Gần đây (tầm giữa tháng 9 đổ lại) tao cảm thấy thật sự quá chán cuộc sống.
Ngày qua ngày, tháng nối tháng, năm cũ đi năm mới đến. Rồi vẫn chỉ là cái cảm giác rỗng tuếch, lặp đi lặp lại, không có điểm dừng. Sáng mở mắt ra đã thấy mệt, đêm nhắm mắt lại vẫn là nỗi đau cũ nằm yên đó. Mọi thứ cứ quay vòng như cái bánh xe mục nát, chẳng có gì thay đổi ngoài sự mòn mỏi trong lòng tao. Và hầu hết con người mãi bận tâm với những lo toan thường nhật, vật lộn với những nhu cầu cơ bản như ăn, ngủ, đụ, ỉa hay cơm áo gạo tiền. Tao nghĩ có những khi họ cũng nghĩ đến sự vô vị, nhưng nhiều cái đưa đi đẩy tới lại đành thôi.
Và tao tự hỏi, rốt cuộc thì ý nghĩa của cuộc sống là gì? Có thật sự tồn tại một “mục đích” nào không?
Nếu chẳng có gì hết, thì liệu việc tự kết liễu để chấm dứt cái sự tồn tại ngu xuẩn, trống rỗng và vô nghĩa này có sai không?
Tao lúc nào cũng thấy cô đơn giữa những suy nghĩ sâu xa của mình. Gần đây, cảm giác là càng ngày tao càng không thể nói chuyện hay kết nối với 99% con người ngoài kia nữa. Họ hời hợt lắm, và họ dường như hạnh phúc với cái kiểu sống tẻ nhạt mỗi ngày như vậy như con khỉ trong rạp xiếc chụp được ổ bánh mì vậy.
A50 - A80 - Mưa Đỏ - Phát 100k - Em Xinh Say Hi - Anh Trai Say Hi .... chút vị ngọt đó cuốn con người chú ý mà quên đi những đau đớn lặp đi lặp lại trong đời sống thường nhật.
Còn tao thì không. Tao luôn cố gắng học, đọc và tìm kiếm ý nghĩa tối hậu của cuộc sống, của sự tồn tại, của mục đích.
Tao hay một mình suy nghĩ về mấy chuyện như vậy.
Giờ thì tao thấy cuộc sống này chẳng còn gì ngoài sự vô nghĩa.
Đôi khi tao tự hỏi: Tại sao trí tưởng tượng, giấc mơ, hay thế giới ảo lại tuyệt hơn đời thật? (và thường thì mấy ý tưởng hay ho nhất lại đến từ những người thật sự sáng tạo hoặc thông minh).
Phim ảnh, tiểu thuyết, truyện tranh, game, anime/manga. nói chung là mấy thế giới do con người tưởng tượng ra. Những viễn tưởng đó đều thú vị hơn cái hiện thực đau đớn này.
Ví dụ như: Harry Potter, Avatar, Lord of the Rings, Narnia, Marvel, Avengers: Age of Ultron, X-Men, Divergent, Star Wars, The Hobbit, The Matrix, Sword Art Online, Skyrim, Log Horizon, Final Fantasy, Kingdom Hearts, Naruto, One Piece, Bleach, DOTA, Assassin’s Creed, v.v.
=>Trong mấy thế giới đó, mọi thứ đều có mục đích rõ ràng và đầy hứng khởi. Còn đời thật thì chỉ toàn những ngày lặp lại: thức dậy, ăn, đi học hoặc đi làm, chán ngấy, về nhà, ăn, ngủ, rồi lại thế nữa. Rồi lấy vợ, sinh con, lễ tết thì đi gặp họ hàng ... vòng lập đó cứ thế đến hết đời.
Đời thật, mọi thứ chỉ xoay quanh tiền bạc với mấy thứ nông cạn, hời hợt, ngu ngốc như tình dục, tiệc tùng, cãi nhau vì tôn giáo, chủng tộc, sắc tộc, hay mấy chuyện vặt chẳng ra gì....
Có ai khác cũng từng thấy như tao không? Có ai hiểu được cái cảm giác và suy nghĩ mà tao đang có không?
Cuộc sống thật nhàm chán và vô nghĩa, và hầu hết con người đều ngu dốt và khờ khạo khi không để ý và nhận ra. Vậy thì ý nghĩa của cuộc sống và sự tồn tại nhỏ bé của tao , của tụi mày là gì?
Tụi mày có nghe qua Thực tế ảo (Virtual Reality – VR), Oculus Rift, Giấc mơ sáng suốt (Lucid Dreaming), Du hành linh hồn (Astral Projection), hay Trải nghiệm ngoài thân xác (Out of Body Experience – OBE) chưa?
Tao ước mấy thứ đó có thật, để tao có thể thoát khỏi cái thế giới buồn chán, cuộc đời buồn chán, và cái thực tại chán ngắt này.
				
			Ngày qua ngày, tháng nối tháng, năm cũ đi năm mới đến. Rồi vẫn chỉ là cái cảm giác rỗng tuếch, lặp đi lặp lại, không có điểm dừng. Sáng mở mắt ra đã thấy mệt, đêm nhắm mắt lại vẫn là nỗi đau cũ nằm yên đó. Mọi thứ cứ quay vòng như cái bánh xe mục nát, chẳng có gì thay đổi ngoài sự mòn mỏi trong lòng tao. Và hầu hết con người mãi bận tâm với những lo toan thường nhật, vật lộn với những nhu cầu cơ bản như ăn, ngủ, đụ, ỉa hay cơm áo gạo tiền. Tao nghĩ có những khi họ cũng nghĩ đến sự vô vị, nhưng nhiều cái đưa đi đẩy tới lại đành thôi.
Và tao tự hỏi, rốt cuộc thì ý nghĩa của cuộc sống là gì? Có thật sự tồn tại một “mục đích” nào không?
Nếu chẳng có gì hết, thì liệu việc tự kết liễu để chấm dứt cái sự tồn tại ngu xuẩn, trống rỗng và vô nghĩa này có sai không?
Tao lúc nào cũng thấy cô đơn giữa những suy nghĩ sâu xa của mình. Gần đây, cảm giác là càng ngày tao càng không thể nói chuyện hay kết nối với 99% con người ngoài kia nữa. Họ hời hợt lắm, và họ dường như hạnh phúc với cái kiểu sống tẻ nhạt mỗi ngày như vậy như con khỉ trong rạp xiếc chụp được ổ bánh mì vậy.
A50 - A80 - Mưa Đỏ - Phát 100k - Em Xinh Say Hi - Anh Trai Say Hi .... chút vị ngọt đó cuốn con người chú ý mà quên đi những đau đớn lặp đi lặp lại trong đời sống thường nhật.
Còn tao thì không. Tao luôn cố gắng học, đọc và tìm kiếm ý nghĩa tối hậu của cuộc sống, của sự tồn tại, của mục đích.
Tao hay một mình suy nghĩ về mấy chuyện như vậy.
Giờ thì tao thấy cuộc sống này chẳng còn gì ngoài sự vô nghĩa.
Đôi khi tao tự hỏi: Tại sao trí tưởng tượng, giấc mơ, hay thế giới ảo lại tuyệt hơn đời thật? (và thường thì mấy ý tưởng hay ho nhất lại đến từ những người thật sự sáng tạo hoặc thông minh).
Phim ảnh, tiểu thuyết, truyện tranh, game, anime/manga. nói chung là mấy thế giới do con người tưởng tượng ra. Những viễn tưởng đó đều thú vị hơn cái hiện thực đau đớn này.
Ví dụ như: Harry Potter, Avatar, Lord of the Rings, Narnia, Marvel, Avengers: Age of Ultron, X-Men, Divergent, Star Wars, The Hobbit, The Matrix, Sword Art Online, Skyrim, Log Horizon, Final Fantasy, Kingdom Hearts, Naruto, One Piece, Bleach, DOTA, Assassin’s Creed, v.v.
=>Trong mấy thế giới đó, mọi thứ đều có mục đích rõ ràng và đầy hứng khởi. Còn đời thật thì chỉ toàn những ngày lặp lại: thức dậy, ăn, đi học hoặc đi làm, chán ngấy, về nhà, ăn, ngủ, rồi lại thế nữa. Rồi lấy vợ, sinh con, lễ tết thì đi gặp họ hàng ... vòng lập đó cứ thế đến hết đời.
Đời thật, mọi thứ chỉ xoay quanh tiền bạc với mấy thứ nông cạn, hời hợt, ngu ngốc như tình dục, tiệc tùng, cãi nhau vì tôn giáo, chủng tộc, sắc tộc, hay mấy chuyện vặt chẳng ra gì....
Có ai khác cũng từng thấy như tao không? Có ai hiểu được cái cảm giác và suy nghĩ mà tao đang có không?
Cuộc sống thật nhàm chán và vô nghĩa, và hầu hết con người đều ngu dốt và khờ khạo khi không để ý và nhận ra. Vậy thì ý nghĩa của cuộc sống và sự tồn tại nhỏ bé của tao , của tụi mày là gì?
Tụi mày có nghe qua Thực tế ảo (Virtual Reality – VR), Oculus Rift, Giấc mơ sáng suốt (Lucid Dreaming), Du hành linh hồn (Astral Projection), hay Trải nghiệm ngoài thân xác (Out of Body Experience – OBE) chưa?
Tao ước mấy thứ đó có thật, để tao có thể thoát khỏi cái thế giới buồn chán, cuộc đời buồn chán, và cái thực tại chán ngắt này.

					
				