Không tên2
Gió lạnh đầu buồi

Mình là nữ K41. Dạo gần đây cuộc sống mình thật sự rất bế tắc. Mình chỉ muốn lên đây tâm sự mong nhận được một lời khuyên.
Kể về cuộc sống hiện tại thì trước mình ra trường thì về tỉnh đi làm giáo viên cho một trường cao đẳng kinh tế ở quê rồi lấy chồng lúc mới 25 tuổi. 1 năm sau mình có em bé. Cả 2 vợ chồng mình đều là cán bộ công chức nên lương cũng chỉ tạm sống thời đó. Rồi anh ấy mất do tại nạn giao thông lúc bé mới 5 tuổi. Mình bỗng chốc trở thành mẹ đơn thân ở tuổi 31. Sau 3 năm để tang chồng, mình được giới thiệu cho một anh việt kiều là chồng mình bây giờ. Hoàn cảnh ngày ấy của mẹ con mình cũng chẳng khá gì, bố mẹ ở quê thì già yếu không lương hưu, em trai mình thì tại nạn lao động mất sức nên cũng không thể gánh vác tài chính. Mình vừa lo con vừa lo cha mẹ già. Ngày mình gặp chồng bây giờ, mình 33 tuổi nhưng cảm giác như một bà lão. Rồi anh hứa sẽ đưa mẹ con mình theo qua Mỹ và chu cấp cho gia đình mình ở Việt Nam đầy đủ. Sau một năm quen nhau, mình đồng ý cưới và theo anh sang Mỹ. Hai mẹ con mình sang bên này cũng chỉ thuận theo sự xếp sắm của chồng vì chồng mình là dân bản địa, mình thì không quen biết ai cũng không giỏi tiếng anh. Đến giờ sau gần 10 năm ở bên này, mình cũng chỉ biết làm nail. 2,3 năm trở lại đây, chồng mình sa vào con đường bài bạc. Bao nhiêu tiền bạc trong nhà anh đâm đầu vào cá độ bài bạc. Tiền ăn uống sinh hoạt chủ yếu là do mình lo. Rồi anh đi sớm về khuya, về tới nhà thì cằn nhằn mình và bạn nhỏ. Giờ bạn ấy cũng đang học cấp 3, lại là con gái nên rất nhảy cảm. Bạn cũng tôn trọng cha dượng nhưng để yêu thương như cha đẻ thì chưa. Nhưng vì thấy cảnh dượng mắng chửi mẹ nhiều; bạn ấy ngày càng trở nên khép kín, dễ nổi nóng và ít chia sẻ với mẹ. Mình thì vì áp lực tiền bạc lo lắng cho con cái và cả gia đình ở Việt Nam mà chẳng có nổi một phút cho bản thân. Giờ đây ở tuổi 45, mình tự nghĩ liệu mình có nên bỏ cái xứ sở này mà về Việt Nam. Nhưng về rồi biết làm gì, biết lấy tiền đâu lo gia đình. Rồi bạn nhỏ nhà mình cũng không còn nói được nhiều tiếng việt; để hoà nhập cuộc sống sẽ rất khó khăn. Nhưng ở bên này, mình thấy buồn và tủi thân vô cùng. Không người thân, không bạn bè, cuộc sống thì xa cách, chồng thì tệ bạc. Mình đã nghĩ đến chuyện lo dị nhưng cái tiếng qua cầu rút ván làm mình thấy do dự. Mình đã rất trân trọng chồng mình trong 4,5 năm đầu mình qua đây vì anh đã giữ đúng lời hứa lo cho mẹ con mình bước đầu và biếu cha mẹ mình một khoản không nhỏ để dưỡng già (khoảng 300 triệu). Mình chỉ tiếc là cái cuộc sống hạnh phúc ấy chẳng tày gang. Mỗi ngày với mình bây giờ như tra tấn. Đi hay ở mình cũng chẳng biết nữa. Mình mong có ai đó tâm sự để san sẻ bớt tâm tư này.
Kể về cuộc sống hiện tại thì trước mình ra trường thì về tỉnh đi làm giáo viên cho một trường cao đẳng kinh tế ở quê rồi lấy chồng lúc mới 25 tuổi. 1 năm sau mình có em bé. Cả 2 vợ chồng mình đều là cán bộ công chức nên lương cũng chỉ tạm sống thời đó. Rồi anh ấy mất do tại nạn giao thông lúc bé mới 5 tuổi. Mình bỗng chốc trở thành mẹ đơn thân ở tuổi 31. Sau 3 năm để tang chồng, mình được giới thiệu cho một anh việt kiều là chồng mình bây giờ. Hoàn cảnh ngày ấy của mẹ con mình cũng chẳng khá gì, bố mẹ ở quê thì già yếu không lương hưu, em trai mình thì tại nạn lao động mất sức nên cũng không thể gánh vác tài chính. Mình vừa lo con vừa lo cha mẹ già. Ngày mình gặp chồng bây giờ, mình 33 tuổi nhưng cảm giác như một bà lão. Rồi anh hứa sẽ đưa mẹ con mình theo qua Mỹ và chu cấp cho gia đình mình ở Việt Nam đầy đủ. Sau một năm quen nhau, mình đồng ý cưới và theo anh sang Mỹ. Hai mẹ con mình sang bên này cũng chỉ thuận theo sự xếp sắm của chồng vì chồng mình là dân bản địa, mình thì không quen biết ai cũng không giỏi tiếng anh. Đến giờ sau gần 10 năm ở bên này, mình cũng chỉ biết làm nail. 2,3 năm trở lại đây, chồng mình sa vào con đường bài bạc. Bao nhiêu tiền bạc trong nhà anh đâm đầu vào cá độ bài bạc. Tiền ăn uống sinh hoạt chủ yếu là do mình lo. Rồi anh đi sớm về khuya, về tới nhà thì cằn nhằn mình và bạn nhỏ. Giờ bạn ấy cũng đang học cấp 3, lại là con gái nên rất nhảy cảm. Bạn cũng tôn trọng cha dượng nhưng để yêu thương như cha đẻ thì chưa. Nhưng vì thấy cảnh dượng mắng chửi mẹ nhiều; bạn ấy ngày càng trở nên khép kín, dễ nổi nóng và ít chia sẻ với mẹ. Mình thì vì áp lực tiền bạc lo lắng cho con cái và cả gia đình ở Việt Nam mà chẳng có nổi một phút cho bản thân. Giờ đây ở tuổi 45, mình tự nghĩ liệu mình có nên bỏ cái xứ sở này mà về Việt Nam. Nhưng về rồi biết làm gì, biết lấy tiền đâu lo gia đình. Rồi bạn nhỏ nhà mình cũng không còn nói được nhiều tiếng việt; để hoà nhập cuộc sống sẽ rất khó khăn. Nhưng ở bên này, mình thấy buồn và tủi thân vô cùng. Không người thân, không bạn bè, cuộc sống thì xa cách, chồng thì tệ bạc. Mình đã nghĩ đến chuyện lo dị nhưng cái tiếng qua cầu rút ván làm mình thấy do dự. Mình đã rất trân trọng chồng mình trong 4,5 năm đầu mình qua đây vì anh đã giữ đúng lời hứa lo cho mẹ con mình bước đầu và biếu cha mẹ mình một khoản không nhỏ để dưỡng già (khoảng 300 triệu). Mình chỉ tiếc là cái cuộc sống hạnh phúc ấy chẳng tày gang. Mỗi ngày với mình bây giờ như tra tấn. Đi hay ở mình cũng chẳng biết nữa. Mình mong có ai đó tâm sự để san sẻ bớt tâm tư này.