Cơm Sống Giết gần hếtThương Phế Binh Bộ Đội trong Chiến-Tranh???

Đồng đội chăm nhau đc. Nhưng đưa về bv dã chiến nó mới lọc. Lúc đó làm gì có đồng đội bên cạnh, có chăng thì là mấy thằng bác sỹ y tá đang quá tải quá mệt mỏi và thiếu thốn các kiểu. Lúc đó thì chỉ đợi lệnh trên là cho đi thôi. Bọn mày vào viện trung ương đi, quá tải quá sức, bs nó cho chảy khô máu luôn chứ đừng nói 50 năm trc nhé.
 
chúng mày dùng văn mẫu chán quá, t đâu bất mãn cũng k chống phá gì, đơn giản t đi tìm sự thật mà thôi, mà thường sự thật thì trần trụi
Mẫu cl gì đơn giản t cũng nghĩ như mày nhưng tao đéo có kiểu đổ lỗi tại thứ này tại thứ kia, cái gì đã là lịch sử thì nó sẽ như vậy, chấp nhận đi lên đây chém đéo giải quyết đc gì đâu
 
M có thể lưu video dưới dạng file rồi post lại vào đây cho ae dc ko. T sợ mấy tháng nữa video này bị xóa mất.
Đăng video trên face giờ dễ bị kiểm duyệt lắm
Đcm trông như thằng xe ôm, ngồi gáy bên bức tường đổ nát, xập xệ mà cũng tin. Đcm ở nhà cha mẹ nói chắc đéo tin đâu nhưng mấy cái thằng trông còn khổ hơn pháp sư Trần Dần nói mà tin như ngộ đạo. Đẻ chúng mày chỉ thâm lol chứ đéo giải quyết con cặc gì???
 
Nếu như đối xử tệ với lính cộng hòa thì có thể chứ ko có chuyện cố tình với lính mình đâu.

Đầu tiên mày phải hiểu trong 1 đơn vị, vào sinh ra tử với nhau thì rất khó có chuyện bỏ mặc khi vẫn còn khả năng. Trừ khi là hết cách rồi.

Chứ đồng đội chiến đấu cạnh nhau, nếu còn cơ hội đưa về tuyến sau ng ta vẫn đưa đi. Chỉ trừ khi ko còn thuốc men y tế, ko có ng tới chăm sóc, hay ko kịp chờ mang về hậu phương, thì có thể ng ta phải làm ra những quyết định ngó lơ thôi chứ sao giờ.

Lúc chiến đấu vậy, vì báo thù cho đồng đội nhiều khi còn sẵn sàng liều chết với địch.

Còn đối xử tệ với lính cộng hòa thì tao nghĩ là có thể. Sau chiến tranh bị đưa vô trại cải tạo, rồi vượt biên nên cũng không còn nhiều là thế.
Vân ngó lơ, làm ra quyết định ngó lơ vì ảnh hưởng lợi ích chung của cơm sườn.
 
20 năm quánh Mỹ
13 năm quánh cam…mà đến giờ tui chưa gặp được đồng chí thương phế binh nón cối nào cả.

Tự dưng liên tưởng tới tư tưởng của giới tài xế xe tải người “nước ngoài” : “đã đụng ai thì phải cán cho nạn nhân chết luôn , đền 1 lần cho xong. Chứ để họ sống là phải nuôi họ suốt đời”
 
Địt mẹ thằng thớt bố láo ăn cắp tao nói cho mày nghe ******** giờ c ó nát có thối vẫn thơm hơn cái đám VNCH ngày xưa nhiều . Làm gì có chuyện bỏ đồng đội như mồm chó trong clip , ông bác tao Đặc công Rừng sác đánh kho xăng , năm nay 7x rồi năm nào mừng thọ cả chục ông già đều tụ 1 bàn nhậu , c ó mù covid đi vài ông thôi , thương tích đầy người .
Còn kiểu mày nói là mấy thằng Mỹ nó bỏ tụi mày thì có . Xưa tao quen con ghệ mà ông nội nó là sĩ quan chỉ huy thiết giáp chạy nạn theo trực thăng mà có mấy ông thương binh ng Việt bọn Mỹ nó đầy cmn xuống biẻn cho cá ăn , tướng thì bỏ lính thì chúng nó nát thua là đúng rồi . V+ mà nát như tụi bay chắc là như Hàn như BTT rồi con trai.
 
Tao thấy trong xàm này có những thằng rất buồn cười. Cứ thấy những thớt như thế này là vào chửi mấy thằng lập thớt. Chửi làm đéo gì cho mệt. Vì mục đích chúng nó lập thớt ra là gì đọc là hiểu rồi. Cãi nhau làm gì rồi chúng nó lôi nick chính nick phụ rồi một lô những thằng như chúng nó vào def và cãi nhau với chúng mày. Những thằng như thằng chủ thớt tao thấy ngày nào chả làm 1 thớt, cãi nhau hết mẹ ngày à. Đứa nào là người bình thường có con tim khối óc lành lặn không dị tật mời đọc xong thì cút luôn ra. Cũng chỉ có vài thằng chúng nó với nhau thôi, cứ bôi xấu tự sướng với nhau mãi cũng chán ý mà.

quan tâm làm cặc gì,mất công ra đấy thằng mặt Lồn,:vozvn (19):cứ thấy mấy thằng ngu thích bú cặc mẽo vẫn mơ ước hòn cặc viễn đông thì chửi thôi,:vozvn (19):lũ chó đấy đéo đáng làm người :vozvn (19):
 
Tao thấy trong xàm này có những thằng rất buồn cười. Cứ thấy những thớt như thế này là vào chửi mấy thằng lập thớt. Chửi làm đéo gì cho mệt. Vì mục đích chúng nó lập thớt ra là gì đọc là hiểu rồi. Cãi nhau làm gì rồi chúng nó lôi nick chính nick phụ rồi một lô những thằng như chúng nó vào def và cãi nhau với chúng mày. Những thằng như thằng chủ thớt tao thấy ngày nào chả làm 1 thớt, cãi nhau hết mẹ ngày à. Đứa nào là người bình thường có con tim khối óc lành lặn không dị tật mời đọc xong thì cút luôn ra. Cũng chỉ có vài thằng chúng nó với nhau thôi, cứ bôi xấu tự sướng với nhau mãi cũng chán ý mà.
Những thằng như thớt lập clone def thì tao ko biết chứ những thằng như mày thì nhiều vô kể, nhìn trên fb là thấy, lập 1 rừng clone sau đó lên nhục mạ,lôi bố mẹ ông bà của nguời ko cùng chính kiến ra chửi.
Tao còn lạ gì.Đối vs tao những thằng như mày chỉ là rác ruởi, loại cặn bã của xã hội.
 
Địt mẹ thằng thớt bố láo ăn cắp tao nói cho mày nghe ******** giờ c ó nát có thối vẫn thơm hơn cái đám VNCH ngày xưa nhiều . Làm gì có chuyện bỏ đồng đội như mồm chó trong clip , ông bác tao Đặc công Rừng sác đánh kho xăng , năm nay 7x rồi năm nào mừng thọ cả chục ông già đều tụ 1 bàn nhậu , c ó mù covid đi vài ông thôi , thương tích đầy người .
Còn kiểu mày nói là mấy thằng Mỹ nó bỏ tụi mày thì có . Xưa tao quen con ghệ mà ông nội nó là sĩ quan chỉ huy thiết giáp chạy nạn theo trực thăng mà có mấy ông thương binh ng Việt bọn Mỹ nó đầy cmn xuống biẻn cho cá ăn , tướng thì bỏ lính thì chúng nó nát thua là đúng rồi . V+ mà nát như tụi bay chắc là như Hàn như BTT rồi con trai.
bài trên t có nói là tất cả đâu tml, t cũng có bình luận là tùy đơn vị, tùy hậu cần, và địa điểm tác chiến nữa, chứ gặp mấy trận đánh rát thì làm gì có thuốc men hậu cần để mà lo cho nhiều thương binh được, giờ mày nát hai chân hai tay đau đớn giãy giụa thì mày sống có mục địch gì nữa, mày vừa là gánh năng nhà nước, gánh nặng gia đình, với kiểu chiến đấu thời đó của bắc việt, cái lý tưởng trên hết thì t nghĩ máu lạnh cũng là chuyện bình thường
 
Mới tháng trước có vụ truy điệu một đội đặc công

Cả đám chết sạch sau một trận càn, nhưng kỳ lạ thay, ông chỉ huy vẫn sống tới 198x.
 





Không biết có thật hay không nhưng tôi đã từng nghe một bác bộ đội y công chiến trường kể như vậy nhưng có phần nhẹ nhàng hơn , bác được lệnh để bộ đội thương bị nặng gồm về 1 góc ...chảy hết máu ắt sẽ chết để khỏi mang tiếng ác.
Ở Miền nam thương binh VNCH sau khi cứu chữa lành lặn được giải ngủ sống thành cụm nên thường gọi là xóm thương phế binh hay làng thương phế bình ...mấy ảnh này quậy ze sầu , quân cảnh lắm lúc còn phải né đụng chạm.
Còn ngược lại hơn 20 năm đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào mà Miền bắc chỉ thấy được trên đầu ngón tay mấy a thương bình cụt tay cụt chân hư mắt .. không muốn tin cũng phải tin

ở chợ Nguyễn Thái Bình hay có 2 chú mặc áo hoa dù, đội mũ đỏ, đeo quân hiệu nhảy dù của VNCH. 1 chú cụt 2 chân, 1 chú đui mắt dắt nhau đi hát dạo. Bà con thương cho đồ cho tiền nhiều lắm. Mấy ông dẹp chợ, cskv ngó lơ như ko thấy.

từ hồi hết dịch tới giờ tao có ghé chợ mấy lần ko gặp, ko biết các chú còn sống không
 
tao đéo biết có giết không, nhưng ông bác ruột tao cụt chân, giải ngũ được 1 mớ đất nhiều ăn không hết =))
giờ con ổng ai cũng công ty riêng, nhà vài căn, xe hơi vào chiếc =)) mặc dù trước đó toàn loại phá của.
thời tao đi học thì thôi rồi, mấy thằng con thương binh là auto vô lớp chọn, điểm auto cao, thi đại học cộng điểm nhiều vkl.
Bây giờ vẫn đầy ông cựu chiến binh dính tí đạn vào người, nói chung chả ảnh hưởng gì, vẫn đi xin giấy chứng nhận thương binh để con cháu được nhờ.
Thật chứ nhiều lúc thấy ******** đéo phải tốt, nhưng vẫn tốt hơn cái đám đu càng, có /// thì khôn lên xíu, chứ ngu cỡ này cụ thiệu đéo đỡ nổi đâu =))
 
Đm, toàn tin xl...chịu khó đọc vào. Thằng thớt có biết để đi lấy xác mà chết bao người vẫn cố phải lấy bằng được ko? Lính chiến, kỉ luật sắt thép. Để mặc thương binh cho chết thì ăn đạn ngay. Đội tải thương là đội vận tải, khiêng ko tử tế là ăn đòn ngay đấy.
Hẳn là thu hồi được, thường lúc rút gấp sẽ ưu tiên vác trang bị của những người không thể chiến đấu.
Xác thường để bọn Mỹ nguỵ khốn lạn chôn
main-qimg-dc2bf2f74b1d35c80b0a1d37253e37aa-lq

main-qimg-eeceab94a6ab61c34cef9f3e21cdf20b-lq

main-qimg-c196995c92673cf8a79f5d8b849d2684-lq

4089787.JPG

3875291.JPG

NVA_dead_outside_FSB_Balmoral_26_May_1968_%28AWM_P02322%29.PNG

circa-1967-corpses-lying-on-the-pavement-while-soldiers-question-a-picture-id3140741

4015c2c8627b258c193b274bfe3ce57f.jpg
LZ-Bird-NVA-dead.jpg
 
Sửa lần cuối:





Không biết có thật hay không nhưng tôi đã từng nghe một bác bộ đội y công chiến trường kể như vậy nhưng có phần nhẹ nhàng hơn , bác được lệnh để bộ đội thương bị nặng gồm về 1 góc ...chảy hết máu ắt sẽ chết để khỏi mang tiếng ác.
Ở Miền nam thương binh VNCH sau khi cứu chữa lành lặn được giải ngủ sống thành cụm nên thường gọi là xóm thương phế binh hay làng thương phế bình ...mấy ảnh này quậy ze sầu , quân cảnh lắm lúc còn phải né đụng chạm.
Còn ngược lại hơn 20 năm đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào mà Miền bắc chỉ thấy được trên đầu ngón tay mấy a thương bình cụt tay cụt chân hư mắt .. không muốn tin cũng phải tin

Tư liệu quý, quá hay
 
Nhân tiện tau share chuyện cọng sản thảm sát cả làng tại Xuân Lộc tháng 04/1975

Thời gian lặng lẽ trôi, tôi - một chàng lính trẻ măng ngày nào bây giờ đã là một ông già với mái đầu hoa râm đốm bạc. Vậy mà tôi chưa nói được câu chuyện lẽ ra phải nói. Đôi lúc tôi âm thầm kể lại cho một số bạn bè tin cậy.

Nghe xong ai cũng khuyên “Nói ra làm gì, nguy hiểm lắm đấy”. Và quả thật, sống trong xã hội chủ nghĩa này, người ta quen thói bưng bít sự thật. Sự thật không có lợi cho Đảng, cho Nhà nước.

Tháng 04/1975, đơn vị chúng tôi (Sư đoàn 341 thường gọi là đoàn Sông Lam A) phối hợp với Sư đoàn khác đánh vào căn cứ phòng ngự Xuân Lộc. Trận chiến quyết liệt kéo dài 12 ngày đêm. Tiểu đoàn 8 chúng tôi do hành quân bị lạc nên được giao nhiệm vụ chốt chặn. Nhằm không cho các đơn vị quân lực Việt Nam cộng hoà tiếp viện cũng như rút lui. Phải công nhận là sư đoàn 18 của phía đối phương họ đánh trả rất ngoan cường.

Tôi tận mắt chứng kiến hai người lính sư đoàn 18 đã trả lời gọi đầu hàng của chúng tôi bằng những loạt súng AR15. Sau đó họ ôm nhau tự sát bằng một quả lựu đạn đặt kẹp giữa hai người. Một tiếng nổ nhoáng lửa, xác họ tung toé giữa vườn cam sau ấp Bàu Cá. Hình ảnh bi hùng ấy đã gây ấn tượng mạnh cho tôi. Tinh thần của người lính đích thực là vậy.

Vị tướng nào có những người lính như thế, dù bại trận cũng có quyền tự hào về họ. Họ đã thể hiện khí phách của người trai nơi chiến trận.

Giả thiết nếu phía bên kia chiến thắng chắc chắn họ sẽ được truy tôn là những người anh hùng lưu danh muôn đời. Nhưng vận nước đã đi theo một hướng khác. Họ đành phải chấp nhận tan vào cõi hư vô như hơn 50 thuỷ binh Quân lực Việt Nam Cộng Hoà bỏ mình ngoài biển để bảo vệ Hoàng Sa.

… Nghe tiếng súng nổ ran, tôi cắt rừng chạy đến nơi có tiếng súng. Đấy là ấp Tân Lập thuộc huyện Cao Su tỉnh Đồng Nai bây giờ. ấp nằm giữa cánh rừng cao su cổ thụ. Đạn súng đại liên của các anh bộ đội cụ Hồ vãi ra như mưa. Là phân đội trưởng trinh sát, tôi dễ dàng nhận ra tiếng nổ từng loại vũ khí bằng kỹ năng nghiệp vụ.

Chuyện gì thế này? Tôi căng mắt quan sát. Địch đâu chẳng thấy, chỉ thấy những người dân lành bị bắn đổ vật xuống như ngả rạ. Máu trào lai láng, tiếng kêu khóc như ri. Lợi dụng vật che đỡ, tôi ngược làn đạn tiến gần tới ổ súng đang khạc lửa.

- Đừng bắn nữa! Tôi đây! Thạch trinh sát tiểu đoàn 8 đây!

Nghe tiếng tôi, họng súng khạc thêm mấy viên đạn nữa mới chịu ngừng.

Tôi quát:

- Địch đâu mà các ông bắn dữ thế? Tý nữa thì thịt cả mình.

Mâý ông lính trẻ tròn mắt nhìn tôi ngơ ngác. Họ trả lời tôi:

- Anh ơi! đây là lệnh.

- Lệnh gì mà lệnh, các ông mù à? Toàn dân lành đang chết chất đống kia kìa!

- Anh không biết đấy thôi. Cấp trên lệnh cho bọn em “giết lầm hơn bỏ sót”. Bọn em được phổ biến là dân ở đây ác ôn lắm!

- Tôi mới từ đằng kia lại, không có địch đâu. Các ông không được bắn nữa để tôi kiểm tra tình hình thế nào. Có gì tôi chịu trách nhiệm!

Thấy tôi cương quyết, đám lính trẻ nghe theo. Tôi quay lại phía hàng trăm người bị giết và bị thương. Họ chồng đống lên nhau máu me đầm đìa, máu chảy thành suối. Một cụ già bị bắn nát bàn tay đang vật vã kêu lên đau đớn.

Tôi vực cụ vào bóng mát rồi dật cuốn băng cá nhân duy nhất bên mình băng tạm cho cụ. Lát sau tôi quay lại thì cụ đã tắt thở vì máu ra quá nhiều. Một chỗ thấy 5 người con gái và 5 người con trai bị bắn chết châu đầu vào nhau. Tôi hỏi người lính trẻ đi theo bên cạnh:

- Ai bắn đấy?

- Đại đội phó Hường đấy anh ạ!

- Lại nữa, tôi ngó vào cửa một gia đình, cả nhà đang ăn cơm, anh bộ đội cụ Hồ nào đó đã thả vào mâm một quả lựu đạn, cả nhà chết rã rượi trong cảnh cơm lộn máu. Tôi bị sốc thực sự. Hình ảnh anh bộ đội cụ Hồ “Đi dân nhớ ở dân thương” mà thế này ư?

Cứ bảo là Mỹ nguỵ ác ôn chứ hành động dã man này của chúng ta nên gọi là gì? Tâm trạng tôi lúc đó như có bão xoáy.

Mặc dù vậy, tôi vẫn nhận ra ngay những việc cần làm.

Tôi tập trung những người sống sót lại. Bảo chị em Phụ nữ và trẻ con ra rừng tổ chức ăn uống nghỉ tạm. Cốt là không cho mọi người chứng kiến lâu cảnh rùng rợn này.

Đàn ông từ 18 đến 45 tuổi có nhiệm vụ ra sau ấp đào cho tôi một cái hố. Trong ấp ai có xe ô tô, xe lam, máy cày phải huy động hết để chở người bị thương đi viện. Mọi người đồng thanh:

- Xe thì có nhưng dọc đường sợ bị bộ đội giải phóng bắn lắm!

- Không lo, có tôi đi cùng!

Tôi giao cho Nghê, một du kích dẫn đường vừa có bố bị bộ đội cụ Hồ sát hại:

- Việc lỡ như thế rồi, chú nén đau thương lại giúp anh. Thu hồi căn cước tư trang của những người đã chết sau này còn có việc cần đến.

Thế là suốt chiều hôm đó, tôi lấy một miếng vải đỏ cột lên cánh tay trái. Lăm lăm khẩu AK ngồi trên chiếc xe dẫn đầu đoàn lần lượt chở hết người bị thương ra bệnh viện Suối Tre.

Tối hôm ấy, tôi cho chuyển hết xác người bị chết ra cái hố đã đào. Không còn cách nào khác là phải chôn chung.

Trưa ngày hôm sau người ta mới dám lấp. Đây là ngôi mộ tập thể mà trong hoàn cảnh ấy tôi buộc lòng phải xử lý như vậy. Trời nắng gắt, để bà con phơi thây mãi không được. Một nấm mồ chung hàng trăm người lẫn lộn, không hương khói, không gì hết.

Tôi cho dọn vệ sinh sạch sẽ những chỗ mọi người bị tàn sát. Xong, mới dám cho đám phụ nữ và trẻ con ở ngoài rừng về.

Tôi vượt mặt cả cấp trên để làm việc theo tiếng gọi lương tâm của mình. Bằng mọi lỗ lực có thể để cứu giúp đồng bào. Tưởng thế là tốt, sau này nghĩ lại mới thầy hành động của mình giống như sự phi tang tội ác cho những anh bộ đội cụ Hồ.

Thú thật lúc ấy tôi vẫn còn một phần ngu tín. Cũng muốn bảo vệ danh dự cho đội quân lính cụ Hồ luôn luôn được ca ngợi là tốt đẹp. Tuy vậy tôi bắt đầu nghi ngờ “Tại sao người ta giết người la liệt rồi bỏ mặc. Chẳng lẽ họ mất hết nhân tính rồi sao?”

Công việc xong tôi gặp Nghê để chia buồn. Tôi không tránh khỏi cảm giác tội lỗi. Nghê đã đưa xác bố về chôn tạm ở nhà bếp. Tội nghiệp Nghê quá. Lặn lội đi theo cách mạng, ngày Nghê dẫn bộ đội về giải phóng ấp lại là ngày bộ đội cụ Hồ giết chết bố Nghê. Nghê “mừng chưa kịp no” đã phải chịu thảm cảnh trớ trêu đau đớn. Nghê buồn rầu nói với tôi:

Hôm qua nghe lời anh. Em thu được hai nón, đồng hồ, tư trang và căn cước của những người bị giết. Sau đó có một anh bộ đội bảo đưa cho anh ấy quản lý. Em giao lại hết cho anh ấy để lo việc chôn ba.

- Em bị thằng cha nào đó lừa rồi. Thôi quên chuyện đó đi em ạ. Anh thành thật chia buồn với em. Chiến tranh thường mang đến những điều không may tột cùng đau đớn mà chúng ta không thể lường trước được. Anh cũng đang cảm thấy có lỗi trong chuyện này.

* * *

…. Đã mấy chục năm qua, khi hàng năm, khắp nơi tưng bừng kỷ niệm chiến thắng 30/4 thì tôi lại bị ám ảnh nhớ về hàng trăm dân lành bị tàn sát ở ấp Tân Lập. Cái hố chôn người bây giờ ra sao? Người ta sẽ xử lý nó như thế nào hay để nguyên vậy? Tôi muốn được quay lại đó để thắp nén hương nói lời tạ tội. Vô hình dung việc làm tốt đẹp của tôi đã giúp cho người ta bưng bít tội ác.

Không!

Người dân ấp Tân Lập sẽ khắc vào xương tuỷ câu chuyện này. Nỗi đau đớn oan khiên lúc đấy chưa thể phải nhoà được. Còn những người tham gia cuộc tàn sát ấy nữa, có lẽ họ cũng vô cùng dằn vặt khi nhận những tấm huân chương do Đảng và Nhà nước trao tặng sau ngày chiến thắng. Ý nghĩ ấy giúp tôi dũng cảm kể lại câu chuyện bi thương này.

Sau ngày giải phòng Miền Nam 30/04/1975 tôi có chụp một kiểu ảnh đang cởi áo, lột sao dang dở. Tôi đem tặng cho một thằng bạn đồng hương chí cốt. Hắn run người, mặt tái mét:

- Tao không dám nhận đâu, họ phát hiện ra tấm ảnh này quy cho phản động là chết cả lũ!.

Bạn tôi sợ là đúng. Vì cậu ta là Đảng viên. Nhưng điều bạn ấy không hiểu là tôi làm vậy vì cảm thấy hổ thẹn và nhục nhã cho anh bộ đội cụ Hồ khi nghĩ tới vụ thảm sát ở ấp Tân Lập…

Trần Đức Thạch
Cựu phân đội trưởng trinh sát
Tiểu đoàn 8 – Trung đoàn 266
Sư đoàn 341 – Quân đoàn 4

-------------------

Lo ngại phản ứng của công luận người Việt cũng như quốc tế, chính quyền CSVN đã một mặt tung tin sẽ đưa nhà thơ Trần Đức Thạch ra tòa ngày 9/10, một mặt đem ông ra xử lén lút vào ngày 6/10/2008. Ông Thạch bị bắt từ tháng 9 năm 2008 vì đã tuyên nhận Hoàng Sa – Trường Sa là của Việt Nam.

Sau một phiên tòa vỏn vẹn 2 giờ đồng hồ, mà bị cáo không có luật sư biện hộ và không có một người thân thuộc nào, nhà thơ thiết tha với vận mạng đất nước Trần Đức Thạch đã bị chế độ CSVN kết án vi phạm điều 88 luật hình sự về tuyên truyền chống lại nhà nước và trừng phạt ông 3 năm tù giam cộng 3 năm quản chế sau khi mãn án tù.

Ông Trần Đức Thạch, sinh năm 1952, sinh sống tại tỉnh Nghệ An. Ông là nhà thơ, Hội viên hội nhà văn tỉnh Nghệ An. Ông bộc lộ những tư tưởng dân chủ từ những năm 1990 và nhiều sáng tác của ông đã đi thẳng vào đề tài đòi hỏi tự do sáng tác cho văn nghệ sĩ, phê phán chế độ chính trị độc đảng, đòi hỏi dân chủ, nhân quyền cho nhân dân. Một trong những tác phẩm của ông được nhiều người chú ý là hồi ký có tên ”Hố Chôn Người Ám Ảnh”, kể lại trận đánh ở ấp Tân Lập, vào cuối tháng 4 năm 75, mà ông đã tham dự với vai trò đội trưởng trinh sát Quân đội Nhân dân ...

http://vuongthuc.wordpress.com/…/toi-ac-cong-san-qua-tuong…/

http://dtphorum.com/pr4/showthread.php…
 
Nhân tiện tau share chuyện cọng sản thảm sát cả làng tại Xuân Lộc tháng 04/1975

Thời gian lặng lẽ trôi, tôi - một chàng lính trẻ măng ngày nào bây giờ đã là một ông già với mái đầu hoa râm đốm bạc. Vậy mà tôi chưa nói được câu chuyện lẽ ra phải nói. Đôi lúc tôi âm thầm kể lại cho một số bạn bè tin cậy.

Nghe xong ai cũng khuyên “Nói ra làm gì, nguy hiểm lắm đấy”. Và quả thật, sống trong xã hội chủ nghĩa này, người ta quen thói bưng bít sự thật. Sự thật không có lợi cho Đảng, cho Nhà nước.

Tháng 04/1975, đơn vị chúng tôi (Sư đoàn 341 thường gọi là đoàn Sông Lam A) phối hợp với Sư đoàn khác đánh vào căn cứ phòng ngự Xuân Lộc. Trận chiến quyết liệt kéo dài 12 ngày đêm. Tiểu đoàn 8 chúng tôi do hành quân bị lạc nên được giao nhiệm vụ chốt chặn. Nhằm không cho các đơn vị quân lực Việt Nam cộng hoà tiếp viện cũng như rút lui. Phải công nhận là sư đoàn 18 của phía đối phương họ đánh trả rất ngoan cường.

Tôi tận mắt chứng kiến hai người lính sư đoàn 18 đã trả lời gọi đầu hàng của chúng tôi bằng những loạt súng AR15. Sau đó họ ôm nhau tự sát bằng một quả lựu đạn đặt kẹp giữa hai người. Một tiếng nổ nhoáng lửa, xác họ tung toé giữa vườn cam sau ấp Bàu Cá. Hình ảnh bi hùng ấy đã gây ấn tượng mạnh cho tôi. Tinh thần của người lính đích thực là vậy.

Vị tướng nào có những người lính như thế, dù bại trận cũng có quyền tự hào về họ. Họ đã thể hiện khí phách của người trai nơi chiến trận.

Giả thiết nếu phía bên kia chiến thắng chắc chắn họ sẽ được truy tôn là những người anh hùng lưu danh muôn đời. Nhưng vận nước đã đi theo một hướng khác. Họ đành phải chấp nhận tan vào cõi hư vô như hơn 50 thuỷ binh Quân lực Việt Nam Cộng Hoà bỏ mình ngoài biển để bảo vệ Hoàng Sa.

… Nghe tiếng súng nổ ran, tôi cắt rừng chạy đến nơi có tiếng súng. Đấy là ấp Tân Lập thuộc huyện Cao Su tỉnh Đồng Nai bây giờ. ấp nằm giữa cánh rừng cao su cổ thụ. Đạn súng đại liên của các anh bộ đội cụ Hồ vãi ra như mưa. Là phân đội trưởng trinh sát, tôi dễ dàng nhận ra tiếng nổ từng loại vũ khí bằng kỹ năng nghiệp vụ.

Chuyện gì thế này? Tôi căng mắt quan sát. Địch đâu chẳng thấy, chỉ thấy những người dân lành bị bắn đổ vật xuống như ngả rạ. Máu trào lai láng, tiếng kêu khóc như ri. Lợi dụng vật che đỡ, tôi ngược làn đạn tiến gần tới ổ súng đang khạc lửa.

- Đừng bắn nữa! Tôi đây! Thạch trinh sát tiểu đoàn 8 đây!

Nghe tiếng tôi, họng súng khạc thêm mấy viên đạn nữa mới chịu ngừng.

Tôi quát:

- Địch đâu mà các ông bắn dữ thế? Tý nữa thì thịt cả mình.

Mâý ông lính trẻ tròn mắt nhìn tôi ngơ ngác. Họ trả lời tôi:

- Anh ơi! đây là lệnh.

- Lệnh gì mà lệnh, các ông mù à? Toàn dân lành đang chết chất đống kia kìa!

- Anh không biết đấy thôi. Cấp trên lệnh cho bọn em “giết lầm hơn bỏ sót”. Bọn em được phổ biến là dân ở đây ác ôn lắm!

- Tôi mới từ đằng kia lại, không có địch đâu. Các ông không được bắn nữa để tôi kiểm tra tình hình thế nào. Có gì tôi chịu trách nhiệm!

Thấy tôi cương quyết, đám lính trẻ nghe theo. Tôi quay lại phía hàng trăm người bị giết và bị thương. Họ chồng đống lên nhau máu me đầm đìa, máu chảy thành suối. Một cụ già bị bắn nát bàn tay đang vật vã kêu lên đau đớn.

Tôi vực cụ vào bóng mát rồi dật cuốn băng cá nhân duy nhất bên mình băng tạm cho cụ. Lát sau tôi quay lại thì cụ đã tắt thở vì máu ra quá nhiều. Một chỗ thấy 5 người con gái và 5 người con trai bị bắn chết châu đầu vào nhau. Tôi hỏi người lính trẻ đi theo bên cạnh:

- Ai bắn đấy?

- Đại đội phó Hường đấy anh ạ!

- Lại nữa, tôi ngó vào cửa một gia đình, cả nhà đang ăn cơm, anh bộ đội cụ Hồ nào đó đã thả vào mâm một quả lựu đạn, cả nhà chết rã rượi trong cảnh cơm lộn máu. Tôi bị sốc thực sự. Hình ảnh anh bộ đội cụ Hồ “Đi dân nhớ ở dân thương” mà thế này ư?

Cứ bảo là Mỹ nguỵ ác ôn chứ hành động dã man này của chúng ta nên gọi là gì? Tâm trạng tôi lúc đó như có bão xoáy.

Mặc dù vậy, tôi vẫn nhận ra ngay những việc cần làm.

Tôi tập trung những người sống sót lại. Bảo chị em Phụ nữ và trẻ con ra rừng tổ chức ăn uống nghỉ tạm. Cốt là không cho mọi người chứng kiến lâu cảnh rùng rợn này.

Đàn ông từ 18 đến 45 tuổi có nhiệm vụ ra sau ấp đào cho tôi một cái hố. Trong ấp ai có xe ô tô, xe lam, máy cày phải huy động hết để chở người bị thương đi viện. Mọi người đồng thanh:

- Xe thì có nhưng dọc đường sợ bị bộ đội giải phóng bắn lắm!

- Không lo, có tôi đi cùng!

Tôi giao cho Nghê, một du kích dẫn đường vừa có bố bị bộ đội cụ Hồ sát hại:

- Việc lỡ như thế rồi, chú nén đau thương lại giúp anh. Thu hồi căn cước tư trang của những người đã chết sau này còn có việc cần đến.

Thế là suốt chiều hôm đó, tôi lấy một miếng vải đỏ cột lên cánh tay trái. Lăm lăm khẩu AK ngồi trên chiếc xe dẫn đầu đoàn lần lượt chở hết người bị thương ra bệnh viện Suối Tre.

Tối hôm ấy, tôi cho chuyển hết xác người bị chết ra cái hố đã đào. Không còn cách nào khác là phải chôn chung.

Trưa ngày hôm sau người ta mới dám lấp. Đây là ngôi mộ tập thể mà trong hoàn cảnh ấy tôi buộc lòng phải xử lý như vậy. Trời nắng gắt, để bà con phơi thây mãi không được. Một nấm mồ chung hàng trăm người lẫn lộn, không hương khói, không gì hết.

Tôi cho dọn vệ sinh sạch sẽ những chỗ mọi người bị tàn sát. Xong, mới dám cho đám phụ nữ và trẻ con ở ngoài rừng về.

Tôi vượt mặt cả cấp trên để làm việc theo tiếng gọi lương tâm của mình. Bằng mọi lỗ lực có thể để cứu giúp đồng bào. Tưởng thế là tốt, sau này nghĩ lại mới thầy hành động của mình giống như sự phi tang tội ác cho những anh bộ đội cụ Hồ.

Thú thật lúc ấy tôi vẫn còn một phần ngu tín. Cũng muốn bảo vệ danh dự cho đội quân lính cụ Hồ luôn luôn được ca ngợi là tốt đẹp. Tuy vậy tôi bắt đầu nghi ngờ “Tại sao người ta giết người la liệt rồi bỏ mặc. Chẳng lẽ họ mất hết nhân tính rồi sao?”

Công việc xong tôi gặp Nghê để chia buồn. Tôi không tránh khỏi cảm giác tội lỗi. Nghê đã đưa xác bố về chôn tạm ở nhà bếp. Tội nghiệp Nghê quá. Lặn lội đi theo cách mạng, ngày Nghê dẫn bộ đội về giải phóng ấp lại là ngày bộ đội cụ Hồ giết chết bố Nghê. Nghê “mừng chưa kịp no” đã phải chịu thảm cảnh trớ trêu đau đớn. Nghê buồn rầu nói với tôi:

Hôm qua nghe lời anh. Em thu được hai nón, đồng hồ, tư trang và căn cước của những người bị giết. Sau đó có một anh bộ đội bảo đưa cho anh ấy quản lý. Em giao lại hết cho anh ấy để lo việc chôn ba.

- Em bị thằng cha nào đó lừa rồi. Thôi quên chuyện đó đi em ạ. Anh thành thật chia buồn với em. Chiến tranh thường mang đến những điều không may tột cùng đau đớn mà chúng ta không thể lường trước được. Anh cũng đang cảm thấy có lỗi trong chuyện này.

* * *

…. Đã mấy chục năm qua, khi hàng năm, khắp nơi tưng bừng kỷ niệm chiến thắng 30/4 thì tôi lại bị ám ảnh nhớ về hàng trăm dân lành bị tàn sát ở ấp Tân Lập. Cái hố chôn người bây giờ ra sao? Người ta sẽ xử lý nó như thế nào hay để nguyên vậy? Tôi muốn được quay lại đó để thắp nén hương nói lời tạ tội. Vô hình dung việc làm tốt đẹp của tôi đã giúp cho người ta bưng bít tội ác.

Không!

Người dân ấp Tân Lập sẽ khắc vào xương tuỷ câu chuyện này. Nỗi đau đớn oan khiên lúc đấy chưa thể phải nhoà được. Còn những người tham gia cuộc tàn sát ấy nữa, có lẽ họ cũng vô cùng dằn vặt khi nhận những tấm huân chương do Đảng và Nhà nước trao tặng sau ngày chiến thắng. Ý nghĩ ấy giúp tôi dũng cảm kể lại câu chuyện bi thương này.

Sau ngày giải phòng Miền Nam 30/04/1975 tôi có chụp một kiểu ảnh đang cởi áo, lột sao dang dở. Tôi đem tặng cho một thằng bạn đồng hương chí cốt. Hắn run người, mặt tái mét:

- Tao không dám nhận đâu, họ phát hiện ra tấm ảnh này quy cho phản động là chết cả lũ!.

Bạn tôi sợ là đúng. Vì cậu ta là Đảng viên. Nhưng điều bạn ấy không hiểu là tôi làm vậy vì cảm thấy hổ thẹn và nhục nhã cho anh bộ đội cụ Hồ khi nghĩ tới vụ thảm sát ở ấp Tân Lập…

Trần Đức Thạch
Cựu phân đội trưởng trinh sát
Tiểu đoàn 8 – Trung đoàn 266
Sư đoàn 341 – Quân đoàn 4

-------------------

Lo ngại phản ứng của công luận người Việt cũng như quốc tế, chính quyền CSVN đã một mặt tung tin sẽ đưa nhà thơ Trần Đức Thạch ra tòa ngày 9/10, một mặt đem ông ra xử lén lút vào ngày 6/10/2008. Ông Thạch bị bắt từ tháng 9 năm 2008 vì đã tuyên nhận Hoàng Sa – Trường Sa là của Việt Nam.

Sau một phiên tòa vỏn vẹn 2 giờ đồng hồ, mà bị cáo không có luật sư biện hộ và không có một người thân thuộc nào, nhà thơ thiết tha với vận mạng đất nước Trần Đức Thạch đã bị chế độ CSVN kết án vi phạm điều 88 luật hình sự về tuyên truyền chống lại nhà nước và trừng phạt ông 3 năm tù giam cộng 3 năm quản chế sau khi mãn án tù.

Ông Trần Đức Thạch, sinh năm 1952, sinh sống tại tỉnh Nghệ An. Ông là nhà thơ, Hội viên hội nhà văn tỉnh Nghệ An. Ông bộc lộ những tư tưởng dân chủ từ những năm 1990 và nhiều sáng tác của ông đã đi thẳng vào đề tài đòi hỏi tự do sáng tác cho văn nghệ sĩ, phê phán chế độ chính trị độc đảng, đòi hỏi dân chủ, nhân quyền cho nhân dân. Một trong những tác phẩm của ông được nhiều người chú ý là hồi ký có tên ”Hố Chôn Người Ám Ảnh”, kể lại trận đánh ở ấp Tân Lập, vào cuối tháng 4 năm 75, mà ông đã tham dự với vai trò đội trưởng trinh sát Quân đội Nhân dân ...

http://vuongthuc.wordpress.com/…/toi-ac-cong-san-qua-tuong…/

http://dtphorum.com/pr4/showthread.php…
để t đọc thank tml
 
sủa lắm vào, đã thằng nào về thắp cho đồng đội nén nhang chưa, ở không rảnh rỗi nói xấu CS coi chừng đồng đội nó quật đấy, nén nhang cho đồng đội còn éo có ở đó bàn đến việc CS làm
 
Mày đi đúng hướng rồi đó, từ từ tìm hiểu rồi sẽ sáng ra thôi. Đừng nghe bọn mặt lồn cả vú lấp miệng em mà nản chí

Muốn tìm hiểu thì vào đây

Lịch sử đúng nghĩa là thứ đáng giá, mày phải bỏ công tìm hiểu, lại tốn thời gian học tiếng Anh, Pháp, Tàu mới rõ ra được. Đương nhiên nó đéo phải thứ sử giáo khoa rồi, sử giáo khoa chỉ là văn tuyền truyền, chỉ đáng chùi đít như báo Nhân Dân í.
Sử trước cận đại thì đọc của tàu, từ cận đại đổ về trước 45 thì đọc của fap, chứ đọc sử Kack mịnh thì bỏ đi
 
ĐCM thằng thớt im mẹ mày đi, mày dc sống và dc lên đây đăng bài là nhờ ông cha ta ko tiếc máu xương chiến đấu đó TML ạ.
Bác ruột mẹ tao đi B năm 1973 thì bị 1 mảnh cối găm vào mắt trái và đầu, giờ bác vẫn sống nhưng 1 bên mắt hỏng và thi thoảng hay nổi khùng. Đó là minh chứng về chiến tranh đó.
Chú thúc bá bên nội tao thì bị thủng dạ dày, cũng thương binh giờ đang làm trưởng thôn, chú ý bị cắt dạ dày nên mỗi bữa ăn dc rat it và ăn nhiều bữa trong ngày.
Đây là 2 minh chứng cho mày nhé thằng loẻ 3// ạ địt mẹ mày.
 
ĐCM thằng thớt im mẹ mày đi, mày dc sống và dc lên đây đăng bài là nhờ ông cha ta ko tiếc máu xương chiến đấu đó TML ạ.
Bác ruột mẹ tao đi B năm 1973 thì bị 1 mảnh cối găm vào mắt trái và đầu, giờ bác vẫn sống nhưng 1 bên mắt hỏng và thi thoảng hay nổi khùng. Đó là minh chứng về chiến tranh đó.
Chú thúc bá bên nội tao thì bị thủng dạ dày, cũng thương binh giờ đang làm trưởng thôn, chú ý bị cắt dạ dày nên mỗi bữa ăn dc rat it và ăn nhiều bữa trong ngày.
Đây là 2 minh chứng cho mày nhé thằng loẻ 3// ạ địt mẹ mày.
t bê về thôi tml ạ, chứ t k phải 3 we, thì cái giết trong com t nói rồi, tùy chiến trường, tùy đơn vị và tùy trận đánh nữa, chứ mà đưa dc về hậu phương thì vẫn cứu bt
 

Có thể bạn quan tâm

Top