu của cơn bão 11, những người đội danh “đại biểu xứng đáng” họp phiên thứ mười ba của một khóa đại hội. Họ nói về “kỷ nguyên vươn mình”, hứa sẽ bầu chọn những người “sáng như gương, sắc như gươm” và “có trách nhiệm trước nhân dân” (1). Từng câu chữ vang lên, tròn trịa và đều đặn như tiếng tụng kinh trong một nghi lễ, nhưng những tiếng ấy đã mất hết ý nghĩa; chúng chỉ là âm vang từ những công thức đã sáo mòn.
Bên ngoài, người dân hối hả khắc phục sức tàn phá của cơn bão Matmo. Những con đường biến thành nhiều dòng sông mờ, người thợ đẩy chiếc xe chết máy, đứa trẻ nhìn đôi dép nhựa trôi xuôi. Không ai trong số họ biết hội nghị 13 đang thảo luận điều gì. Nhưng họ hiểu — ở trong ấy, ít ai nghĩ về họ.
Mai kia, Hội nghị trung ương 13 có thể lại “kết thúc thành công” dưới những ánh đèn sáng chói, bấm nút biểu quyết những văn bản đã được chuẩn bị sẵn, và tự chúc mừng nhau về “thành tựu”. Nhưng bên ngoài phòng họp, trong hàng triệu – triệu căn nhà nhỏ, có những người im lặng theo cách khác: im lặng vì họ đang lắng nghe chính mình. Khi họ nói, không cần khẩu hiệu, chỉ cần lời thật — đó là lúc cuộc khai hội thực sự của một dân tộc sẽ bắt đầu.
Bên ngoài, người dân hối hả khắc phục sức tàn phá của cơn bão Matmo. Những con đường biến thành nhiều dòng sông mờ, người thợ đẩy chiếc xe chết máy, đứa trẻ nhìn đôi dép nhựa trôi xuôi. Không ai trong số họ biết hội nghị 13 đang thảo luận điều gì. Nhưng họ hiểu — ở trong ấy, ít ai nghĩ về họ.
Mai kia, Hội nghị trung ương 13 có thể lại “kết thúc thành công” dưới những ánh đèn sáng chói, bấm nút biểu quyết những văn bản đã được chuẩn bị sẵn, và tự chúc mừng nhau về “thành tựu”. Nhưng bên ngoài phòng họp, trong hàng triệu – triệu căn nhà nhỏ, có những người im lặng theo cách khác: im lặng vì họ đang lắng nghe chính mình. Khi họ nói, không cần khẩu hiệu, chỉ cần lời thật — đó là lúc cuộc khai hội thực sự của một dân tộc sẽ bắt đầu.
