Cú đêm ...

Trồng ít rau cần cải thiện bữa ăn ;))

HJstd.png
Mày trồng kiểu này tao thấy khó có ăn đấy :smile:
 
:) dân làm về signal processing với microcontroller giờ không nhiều đâu :)
Công nghệ Việt Nam hơi kém. Chịu :D. Hồi mới vào đại học thì tao muốn đưa mấy cái kiến thức này về Việt Nam
 
ông giờ làm ngoài hay làm research vậy? Ở VN thì làm research hơi lởm là đúng rồi :(
Hiện giờ thì làm research, nhưng không ở Việt Nam nên cũng tàm tạm. Chờ trình cao rồi quật khởi :)
 
Nghe mấy anh em trên xam tâm sự về chuyện đời chuyện nghề mà thấy ham. Tao thì đếch học về mấy cái IT đó. Nhưng làm về kỹ thuật thiết kế nên cũng biết sơ sơ mảng phần mềm ứng dụng như CAD hay phân tích sức bền rung động dòng chảy. Nhưng cuộc đời thằng đi làm thuê nói thật chỉ đủ ăn. Nhà mà chiều miệng ăn chắc đủ để ăn no chứ không dám nói là ăn ngon! Cũng tốt nghiệp loại giỏi ngành thiết kế tàu thủy, loại khá ngành kinh tế ngoại thương. Cũng là một tay học hành sừng sỏ, la liếm mấy cái học bổng ở trường. Nhưng vẫn phải thừa nhận mình đụt thật. Nay sang xứ anh đào kiếm ăn. Tháng cũng được tâm 28 man về tay trừ ăn uống chi tiêu cất được tầm 20 man (40 triệu đồng) chẳng dam khoe cũng chẳng dám nổ chỉ dám nói. Mình làm gì để giàu? Kiến thức không dám nói nhiều nhưng cũng có cái căn bản. Nhất là mấy lĩnh vực về cơ khí kỹ thuật! Nhưng đúng là đời kỹ sư cũng bạc thật.
 
Đang ngồi học hành một tý m ơi + làm đồ án đêm nữa, học đêm thích thật mà hồi trc sống riêng còn sướng h về nhà bị mẹ mắng ghê quá =)))
 
Hộp để mày re-upload hay report kênh của tao thì húp cám heo à :))


Lúc ấy chưa ngủ nhưng bận làm việc, có rượu mà bú là ngon rồi, đời người sống được bao nhiêu mà phải buồn phiền. :)
Dạ vâng. Lâu quá k lên xàm, xin bóm trym bác phát. Hihi
 
Có tml nào sống và làm việc theo múi giờ của Mẽo quốc như tao ko? Vẫn còn thức tới giờ này chắc là hiếm :d

gdnight-1490773996670-crop-1490774002521-1490924713795.jpg
Có những hôm không làm việc mà cũng éo ngủ dc kiểu nó cứ lâng lâng sao sao
 
Bức tranh …

Bảy tháng trước, mùa xuân, vào một ngày không còn nhớ là đẹp trời hay xấu trời, chúng tôi rẽ vào một hàng bán tranh souvernir rẻ tiền trên đầu phố Nguyễn Thái Học. Đó là ngày trước khi tôi lại đi, là ngày cuối cùng tôi được ở bên cạnh tình yêu của tôi, niềm vui ngắn chẳng tày gang nên dẫu có vui cũng vẫn bị nỗi buồn xa cách phía trước ám ảnh. Sau khi đi lòng vòng mua sắm vài thứ lặt vặt thì chúng tôi vào hàng bán tranh để kiếm một cái tranh nào đó để đem làm quà tặng cho ông giáo của tôi.

Chúng tôi lựa được hai bức tranh, cả khung và tranh giá hai trăm nghìn một bức. Đấy là những bức vẽ phố cổ nhìn khá vô nghĩa, tương xứng với giá tiền của chúng. Một bức có gam màu vàng đất nhạt nhạt, buồn tẻ, mặc dù kỹ thuật phết sơn cũng không tệ lắm. Một bức gam đỏ, tôi khá thích, những mái nhà màu đỏ xếp liền nhau, tuy nhiên bên trên lại là một khoảng trời màu xanh vẽ rất cẩu thả, không khác gì màu xanh trơn đều sơn lên một cái cửa. Sau đó, tôi còn chọn thêm được một bộ tranh gồm ba bức, khổ 30x30, mà tôi rất vừa lòng.

Xách tay mang những bức tranh sang tận đây, là cả một kỳ công. Chính vì thế tôi thấy tiếc nếu đem tặng chúng. Tôi cứ lần lữa. Cũng có thể sự lần lữa ấy giống như một điềm báo trước. Càng ngày chúng càng tăng thêm giá trị đối với tôi, càng ngày chúng càng giống như những vật kỷ niệm quý giá. Sau đó, chúng trở thành vật kỷ niệm quý giá thật sự, khi nhiều thứ buộc phải trôi đi ngoài ý muốn và chúng là dấu chấm cho khoảng thời gian hạnh phúc giờ đây đã hòan toàn đóng băng trong quá khứ.

Tuy nhiên, tôi không nhận ra giá trị của chúng, nếu không đem cho đi một bức.

- Sao mày chưa đem tặng giáo của mày? – M. hỏi.
- Tao chưa kiếm được dịp thích hợp.
- Thế cho tao một bức nhé, tao cần lấy lòng một bà giáo.
- Ừ, lấy bức vàng, đừng lấy bức đỏ.

Khi chỉ còn trong tay một bức lớn, và bộ ba tranh nhỏ, tôi mới quyết định chẳng tặng cho ông giáo nào cả và đem treo lên tường. Mặc dù, bức tường không xứng đáng để có sự hiện diện của tranh. Đó chỉ là mảng vàng ố của những tờ báo được dán lên hai năm trước thay cho giấy dán tường. Căn phòng bừa bộn đến mức kinh khủng của tôi lại càng không xứng đáng để có những bức tranh trang trí. Mặc kệ, tôi vẫn treo những mái nhà màu đỏ lên tường. Bộ tranh nhỏ thì vẫn xếp tạm bợ trên giá sách mà thôi.

Chúng nằm ở trên cao, trên tường và trên giá sách, nhìn xuống căn phòng bề bộn, nơi chỗ này chỗ kia có những đồ vật nhỏ khác giống như chúng, những đồ vật đã biến thành vật kỷ niệm. Cái đồng hồ đeo tay đã đứt dây do đeo quá nhiều và quá lâu, một vài cuốn sách, khung ảnh… những thứ được nhắc tới trong thư rằng “anh hãy vứt bỏ tất cả những gì liên quan đến em đi”.

Nhiều tháng đã trôi qua như thế. Buồn bã, u ám, một mình ngay cả trong tâm tưởng.


***
 
Sửa lần cuối:
Bức tranh …

Bảy tháng trước, mùa xuân, vào một ngày không còn nhớ là đẹp trời hay xấu trời, chúng tôi rẽ vào một hàng bán tranh souvernir rẻ tiền trên đầu phố Nguyễn Thái Học. Đó là ngày trước khi tôi lại đi, là ngày cuối cùng tôi được ở bên cạnh tình yêu của tôi, niềm vui ngắn chẳng tày gang nên dẫu có vui cũng vẫn bị nỗi buồn xa cách phía trước ám ảnh. Sau khi đi lòng vòng mua sắm vài thứ lặt vặt thì chúng tôi vào hàng bán tranh để kiếm một cái tranh nào đó để đem làm quà tặng cho ông giáo của tôi.

Chúng tôi lựa được hai bức tranh, cả khung và tranh giá hai trăm nghìn một bức. Đấy là những bức vẽ phố cổ nhìn khá vô nghĩa, tương xứng với giá tiền của chúng. Một bức có gam màu vàng đất nhạt nhạt, buồn tẻ, mặc dù kỹ thuật phết sơn cũng không tệ lắm. Một bức gam đỏ, tôi khá thích, những mái nhà màu đỏ xếp liền nhau, tuy nhiên bên trên lại là một khoảng trời màu xanh vẽ rất cẩu thả, không khác gì màu xanh trơn đều sơn lên một cái cửa. Sau đó, tôi còn chọn thêm được một bộ tranh gồm ba bức, khổ 30x30, mà tôi rất vừa lòng.

Xách tay mang những bức tranh sang tận đây, là cả một kỳ công. Chính vì thế tôi thấy tiếc nếu đem tặng chúng. Tôi cứ lần lữa. Cũng có thể sự lần lữa ấy giống như một điềm báo trước. Càng ngày chúng càng tăng thêm giá trị đối với tôi, càng ngày chúng càng giống như những vật kỷ niệm quý giá. Sau đó, chúng trở thành vật kỷ niệm quý giá thật sự, khi nhiều thứ buộc phải trôi đi ngoài ý muốn và chúng là dấu chấm cho khoảng thời gian hạnh phúc giờ đây đã hòan toàn đóng băng trong quá khứ.

Tuy nhiên, tôi không nhận ra giá trị của chúng, nếu không đem cho đi một bức.

- Sao mày chưa đem tặng giáo của mày? – M. hỏi.
- Tao chưa kiếm được dịp thích hợp.
- Thế cho tao một bức nhé, tao cần lấy lòng một bà giáo.
- Ừ, lấy bức vàng, đừng lấy bức đỏ.

Khi chỉ còn trong tay một bức lớn, và bộ ba tranh nhỏ, tôi mới quyết định chẳng tặng cho ông giáo nào cả và đem treo lên tường. Mặc dù, bức tường không xứng đáng để có sự hiện diện của tranh. Đó chỉ là mảng vàng ố của những tờ báo được dán lên hai năm trước thay cho giấy dán tường. Căn phòng bừa bộn đến mức kinh khủng của tôi lại càng không xứng đáng để có những bức tranh trang trí. Mặc kệ, tôi vẫn treo những mái nhà màu đỏ lên tường. Bộ tranh nhỏ thì vẫn xếp tạm bợ trên giá sách mà thôi.

Chúng nằm ở trên cao, trên tường và trên giá sách, nhìn xuống căn phòng bề bộn, nơi chỗ này chỗ kia có những đồ vật nhỏ khác giống như chúng, những đồ vật đã biến thành vật kỷ niệm. Cái đồng hồ đeo tay đã đứt dây do đeo quá nhiều và quá lâu, một vài cuốn sách, khung ảnh… những thứ được nhắc tới trong thư rằng “anh hãy vứt bỏ tất cả những gì liên quan đến em đi”

Nhiều tháng đã trôi qua như thế. Buồn bã, u ám, một mình ngay cả trong tâm tưởng.


***
Viết hay lắm tml, mày chụp căn phòng mày khoe lên đây cho anh em xem cái.
 
Mạn phép cho e hỏi thớt năm nay bnhieu tuổi thế?
Tao mới đầu 3 đít chơi vơi thôi mày ơi (đít đại học nhé). :D

MMO làm mảng gì tml, tao thức giờ này cũng vì cái MMO mà giờ đéo ăn thua như thời PTU trước nữa làm ăn khó khăn đéo đủ tiền bỉm sữa vợ con
Mày đọc lại mấy post của tao ở mấy trang đầu trong topic này nhé, PTU tao bỏ từ cuối 2011 đầu 2012 lúc Mẽo ra luật SOPA/PIPA làm bọn HF, FS, FSN, vv... đóng cửa rồi. :)

Mày trồng kiểu này tao thấy khó có ăn đấy :smile:
Ảnh từ lâu lắm rồi mày ơi, tầm 4-5 năm trước rồi. ;))

Viết hay lắm tml, mày chụp căn phòng mày khoe lên đây cho anh em xem cái.
Thông tin cá nhân riêng tư chụp lên để cho lộ danh tính à. :))

https://xamvn.com/proxy.php?image=https%3A%2F%2Fi.imgur.com%2Fi8jXOWu.jpg&hash=272a0893e13c68869efcfd6ea9ba3163
 
Tao mới đầu 3 đít chơi vơi thôi mày ơi (đít đại học nhé). :d


Mày đọc lại mấy post của tao ở mấy trang đầu trong topic này nhé, PTU tao bỏ từ cuối 2011 đầu 2012 lúc Mẽo ra luật SOPA/PIPA làm bọn HF, FS, FSN, vv... đóng cửa rồi. :)


Ảnh từ lâu lắm rồi mày ơi, tầm 4-5 năm trước rồi. ;))


Thông tin cá nhân riêng tư chụp lên để cho lộ danh tính à. :))

https://xamvn.com/proxy.php?image=https%3A%2F%2Fi.imgur.com%2Fi8jXOWu.jpg&hash=272a0893e13c68869efcfd6ea9ba3163
M ngủ dậy rồi đấy àh :))
 
Huynh thức như vậy nhiều năm rồi có sao không? Đệ thức đêm là cứ ngày ngủ li bì :sad:
Đệ chỉ cần sống đến 50-60 thôi không trông thọ gì nhiều :vozvn (18):
 
Tao mới đầu 3 đít chơi vơi thôi mày ơi (đít đại học nhé). :d


Mày đọc lại mấy post của tao ở mấy trang đầu trong topic này nhé, PTU tao bỏ từ cuối 2011 đầu 2012 lúc Mẽo ra luật SOPA/PIPA làm bọn HF, FS, FSN, vv... đóng cửa rồi. :)


Ảnh từ lâu lắm rồi mày ơi, tầm 4-5 năm trước rồi. ;))


Thông tin cá nhân riêng tư chụp lên để cho lộ danh tính à. :))

https://xamvn.com/proxy.php?image=https%3A%2F%2Fi.imgur.com%2Fi8jXOWu.jpg&hash=272a0893e13c68869efcfd6ea9ba3163
Vậy mày có bị c50 bắt ko, tù bao lâu. Tao tưởng những thằng như mày thò mặt ra khỏi Việt Nam là bị fbi tóm.
 
M ngủ dậy rồi đấy àh :))
Ừ, lúc đấy vừa ngủ dậy xong. :))

Huynh thức như vậy nhiều năm rồi có sao không? Đệ thức đêm là cứ ngày ngủ li bì :sad:
Đệ chỉ cần sống đến 50-60 thôi không trông thọ gì nhiều :vozvn (18):
Thức đêm thì ngày phải ngủ bù cũng là chuyện bình thường mà, ngủ đủ giấc là được, ngày chỉ cần ngủ từ 4-6 tiếng thôi là được, đời ngắn đừng ngủ dài. ;))

Vậy mày có bị c50 bắt ko, tù bao lâu. Tao tưởng những thằng như mày thò mặt ra khỏi Việt Nam là bị fbi tóm.
Mày tìm lại các bài post của tao ở topic này và cả các topic khác nhé, tao ko có thời gian trả lời lại mãi mấy chuyện này đâu. :)
 
Bức tranh …

Bảy tháng trước, mùa xuân, vào một ngày không còn nhớ là đẹp trời hay xấu trời, chúng tôi rẽ vào một hàng bán tranh souvernir rẻ tiền trên đầu phố Nguyễn Thái Học. Đó là ngày trước khi tôi lại đi, là ngày cuối cùng tôi được ở bên cạnh tình yêu của tôi, niềm vui ngắn chẳng tày gang nên dẫu có vui cũng vẫn bị nỗi buồn xa cách phía trước ám ảnh. Sau khi đi lòng vòng mua sắm vài thứ lặt vặt thì chúng tôi vào hàng bán tranh để kiếm một cái tranh nào đó để đem làm quà tặng cho ông giáo của tôi.

Chúng tôi lựa được hai bức tranh, cả khung và tranh giá hai trăm nghìn một bức. Đấy là những bức vẽ phố cổ nhìn khá vô nghĩa, tương xứng với giá tiền của chúng. Một bức có gam màu vàng đất nhạt nhạt, buồn tẻ, mặc dù kỹ thuật phết sơn cũng không tệ lắm. Một bức gam đỏ, tôi khá thích, những mái nhà màu đỏ xếp liền nhau, tuy nhiên bên trên lại là một khoảng trời màu xanh vẽ rất cẩu thả, không khác gì màu xanh trơn đều sơn lên một cái cửa. Sau đó, tôi còn chọn thêm được một bộ tranh gồm ba bức, khổ 30x30, mà tôi rất vừa lòng.

Xách tay mang những bức tranh sang tận đây, là cả một kỳ công. Chính vì thế tôi thấy tiếc nếu đem tặng chúng. Tôi cứ lần lữa. Cũng có thể sự lần lữa ấy giống như một điềm báo trước. Càng ngày chúng càng tăng thêm giá trị đối với tôi, càng ngày chúng càng giống như những vật kỷ niệm quý giá. Sau đó, chúng trở thành vật kỷ niệm quý giá thật sự, khi nhiều thứ buộc phải trôi đi ngoài ý muốn và chúng là dấu chấm cho khoảng thời gian hạnh phúc giờ đây đã hòan toàn đóng băng trong quá khứ.

Tuy nhiên, tôi không nhận ra giá trị của chúng, nếu không đem cho đi một bức.

- Sao mày chưa đem tặng giáo của mày? – M. hỏi.
- Tao chưa kiếm được dịp thích hợp.
- Thế cho tao một bức nhé, tao cần lấy lòng một bà giáo.
- Ừ, lấy bức vàng, đừng lấy bức đỏ.

Khi chỉ còn trong tay một bức lớn, và bộ ba tranh nhỏ, tôi mới quyết định chẳng tặng cho ông giáo nào cả và đem treo lên tường. Mặc dù, bức tường không xứng đáng để có sự hiện diện của tranh. Đó chỉ là mảng vàng ố của những tờ báo được dán lên hai năm trước thay cho giấy dán tường. Căn phòng bừa bộn đến mức kinh khủng của tôi lại càng không xứng đáng để có những bức tranh trang trí. Mặc kệ, tôi vẫn treo những mái nhà màu đỏ lên tường. Bộ tranh nhỏ thì vẫn xếp tạm bợ trên giá sách mà thôi.

Chúng nằm ở trên cao, trên tường và trên giá sách, nhìn xuống căn phòng bề bộn, nơi chỗ này chỗ kia có những đồ vật nhỏ khác giống như chúng, những đồ vật đã biến thành vật kỷ niệm. Cái đồng hồ đeo tay đã đứt dây do đeo quá nhiều và quá lâu, một vài cuốn sách, khung ảnh… những thứ được nhắc tới trong thư rằng “anh hãy vứt bỏ tất cả những gì liên quan đến em đi”.

Nhiều tháng đã trôi qua như thế. Buồn bã, u ám, một mình ngay cả trong tâm tưởng.


***
Tao thấy cs của mày có vẻ ảm đảm quá nhỉ, đã bao nhiêu lần mày nghĩ cs của mày có gì vui rồi, rồi mày có trả lời đc ko ??? Tao thắc mắc những kiểu ng như mày sẽ yêu như thế nào và ng mà mày yêu sẽ yêu mày ntn vì vốn dĩ mày sinh hoạt giờ giấc khác họ.:vozvn (7):
 
***

Nàng là một sinh viên mới đến, sau một năm học ở trường khác và một chuyến về thăm nhà dài suốt mùa hè, thì chuyển sang trường tôi. Tạm thời ăn cơm cùng với chúng tôi, trong khi đợi chú người yêu Trung Quốc đẹp giai sang. Nàng khá xinh đẹp và vẻ đẹp thì luôn rắc rối, có nhiều chuyện rắc rối xảy ra xung quanh nàng do những thằng đàn ông xa nhà gây ra. Tuy nhiên nó chẳng quan trọng và chẳng cần kể. Quan trọng là tôi được ăn những món Việt Nam nấu rất khéo vào mỗi buổi tối. Tôi không bị đói vào mỗi buổi sáng, vì sẽ có người dậy sớm làm lại những món ăn cho bọn tôi.

Bạn vẫn cho rằng bạn có thể sống không cần ai, không cần ai lo cho mình. Thực tế bạn vẫn đang sống như vậy, vô tâm và cẩu thả với chính bản thân mình, với chính cuộc sống của mình, triền miên trong cái cô độc và một mình gắng gượng chống chọi những khó khăn. Thậm chí bạn còn tự mãn với cuộc sống như vậy. Bạn cười khẩy vào tất cả và sống một cuộc sống không phải với những ngày hiện tại, bạn mặc kệ tất cả và mọi điều bạn nghĩ về bạn đều thuộc về mảnh đất rất xa nơi bạn sinh ra và rất lâu bạn mới có thể trở về. Bạn sống như vậy không sao cả. Rồi, bạn nhận được sự chăm sóc vô tư của đôi bàn tay người phụ nữ. Sự chăm sóc đó từng chút từng chút một lôi bạn về, buộc bạn đối mặt với cuộc sống không phải là cuộc sống của bạn.

Lần đầu tiên trong cuộc sống lang thang này, có người gọi điện cho tôi hỏi có về ăn cơm hay không để chờ. Lần đầu tiên có người tỏ ra vui mừng khi thấy tôi ăn ngon. Lần đầu tiên có người làm tôi thấy cần phải trở về nhà ngay khi xong việc. Lần đầu tiên có người buộc tôi phải làm việc tập trung gấp ba bốn lần sự uể oải bình thường để trở về kịp với mâm cơm. Trước đây, tôi có thể hòan thành chúng bất cứ khi nào tôi thích, tôi có thể về nhà lúc 6h tối để ngồi đọc sách nghe nhạc bên đống vỏ chai và túi ni lông vứt bừa bãi. Hoặc là tôi có thể về vào lúc 12h đêm sau khi lang thang chán chê đơn giản vì chả cần phải về. Hoặc là tôi có thể đi một mạch vài ngày mới thèm về. Sự hiện diện hay không hiện diện của tôi, không ai để ý, ngay cả chính tôi cũng vậy.

Một ngày, tôi đưa cho nàng chìa khóa để nàng ở nhà dùng nhờ máy tính của tôi lên mạng. Chín giờ tối tôi về, thấy nàng đang ngồi bên bàn máy tính. Bàn ghế vẫn kê ở vị trí cũ, nhưng căn phòng của tôi trở nên quá mới mẻ. Nàng đã biến nó thành một căn phòng sạch sẽ không một vết bụi, không một vật để sai chỗ. Nàng đã lau dọn nó từ 1h chiều cho tới 7h tối không ngơi tay. Có một mình mà nàng đã lật hết thảm lên để lau kỹ từng tấm gỗ ván sàn, nàng đã dọn sạch cả những góc khuất nhất mà 2 năm nay tôi không thèm liếc vào.

Chỉ có những ai sống lởm khởm như tôi trong hai năm trời, thì mới có thể hiểu những gì tôi cảm thấy khi ấy. Tôi chợt nhận ra rằng thời gian tới tôi sẽ không thể sống như cũ được nữa. “Thật kinh khủng, làm sao anh có thể sống trong cái phòng như thế cơ chứ!”. Phải, thật kinh khủng, tôi sẽ không còn dám vứt bày bừa ra căn phòng này được nữa, tôi sẽ không chịu được nỗi cô độc bằng cách lãng quên. Nàng đem đến cho tôi sự chăm sóc ngoài sức tưởng tượng của tôi, và cũng buộc tôi phải đối diện với sự cô độc của tôi, điều mà tôi vẫn cười khẩy vào nó. Chỉ vài ngày nữa mọi điều tốt đẹp này sẽ qua đi, vài ngày nữa bạn trai của nàng có mặt rồi.

***
 
Một ng có thể thay đổi được bản thân mày như vậy thì mày phải cố mà giữ lấy chứ sao lại để ng ta phải chờ đợi ai nữa. Hay là mày lại vẫn cười khẩy mà trong lòng thì muốn khóc. Cuộc sống vốn dĩ cũng phức tạp nhưng cũng có thể đơn giản thôi, đơn giản như là '' Lần đầu tiên trong cuộc sống lang thang này, có người gọi điện cho tôi hỏi có về ăn cơm hay không để chờ. Lần đầu tiên có người tỏ ra vui mừng khi thấy tôi ăn ngon. Lần đầu tiên có người làm tôi thấy cần phải trở về nhà ngay khi xong việc. Lần đầu tiên có người buộc tôi phải làm việc tập trung gấp ba bốn lần sự uể oải bình thường để trở về kịp với mâm cơm. Trước đây, tôi có thể hòan thành chúng bất cứ khi nào tôi thích, tôi có thể về nhà lúc 6h tối để ngồi đọc sách nghe nhạc bên đống vỏ chai và túi ni lông vứt bừa bãi. Hoặc là tôi có thể về vào lúc 12h đêm sau khi lang thang chán chê đơn giản vì chả cần phải về. Hoặc là tôi có thể đi một mạch vài ngày mới thèm về. Sự hiện diện hay không hiện diện của tôi, không ai để ý, ngay cả chính tôi cũng vậy.''.
 
***

Tôi chào mừng căn phòng sạch sẽ mới mẻ, bằng những chai bia. Tôi, nàng và M. ngồi uống bia trong phòng tôi, giờ đây nó đã xứng đáng để tiếp khách. Nàng không uống được bia và chỉ ngồi uống nước lọc, vì phòng tôi ngoài bia và nước lã ra thì chả bao giờ có gì để uống. Chúng tôi uống bia, nghe nhạc, nói chuyện, cho đến đêm khuya. Nàng nhìn lên bức tường:

- Anh cho em bức tranh kia đi. Phòng em mà có nó thì sẽ đẹp lắm, chứ anh treo nó lên cái tường dán báo này thì có ra gì đâu.
- Em lấy đi.
- Thật chứ? Em chỉ hỏi đùa thế thôi mà.
- Thật. Chỉ cần em hiểu rằng đó là kỷ niệm của anh và anh rất yêu quý nó.
- Thế tại sao lại tặng cho em. Em không dám lấy đâu.
- Vì anh chỉ thích tặng những gì anh yêu quý. Và vì anh yêu quý em.

Nàng cười rất vui tươi và sau đó một lát thì lấy bức tranh ra khỏi vị trí của nó, mang về phòng. M. cũng ra về. Tôi còn lại một mình, dọn sạch sẽ những vỏ chai bia và giấy vụn. Tôi ngồi vào bàn máy tính. Một cảm giác lạ lạ ở phía sau lưng khiến tôi phải quay lại nhìn, và tôi nhận thấy sự thiếu vắng không thể nào chấp nhận nổi khi trên tường không còn bức tranh đó nữa. Tôi gạt đi, lại ngồi uống tiếp những chai bia còn lại. Nhưng sự thiếu vắng bức tranh càng ngày càng hiện ra rõ rệt.Tôi bỏ máy tính, với tay lên nóc giá sách lấy xuống bộ ba tranh nhỏ đã được nàng xếp rất đẹp trên đó. Tôi dựng chúng bên thành giường, ngồi xuống thảm và ngắm nhìn chúng. Chúng không còn là chúng nữa, chúng mất mát và cô đơn khi bức tranh kia đã không còn.

Bức tranh ấy không còn là của tôi nữa. Tôi mới nhận ra rằng tôi vẫn ngắm nhìn nó hàng ngày dù chỉ là một cái liếc mắt. Khi tôi bước chân qua cửa, thì màu đỏ của những mái nhà ấy là một điểm nhấn ấm áp dành cho tôi. Khi tôi trở về sau một ngày mệt mỏi, màu đỏ ấy đón chào tôi và làm cho nơi tôi ở bớt trống trải. Tôi đã cho đi bức màu vàng mà không nuối tiếc, nhưng cái màu đỏ này mà mất hẳn đi thì tôi không sao chịu được. Quá khứ tuy đã đi qua và không còn lại gì nữa, nhưng thực ra nó vẫn hiện hữu và vẫn sống.

Ba giờ đêm, tôi quyết định lên gõ cửa phòng nàng.
- Ai thế?
- Anh. Anh có chuyện muốn nói.

Nàng mở cửa, tôi nhận thấy nàng vẫn thức từ đó đến giờ. Một sự nghi hoặc nhỏ hiện lên trong mắt nàng khiến tôi thấy cần phải giải thích ngay. Tôi đến bên bức tranh đang được nàng dựng trên bàn, chưa kịp treo, yên lặng đứng nhìn nó. Nàng hiểu ngay lập tức.

- Anh muốn lấy nó về phải không?
- Phải. Anh xin lỗi.
- Anh cứ lấy về đi, có sao đâu.
- Thật lố bịch phải không! Nhưng anh không thể chịu nổi sự thiếu vắng nó. Chỉ khi em mang đi rồi thì anh mới nhận ra. Xin lỗi em. Nó chỉ là một bức tranh rẻ tiền, hầu như vô giá trị. Nên một ngày kia em sẽ thay nó bằng thứ khác, em sẽ vứt bỏ nó như vứt bỏ một đồ vật bình thường đã cũ.
- Em hiểu. – Nàng mỉm cười dịu dàng – Em tặng lại nó cho anh đấy.

Bây giờ, khi tôi đang ngồi đây bên bàn máy tính, thì bức tranh đã được treo trở lại vị trí cũ, màu đỏ của nó lại sưởi ấm cho tôi mỗi khi tôi nhìn ra phía cửa. Những mái ngói đỏ xếp liền nhau, bên trên là màu trời được vẽ cẩu thả, đơn điệu như màu trơn láng mà người ta vẫn sơn lên cánh cửa.

It's another Tequila Sunrise
 
… và người tình ba đêm

- Anh sẽ gọi em là người tình của ba đêm. – Tôi nói với nàng như thế khi bình minh lên xua đi đêm thứ ba.
- Người tình của ba đêm! Nghe khốc liệt quá nhỉ.

Nghe khá là buồn cười và gợi nên nhiều liên tưởng. Đối với tôi thì nàng chính xác là một người tình của ba đêm.

***

Đêm thứ nhất chính là cái đêm tôi lên xin lại bức tranh. Tôi không tạm biệt nàng ngay, cũng không lấy bức tranh về ngay, mà xin phép nàng cho tôi ở lại, và tôi lấy nốt những chai bia lên ngồi trên phòng nàng. Tôi ngồi trên ghế, bên cạnh bức tranh của tôi, uống những chai bia và vừa nói chuyện vừa ngắm nhìn nàng.

Rất lâu rồi tôi mới lại nói chuyện. Tức là nói ra những cái mình nghĩ thật trong lòng, không phải những lời đãi bôi, xã giao. Nói thật sự chứ không phải là viết một cái email. Chúng tôi nói chuyện cho tới sáng. Trước khi tôi về, tôi bảo nàng“Anh yêu cầu em đừng nói lại chuyện của anh cho bất kỳ ai, anh đã nói nhiều đến nỗi đủ để 3 tháng tới không cần nói câu nào”.

***
 
Top