***
Đêm thứ ba. Đêm cuối cùng.
Nàng gõ cửa khi tôi đang đọc một cái email làm tôi xót xa tới mức không thể nào xót xa hơn được. Tới mức tôi không thể giấu cái cảm xúc ấy đi và nàng nhận thấy nó. Tôi cho nàng đọc, nàng đọc nó rất kỹ. Tôi chờ nàng đọc xong. “Em sang gõ cửa thằng đen mua hộ anh ít bia. Giờ khuya thế này chỉ có giọng con gái mới có thể làm nó chịu ra mở cửa. Sau đó thì cứ ngồi đây chơi và cứ kệ anh”.
Tất nhiên sau khi tôi có bia để ngồi uống, (với mong muốn có thể say để đi ngủ, tôi đang rất thiếu ngủ nhưng sẽ không thể ngủ được với cái tâm trạng thế này), thì nàng bắt đầu tìm cách an ủi tôi. Nàng an ủi tôi rất nhiều nhưng tôi không nhớ nàng nói gì cả. Tôi nghe nàng nói như nghe một bài hát nước ngoài mà không hiểu lời. Đôi khi giai điệu và cảm xúc ở trong giọng hát quan trọng hơn lời rất nhiều. Và tiếng nói của nàng khiến tôi cảm thấy thanh thản trở lại, cảm thấy có thể chịu được những điều vốn không thể chịu, có thể chấp nhận cái mất mát vốn không đủ sức chấp nhận. Nàng làm cho băng giá vốn đang đóng chặt trong tôi tan đi. Một mặt tôi cảm thấy hạnh phúc vì mình lại sắp lại như là mình vốn có, một mặt tôi lo lắng vì những ngày tới đây tôi sống như thế nào. Nàng đã phá vỡ sự cô độc của tôi và đến khi nàng không xuất hiện nữa thì nó sẽ lại quay lại một cách rõ ràng hơn.
Tôi bật nhạc lên để chúng tôi cùng nghe. Với những khoảnh khắc hiểm hoi mà sự gần gũi và đồng cảm giữa hai con người tồn tại, thì không có lý do gì để ép buộc mình cả, nên sống tự nhiên như những gì mình cảm thấy. Nàng ngồi trên chiếc ghế bên bàn máy tính của tôi, nghe đi nghe lại mãi Don’t cry Joni, theo đuổi những điều của riêng nàng, cũng có thể cả những điều thuộc về tôi. Tôi đứng dậy và đến sau lưng nàng, tôi vuốt mái tóc nàng và hôn lên đó, không ngạc nhiên khi nàng nắm lấy tay tôi và áp mặt mình vào nó.
- Em có hiểu thế nào là sự đánh thức không?
- Sao lại là sự đánh thức?
- Anh thấy được đánh thức, khi hôm qua nước mắt của em thấm ướt vai áo anh. Từ ngày mai trở đi, anh sẽ sống hồn nhiên và đầy nhiệt tình như anh vốn là thế.
- Anh cũng sẽ hết buồn vì chuyện của anh chứ?
- Không, còn lâu mới hết. Nhưng anh sẽ nghĩ về nó một cách tích cực hơn. Anh thấy rất thanh thản, cảm ơn em.
Tôi quay về ngồi bên thành giường, còn nàng thì vẫn ngồi trên ghế quay lưng lại phía tôi. Bởi vì chiếc ghế xoay có bánh xe, nên tôi kéo được nàng lại sát gần bên tôi, tôi đẩy thành ghế khiến nàng bị xoay lại, nàng không hề phản đối. Chúng tôi ngồi thật sát nhau như thế, gần gũi và trìu mến như hai người yêu nhau. Tôi khoanh tay ôm lấy hai đầu gối của nàng đang co chân lên ghế, tựa cằm mình lên chúng.
- Đêm hôm nay là đêm cuối cùng em có thể ở đây với anh. Nhưng mà, em cần biết rằng anh sẽ chờ những tiếng gõ cửa của em.
- Em sẽ vẫn gõ chứ. Anh là người bạn, là người anh của em.
- Không phải như thế đâu – tôi nói – Anh không là bạn, không là anh. Anh là một người nào đó.
Nàng cười dịu dàng và vuốt tóc tôi nhẹ nhẹ. Tôi đưa tay nâng cằm nàng lên. “Anh rất muốn hôn môi em, nhưng anh chỉ là một người-nào-đó, nên anh không làm thế được”. Và tôi hôn lên trán nàng.
- Từ bây giờ anh sẽ chịu mở lòng mình ra mà sống chứ?
- Anh đang mở nó đây.
- Anh sẽ làm như anh nói chứ, anh sẽ có lại lòng tin như anh muốn chứ.
- Ừ, anh đã như thế rồi. Anh lại có lòng tin rồi. Cũng có thể anh sẽ thất bại thảm hại nhưng mà anh sẽ không phải hổ thẹn vì mình không chiến đấu một cách dũng cảm.
- Một chú lính chì dũng cảm.
Nàng đưa hai tay ôm lấy tôi, thật chặt. Tôi đặt môi lên tóc nàng, lên cổ nàng, như một người tình. Tôi cảm thấy những hơi thở của nàng và cảm xúc của nàng, tôi cảm thấy nàng hơi run lên trong tay tôi. Không bao giờ tôi biết được, nếu như tôi buông trôi mình thì nàng có buông cùng với tôi không, tôi không đủ nhạy cảm để có thể đoán định điều đó. Tôi dừng lại trong giới hạn và hầu như cùng lúc ấy, nàng đẩy tôi ra bằng một cử chỉ rất nhỏ đến nỗi không thể gọi tên nó là cử chỉ gì.
Khi trời sáng, một ngày mới của tôi lại bắt đầu, rất khác những ngày hôm trước. Nàng chuẩn bị cho tôi bữa sáng, rồi về đi ngủ để còn tỉnh táo đi đón người yêu nàng. Buổi chiều, trước khi đi, nàng qua phòng chào tôi. Chẳng còn vẻ gì giống như ba đêm thức trắng liên tiếp vừa rồi nữa, nàng trông giống y như hôm đầu tiên nàng vừa đến đây, khi tôi chưa quen biết nàng.
Thật chẳng khác gì một cơn gió mát.
***