Don Jong Un
Trai thôn
Hơn một triệu người Hồi giáo đã bị giam giữ tại khu vực Tân Cương của Trung Quốc. Các trại cải tạo chỉ là một phần trong chiến dịch đàn áp người Duy Ngô Nhĩ của chính quyền.
Giới thiệu
Chính phủ Trung Quốc được cho là đã giam giữ hơn một triệu người Hồi giáo trong các “trại cải tạo” kể từ năm 2017, với ước tính khoảng nửa triệu người hiện vẫn đang bị cầm tù hoặc bị giam giữ. Phần lớn những người bị giam giữ là người Duy Ngô Nhĩ (Uighur), một nhóm dân tộc phần lớn nói tiếng gốc Thổ, sinh sống chủ yếu ở khu vực tây bắc Tân Cương (新疆), một trong năm khu tự trị của Trung Quốc. (Các khu tự trị khác gồm: Quảng Tây, Nội Mông, Ninh Hạ và Tây Tạng). Người Duy Ngô Nhĩ trong khu vực này đồng thời phải chịu sự giám sát chặt chẽ, lao động cưỡng bức, chia cắt gia đình, triệt sản không tự nguyện cùng nhiều hành vi ngược đãi nhân quyền khác.
Mỹ và một số chính phủ nước ngoài đã định rõ hành động của Trung Quốc tại Tân Cương là tội diệt chủng. Văn phòng Nhân quyền Liên Hợp Quốc cho biết những vi phạm này có thể cấu thành tội ác chống lại loài người. Giới chức Trung Quốc tuyên bố họ không xâm phạm quyền của người Duy Ngô Nhĩ và các trại cải tạo đã bị đóng cửa vào năm 2019. Mặc dù các báo cáo quốc tế xác nhận việc nhiều trung tâm hiện đã đóng cửa, nhưng chính quyền được cho là đã chuyển đổi một số trung tâm thành các cơ sở giam giữ. Tuy nhiên, vì chính phủ Trung Quốc hạn chế chặt chẽ việc nhà báo và du khách nước ngoài đến Tân Cương nên rất khó để có được một đánh giá chính xác về khu vực này.
Có bao nhiêu người Hồi giáo bị giam giữ tại Trung Quốc?
Theo các nhà nghiên cứu quốc tế và giới chức Mỹ, hơn một triệu người Duy Ngô Nhĩ và các nhóm thiểu số Hồi giáo khác, trong đó có người Kazakh và người Uzbek, đã bị giam giữ kể từ năm 2017. (Một số nhóm giám sát gần đây đã ước tính con số gần đến 1,8 triệu người). Nhiều người bị giam trong các cơ sở mà chính phủ Trung Quốc từng gọi là “trung tâm dạy và đào tạo nghề” và hiện đang đóng cửa. Tuy nhiên, thuật ngữ phổ biến nhất được các tổ chức truyền thông và nhà nghiên cứu quốc tế sử dụng là trại cải tạo, trại tập trung và trại giam. Dù có những trường hợp tử vong trong thời gian giam giữ nhưng chính phủ Trung Quốc chưa đưa ra số liệu chính thức nào.
Bên ngoài các trại, cơ sở giam giữ và nhà tù, mười một triệu người Duy Ngô Nhĩ sống ở Tân Cương – tên chính thức là Khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương – vẫn tiếp tục chịu đựng sự đàn áp kéo dài hàng thập kỷ của chính quyền Trung Quốc. Vào năm 2017, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã ban hành Quy định Sửa đổi về Công tác Tôn giáo, trong đó nêu rõ hoạt động tôn giáo không được phép bị lợi dụng để phá hoại sự thống nhất dân tộc của quốc gia. Tại Tân Cương, báo cáo ghi nhận tình trạng phân biệt đối xử trong tuyển dụng, phá dỡ nhà thờ Hồi giáo và các địa điểm linh thiêng của đạo Hồi, lệnh cấm mặc trang phục tôn giáo và các vụ biến mất ép buộc.
Việc giam giữ hàng loạt người Hồi giáo bắt đầu từ khi nào?
Các chuyên gia ước tính rằng những nỗ lực cải tạo bắt đầu ở Tân Cương vào năm 2014 và được mở rộng đáng kể vào năm 2017. Sau loạt vụ tấn công vào dân thường năm 2014, chẳng hạn như vụ đâm dao hàng loạt tại một nhà ga ở Côn Minh, Vân Nam và vụ đánh bom ở thủ phủ Ürümqi của Tân Cương, chính phủ Trung Quốc đã viện dẫn những lo ngại về khủng bố làm động cơ cho cuộc đàn áp.
Từ năm 2017, các chuyên gia và nhà báo ghi nhận việc xây dựng các trại cải tạo mới và việc mở rộng các cơ sở giam giữ hàng loạt hiện có. Các nhà báo của Reuters quan sát hình ảnh vệ tinh và phát hiện ra trong khoảng từ tháng 4 năm 2017 đến tháng 8 năm 2018, ba mươi chín trại đã tăng quy mô gần gấp ba lần; chúng bao phủ tổng diện tích gần bằng 140 sân bóng đá. Tương tự, nhà nhân chủng học người Đức và chuyên gia về Tân Cương Adrian Zenz khi phân tích ngân sách địa phương và quốc gia đã phát hiện ra trong năm 2017, chi tiêu xây dựng các cơ sở liên quan đến an ninh ở Tân Cương đã tăng 20 tỷ nhân dân tệ (khoảng 2,96 tỷ USD). Vào năm 2019, Zenz nói với RFA rằng ước tính của ông về số lượng trại tập trung ở Tân Cương có thể lên tới hơn một nghìn.
Cuối năm 2019, tỉnh trưởng Tân Cương tuyên bố những người bị giam giữ trong các trại cải tạo đã “tốt nghiệp”, chính quyền Trung Quốc tuyên bố họ có quyền tự do đi lại. Tuy nhiên, các nhà báo khó mà xác minh được những tuyên bố này, vì việc tiếp cận bị hạn chế nghiêm ngặt và việc nói chuyện với người dân địa phương có thể khiến họ gặp nguy cơ bị giam giữ. Các báo cáo độc lập cho thấy một số người bị giam giữ được thả phải đối mặt với việc bị quản thúc tại gia, hạn chế di chuyển và lao động cưỡng bức.
Dù các nhà báo xác minh rằng một số trại đã thực sự đóng cửa vào cuối năm 2019, nhưng vào năm kế tiếp, các nhà nghiên cứu tại Viện Chính sách Chiến lược Australia (ASPI) đã dùng hình ảnh vệ tinh và xác định được hơn 380 cơ sở giam giữ khả nghi. Họ phát hiện Trung Quốc đã sửa lại một số trại cải tạo có an ninh thấp thành các trung tâm giam giữ hoặc nhà tù chính thức; mở rộng các trung tâm giam giữ hiện có; xây dựng các trung tâm giam giữ mới, an ninh cao trên khắp Tân Cương. (Giới chức Trung Quốc tuyên bố ASPI là công cụ chống Trung Quốc do Úc và Mỹ tài trợ).
Thay vì giam người dân trong trại cải tạo, chính quyền hiện đang tăng cường sử dụng hệ thống tư pháp chính thức để bỏ tù người dân. Năm 2022, Associated Press phát hiện rằng tại một huyện, ước tính cứ 25 người thì có 1 người bị kết án tù vì các tội danh liên quan đến khủng bố, tất cả đều là người Duy Ngô Nhĩ. Theo báo cáo năm 2025 của Bảo tàng Tưởng niệm Holocaust (Nạn diệt chủng người Do Thái) Mỹ, vẫn còn hơn nửa triệu người đang bị giam giữ trong các nhà tù chính thức hoặc bị giam giữ ngoài vòng pháp luật ở nước này.
Có gì bên trong các trại cải tạo?
Hầu hết những người bị giam giữ trong các trại cải tạo chưa bao giờ bị truy tố chính thức cũng như không có quyền tiếp cận pháp lý nào để khiếu nại việc bị giam giữ. Theo các phương tiện truyền thông, những người bị giam giữ có vẻ đã bị nhắm đến vì nhiều lý do, bao gồm đi lại hoặc liên lạc với người từ bất cứ quốc gia nào trong số 26 quốc gia mà Trung Quốc coi là nhạy cảm, chẳng hạn như Thổ Nhĩ Kỳ và Afghanistan; tham dự lễ tại nhà thờ Hồi giáo; có hơn ba con; gửi các văn bản chứa các câu Kinh Qur’an. Theo các nhóm nhân quyền cho biết, thông thường, tội duy nhất của họ chỉ là theo đạo Hồi, và nhiều người Duy Ngô Nhĩ bị gán là phần tử cực đoan chỉ vì thực hành tôn giáo của họ.
Thông tin về những gì đã xảy ra trong các cơ sở cải tạo vẫn còn hạn chế, nhưng nhiều người bị giam giữ sau khi trốn khỏi Trung Quốc đã miêu tả lại điều kiện sống khắc nghiệt. Văn phòng Nhân quyền Liên Hợp Quốc đã công bố một báo cáo vào năm 2022 dựa trên các cuộc phỏng vấn với hàng chục người, trong đó có 26 cựu tù nhân, cho thấy “các hình thức tra tấn hoặc các hình thức đối xử tàn ác, vô nhân đạo hoặc hạ nhục khác” trong các trại từ năm 2017 đến năm 2019.
Báo cáo của Liên Hợp Quốc đã khẳng định những phát hiện trước đó của các nhà báo, nhà nghiên cứu và tổ chức nhân quyền quốc tế. Nhiều bài báo đã phơi bày việc những người bị giam giữ bị buộc phải tuyên thệ trung thành với Đảng ******** Trung Quốc (ĐCSTQ) và từ bỏ đạo Hồi, cũng như ca ngợi chủ nghĩa ******** và học tiếng Quan Thoại. Một số người cho biết họ phải chịu đựng điều kiện sống giống như nhà tù với camera và micro theo dõi mọi hành động và lời nói. Những người khác cho biết họ bị tra tấn và phải chịu thiếu ngủ trong các cuộc thẩm vấn. Những người phụ nữ chia sẻ những câu chuyện về lạm dụng tình dục, kể cả bị cưỡng hiếp. Một số người được thả từng có ý định hoặc đã chứng kiến người khác tự vẫn.
Việc giam giữ cũng làm tan vỡ gia đình. Trẻ em có cha mẹ bị đưa đến các trại thường buộc phải sống trong trại trẻ mồ côi do nhà nước quản lý. Nhiều phụ huynh người Duy Ngô Nhĩ sống bên ngoài Trung Quốc phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn: trở về nhà với con cái và đối mặt với nguy cơ bị giam giữ, hoặc ở lại nước ngoài, xa cách con cái và không thể liên lạc với chúng. Nhiều gia đình cũng cho biết rằng con cái họ bị đưa đến trường nội trú mà không có sự đồng ý của họ. Theo các chuyên gia độc lập của Liên Hợp Quốc, ngôn ngữ giảng dạy trong trường hầu như chỉ là tiếng Quan Thoại, và các em học sinh ít được giao tiếp với gia đình.
Giới chức Trung Quốc nói gì về những trại này?
Ban đầu, giới chức phủ nhận sự tồn tại của những trại này. Tuy nhiên, đến cuối năm 2018, họ bắt đầu thừa nhận có “các trung tâm dạy và đào tạo nghề” ở Tân Cương. Trong một báo cáo của chính quyền, họ công khai tuyên bố rằng các trại này có hai mục đích: dạy tiếng Quan Thoại, luật pháp Trung Quốc và các kỹ năng nghề, đồng thời ngăn chặn người dân bị ảnh hưởng bởi các tư tưởng cực đoan bằng cách ngăn chặn “các hoạt động khủng bố ngay từ trong trứng nước”. Bằng việc chỉ ra ở Tân Cương chưa từng xảy ra một vụ tấn công khủng bố nào kể từ tháng 12 năm 2016, giới chức tuyên bố các trại này đã giúp ngăn chặn bạo lực.
Khi làn sóng toàn cầu lên án các vụ lạm dụng ngày càng gia tăng, giới chức Trung Quốc và truyền thông nhà nước đã tìm cách làm mất uy tín các báo cáo về Tân Cương bằng nhiều chiến thuật, kể đến như phát tán thông tin sai lệch và quấy rối các nhà hoạt động. Họ lặp lại luận điệu “các thế lực chống Trung Quốc” ở Mỹ và các nước phương Tây đang lan truyền “những lời dối trá ác ý”. Bắc Kinh đã tìm cách ngăn cản Văn phòng Nhân quyền Liên Hợp Quốc công bố báo cáo năm 2022 về Tân Cương. Sau khi báo cáo được công bố, giới chức Trung Quốc đã cố gắng phủ nhận báo cáo này là thông tin sai lệch, đồng thời tuyên bố trong một bài phản bác rằng các chính phủ và tổ chức nước ngoài “lan truyền vô số tin đồn và lời nói dối” về Tân Cương.
China’s Repression of Uyghurs in Xinjiang
More than a million Muslims have been arbitrarily detained in China’s Xinjiang region. The reeducation camps are just one part of the government’s crackdown on Uyghurs.