Live Có phải xã hội đang chết lâm sàn

salamanca

Trai thôn
Trong tòa nhà kín cổng cao tường giữa lòng Hà Nội mưa như trút, rừng cờ ướt sũng sau hoàn lưu của cơn bão 11, những người đội danh “đại biểu xứng đáng” họp phiên thứ mười ba của một khóa đại hội. Họ nói về “kỷ nguyên vươn mình”, hứa sẽ bầu chọn những người “sáng như gương, sắc như gươm” và “có trách nhiệm trước nhân dân” (1). Từng câu chữ vang lên, tròn trịa và đều đặn như tiếng tụng kinh trong một nghi lễ, nhưng những tiếng ấy đã mất hết ý nghĩa; chúng chỉ là âm vang từ những công thức đã sáo mòn.

Bên ngoài, người dân hối hả khắc phục sức tàn phá của cơn bão Matmo. Những con đường biến thành nhiều dòng sông mờ, người thợ đẩy chiếc xe chết máy, đứa trẻ nhìn đôi dép nhựa trôi xuôi. Không ai trong số họ biết hội nghị 13 đang thảo luận điều gì. Nhưng họ hiểu — ở trong ấy, ít ai nghĩ về họ.

Mai kia, Hội nghị trung ương 13 có thể lại “kết thúc thành công” dưới những ánh đèn sáng chói, bấm nút biểu quyết những văn bản đã được chuẩn bị sẵn, và tự chúc mừng nhau về “thành tựu”. Nhưng bên ngoài phòng họp, trong hàng triệu – triệu căn nhà nhỏ, có những người im lặng theo cách khác: im lặng vì họ đang lắng nghe chính mình. Khi họ nói, không cần khẩu hiệu, chỉ cần lời thật — đó là lúc cuộc khai hội thực sự của một dân tộc sẽ bắt đầu.
 
làm vài cái concert, vài cái sự kiện quốc gia, rồi bên trung tâm triển lãm ở Đông Anh lại bày ra cái gì cho dân cả nước ngắm, vậy là lại cờ hoa, lại nô nức phấn khởi, kiếp sau vẫn là người VN. Có clg khó được các bác nhà tao? Mày thấy bác tao đang bận họp nên tranh thủ xỏ xiên à?
 
Ngân sách 1 năm thu 69 tỷ đô, bằng số lẻ của HQ, số lẻ của các nước tiên tiến.
Trong khi đó, Mỹ ngập, Hàn ngập, Nhật ngập....mưa to trên 300mm thì ngập sạch.
M nên sám hối lời nói của m thì hơn, nhận thức kém.
 
tuần buồi nào cũng có 1 bài kiểu như này, xã hội đang trên đà sụp đổ, tha hóa, khốn đốn, hạ cấp bla bla
 
Trong tòa nhà kín cổng cao tường giữa lòng Hà Nội mưa như trút, rừng cờ ướt sũng sau hoàn lưu của cơn bão 11, những người đội danh “đại biểu xứng đáng” họp phiên thứ mười ba của một khóa đại hội. Họ nói về “kỷ nguyên vươn mình”, hứa sẽ bầu chọn những người “sáng như gương, sắc như gươm” và “có trách nhiệm trước nhân dân” (1). Từng câu chữ vang lên, tròn trịa và đều đặn như tiếng tụng kinh trong một nghi lễ, nhưng những tiếng ấy đã mất hết ý nghĩa; chúng chỉ là âm vang từ những công thức đã sáo mòn.

Bên ngoài, người dân hối hả khắc phục sức tàn phá của cơn bão Matmo. Những con đường biến thành nhiều dòng sông mờ, người thợ đẩy chiếc xe chết máy, đứa trẻ nhìn đôi dép nhựa trôi xuôi. Không ai trong số họ biết hội nghị 13 đang thảo luận điều gì. Nhưng họ hiểu — ở trong ấy, ít ai nghĩ về họ.

Mai kia, Hội nghị trung ương 13 có thể lại “kết thúc thành công” dưới những ánh đèn sáng chói, bấm nút biểu quyết những văn bản đã được chuẩn bị sẵn, và tự chúc mừng nhau về “thành tựu”. Nhưng bên ngoài phòng họp, trong hàng triệu – triệu căn nhà nhỏ, có những người im lặng theo cách khác: im lặng vì họ đang lắng nghe chính mình. Khi họ nói, không cần khẩu hiệu, chỉ cần lời thật — đó là lúc cuộc khai hội thực sự của một dân tộc sẽ bắt đầu.
Rất thương cảm cho bà con phía bắc
Phía trong vĩ tuyến xin hồi hướng về miền ngoài
Sau yeah!!! :vozvn (7):

 
Trong tòa nhà kín cổng cao tường giữa lòng Hà Nội mưa như trút, rừng cờ ướt sũng sau hoàn lưu của cơn bão 11, những người đội danh “đại biểu xứng đáng” họp phiên thứ mười ba của một khóa đại hội. Họ nói về “kỷ nguyên vươn mình”, hứa sẽ bầu chọn những người “sáng như gương, sắc như gươm” và “có trách nhiệm trước nhân dân” (1). Từng câu chữ vang lên, tròn trịa và đều đặn như tiếng tụng kinh trong một nghi lễ, nhưng những tiếng ấy đã mất hết ý nghĩa; chúng chỉ là âm vang từ những công thức đã sáo mòn.

Bên ngoài, người dân hối hả khắc phục sức tàn phá của cơn bão Matmo. Những con đường biến thành nhiều dòng sông mờ, người thợ đẩy chiếc xe chết máy, đứa trẻ nhìn đôi dép nhựa trôi xuôi. Không ai trong số họ biết hội nghị 13 đang thảo luận điều gì. Nhưng họ hiểu — ở trong ấy, ít ai nghĩ về họ.

Mai kia, Hội nghị trung ương 13 có thể lại “kết thúc thành công” dưới những ánh đèn sáng chói, bấm nút biểu quyết những văn bản đã được chuẩn bị sẵn, và tự chúc mừng nhau về “thành tựu”. Nhưng bên ngoài phòng họp, trong hàng triệu – triệu căn nhà nhỏ, có những người im lặng theo cách khác: im lặng vì họ đang lắng nghe chính mình. Khi họ nói, không cần khẩu hiệu, chỉ cần lời thật — đó là lúc cuộc khai hội thực sự của một dân tộc sẽ bắt đầu.
Chạy ngay đi
 
Cái chết của một xã hội không bắt đầu bằng súng đạn, mà bằng sự chai lì của lương tri. Khi những lời nói không còn ý nghĩa, khi sự thật bị thay bằng khẩu hiệu, và khi người tử tế học cách im lặng để được yên thân, đó là lúc xã hội bước vào giai đoạn “chết lâm sàng”.

Giờ người ta chỉ còn tin vào hai thứ: tiền và an toàn. Còn những thứ từng được gọi là giá trị đạo đức, tri thức, lòng tự trọng dần trở thành thứ xa xỉ. Nhưng rồi ai cũng tự an ủi, miễn là mình sống sót, miễn là đèn vẫn sáng, thì chắc là mọi thứ vẫn ổn..

Không. Chết lâm sàng nghĩa là vẫn còn thở, nhưng không còn sống.Và điều đáng sợ nhất là khi cái chết đó trở thành “bình thường mới”.
 
Cái chết của một xã hội không bắt đầu bằng súng đạn, mà bằng sự chai lì của lương tri. Khi những lời nói không còn ý nghĩa, khi sự thật bị thay bằng khẩu hiệu, và khi người tử tế học cách im lặng để được yên thân, đó là lúc xã hội bước vào giai đoạn “chết lâm sàng”.

Giờ người ta chỉ còn tin vào hai thứ: tiền và an toàn. Còn những thứ từng được gọi là giá trị đạo đức, tri thức, lòng tự trọng dần trở thành thứ xa xỉ. Nhưng rồi ai cũng tự an ủi, miễn là mình sống sót, miễn là đèn vẫn sáng, thì chắc là mọi thứ vẫn ổn..

Không. Chết lâm sàng nghĩa là vẫn còn thở, nhưng không còn sống.Và điều đáng sợ nhất là khi cái chết đó trở thành “bình thường mới”.
Đúng rồi đấy, cái chết đang diễn ra rồi
 
Trong tòa nhà kín cổng cao tường giữa lòng Hà Nội mưa như trút, rừng cờ ướt sũng sau hoàn lưu của cơn bão 11, những người đội danh “đại biểu xứng đáng” họp phiên thứ mười ba của một khóa đại hội. Họ nói về “kỷ nguyên vươn mình”, hứa sẽ bầu chọn những người “sáng như gương, sắc như gươm” và “có trách nhiệm trước nhân dân” (1). Từng câu chữ vang lên, tròn trịa và đều đặn như tiếng tụng kinh trong một nghi lễ, nhưng những tiếng ấy đã mất hết ý nghĩa; chúng chỉ là âm vang từ những công thức đã sáo mòn.

Bên ngoài, người dân hối hả khắc phục sức tàn phá của cơn bão Matmo. Những con đường biến thành nhiều dòng sông mờ, người thợ đẩy chiếc xe chết máy, đứa trẻ nhìn đôi dép nhựa trôi xuôi. Không ai trong số họ biết hội nghị 13 đang thảo luận điều gì. Nhưng họ hiểu — ở trong ấy, ít ai nghĩ về họ.

Mai kia, Hội nghị trung ương 13 có thể lại “kết thúc thành công” dưới những ánh đèn sáng chói, bấm nút biểu quyết những văn bản đã được chuẩn bị sẵn, và tự chúc mừng nhau về “thành tựu”. Nhưng bên ngoài phòng họp, trong hàng triệu – triệu căn nhà nhỏ, có những người im lặng theo cách khác: im lặng vì họ đang lắng nghe chính mình. Khi họ nói, không cần khẩu hiệu, chỉ cần lời thật — đó là lúc cuộc khai hội thực sự của một dân tộc sẽ bắt đầu.
xã hội VN thôi nhé, đừng đánh đồng cả quả địa cầu.
 
Triết học hiện sinh (Heidegger, Kierkegaard) cho rằng con người chỉ thực sự sống có ý nghĩa khi đối diện với cái chết, vì cái chết làm ta ý thức rõ sự hữu hạn của đời mình.
Ở góc độ tâm lý - cá nhân “cái chết nhỏ” trong đời sống hằng ngày có thể được cắt nghĩa là sự kết thúc một giai đoạn, một bản ngã, một thói quen cũ. Chỉ khi dám buông bỏ, ta mới có thể bắt đầu một đời sống mới. Nhiều người sau khi trải qua biến cố lớn (mất mát, bệnh tật, thất bại) mới thực sự “tỉnh thức” và sống trọn vẹn hơn. Để sống đúng nghĩa bằng cách trở nên trưởng thành đôi khi ta phải để một phần con người cũ “chết đi” tức là ngừng sự ngây thơ, sự bám víu, hay những ảo tưởng.
 

Có thể bạn quan tâm

Top