Ngày xưa, thuở nước Nam còn chìm trong sương mờ lịch sử, có một vị vua phương Bắc vi hành, mê cảnh đẹp men say mà gieo lại nơi đất Việt một hạt giống đời mình.
Chín tháng mười ngày sau, trong ngôi làng ven sông, một cô gái Việt sinh ra một bé trai. Khi bé cất tiếng khóc chào đời, ánh sáng rực rỡ tỏa khắp gian nhà. Đứa bé khôi ngô tuấn tú, đôi mắt sáng như sao, được mẹ đặt tên là Khôi.
Từ nhỏ, Khôi đã khác thường: giọng ca trong trẻo, tính tình hòa nhã, giao tiếp khéo léo, ai gặp cũng mến. Các sứ thần nước Nam nhận ra cậu mang dòng máu đế vương, bèn đem về dạy dỗ, rèn cả văn lẫn võ, ngày càng tỏ rõ trí tuệ và khí chất hơn người.
Đến tuổi trưởng thành, các sứ thần bàn nhau: “Người này có thiên tư và nhân cách, chẳng thể để phí trong chốn dân gian.” Thế là Khôi được sắp đặt một chức vụ trong triều. Từ đây, con đường của chàng trai mang ánh hào quang thuở lọt lòng bắt đầu mở ra, báo hiệu một thiên mệnh lớn đang chờ phía trước, tìm về người cha họ Tập.