Cuộc sống thật nhàm chán và vô nghĩa, vậy ý nghĩa của cuộc sống này là gì ?

Tao theo Phật giáo Nam truyền Theravada nên tao thấy cuộc đời này ko có ý nghĩa gì hết, nếu buộc phải tìm ý nghĩa của cuộc sống này thì đó chính là làm sao thoát ra khỏi cuộc sống ko có ý nghĩa gì này. Đó chính là giải thoát tức thoát khỏi sinh tử luân hồi, nó cũng có nghĩa là vô sanh(tức ko tái sanh nữa), Niết Bàn, tịch diệt...
 
M lệ thuộc vào tương lai hay quá khứ thì điều đó hiển nhiên rồi. Vấn đề m phải ý thức dc hiện tại, nói thẳng rất ít người ý thức dc để sống cho hiện tại
 
Éo có ý nghĩa j đâu, đời này vô thường, cho dù m có là vĩ nhân thì cũng những thằng khác tôn m thôi, chứ lúc đó m nằm dưới 3m đất thì ý nghĩa mie j nữa. Nên tìm ý nghĩa cuộc đời là vô nghĩa.
 
t rất thích thể loại fantasy, tu tiên vì có thể phiêu lưu khám phá thế giới, tìm kiếm các bí ẩn, sức mạnh, trường sinh,... tất cả những điều đó thật thú vị và đầy phấn khích.
Còn thực tại thì nhàm chán cuộc sống lặp đi lặp lại 1 cách trống rỗng vô vị, tương lai thì mịt mù. M k còn vướng bận gì thì reset thử xem có đc isekai k.
 
t rất thích thể loại fantasy, tu tiên vì có thể phiêu lưu khám phá thế giới, tìm kiếm các bí ẩn, sức mạnh, trường sinh,... tất cả những điều đó thật thú vị và đầy phấn khích.
Còn thực tại thì nhàm chán cuộc sống lặp đi lặp lại 1 cách trống rỗng vô vị, tương lai thì mịt mù. M k còn vướng bận gì thì reset thử xem có đc isekai k.
Sao m cứ bức tử tao trên khắp mọi nền tảng v
 
t rất thích thể loại fantasy, tu tiên vì có thể phiêu lưu khám phá thế giới, tìm kiếm các bí ẩn, sức mạnh, trường sinh,... tất cả những điều đó thật thú vị và đầy phấn khích.
Còn thực tại thì nhàm chán cuộc sống lặp đi lặp lại 1 cách trống rỗng vô vị, tương lai thì mịt mù. M k còn vướng bận gì thì reset thử xem có đc isekai k.
Mày thử mượn tiền giang hồ rồi ko trả đi, mày sẽ được đi khám phá thế giới hành tẩu giang hồ lúc đó lại ước bình yên ngày qua ngày
 
Thật ra, ý nghĩa không nằm trong kết quả, mà nằm trong hành động có ý thức, trong từng khoảnh khắc ta sống với trọn vẹn sự hiện diện của mình.

"Khi ta giúp ai đó mà không đòi đáp trả, khi ta chăm chú nghe một người đang đau khổ, khi ta sáng tạo một điều nhỏ bé nhưng chân thành, đó là lúc ta chạm vào ý nghĩa thật của tồn tại."

Sẽ không có phản tỉnh thật nếu không đi qua khổ đau. Chính những mất mát, cô đơn, và thất bại làm cho ta buộc phải hỏi:

“Nếu mọi thứ có thể mất đi, vậy điều gì thật sự còn lại?”

Từ đó, ta học cách sống không vì tránh né đau khổ, mà vì hiểu rằng đau khổ là một phần của sự sống, như bóng là phần của ánh sáng.

Không có “ý nghĩa cuộc sống” chung cho mọi người. Mỗi người tự tạo ra ý nghĩa của riêng mình ,bằng cách chọn điều mà họ sẵn sàng cống hiến, tin tưởng, và sống vì nó.

Viktor Frankl, người sống sót khỏi trại tập trung, từng nói:
“Không phải ta hỏi cuộc đời có ý nghĩa gì, mà chính cuộc đời hỏi ta: con sẽ trả lời bằng cách sống của mình như thế nào?”

Cuộc sống không phải là bài toán để giải, mà là một bản nhạc để chơi, một bức tranh để vẽ.
Mỗi người đều được trao cho một cây cọ và một khoảng thời gian hữu hạn. Ý nghĩa không nằm ở việc bức tranh đẹp đến đâu, mà ở việc ta đã vẽ nó bằng tâm hồn nào.
 
Gần đây (tầm giữa tháng 9 đổ lại) tao cảm thấy thật sự quá chán cuộc sống.

Ngày qua ngày, tháng nối tháng, năm cũ đi năm mới đến. Rồi vẫn chỉ là cái cảm giác rỗng tuếch, lặp đi lặp lại, không có điểm dừng. Sáng mở mắt ra đã thấy mệt, đêm nhắm mắt lại vẫn là nỗi đau cũ nằm yên đó. Mọi thứ cứ quay vòng như cái bánh xe mục nát, chẳng có gì thay đổi ngoài sự mòn mỏi trong lòng tao. Và hầu hết con người mãi bận tâm với những lo toan thường nhật, vật lộn với những nhu cầu cơ bản như ăn, ngủ, đụ, ỉa hay cơm áo gạo tiền. Tao nghĩ có những khi họ cũng nghĩ đến sự vô vị, nhưng nhiều cái đưa đi đẩy tới lại đành thôi.

Và tao tự hỏi, rốt cuộc thì ý nghĩa của cuộc sống là gì? Có thật sự tồn tại một “mục đích” nào không?
Nếu chẳng có gì hết, thì liệu việc tự kết liễu để chấm dứt cái sự tồn tại ngu xuẩn, trống rỗng và vô nghĩa này có sai không?


Tao lúc nào cũng thấy cô đơn giữa những suy nghĩ sâu xa của mình. Gần đây, cảm giác là càng ngày tao càng không thể nói chuyện hay kết nối với 99% con người ngoài kia nữa. Họ hời hợt lắm, và họ dường như hạnh phúc với cái kiểu sống tẻ nhạt mỗi ngày như vậy như con khỉ trong rạp xiếc chụp được ổ bánh mì vậy.

A50 - A80 - Mưa Đỏ - Phát 100k - Em Xinh Say Hi - Anh Trai Say Hi .... chút vị ngọt đó cuốn con người chú ý mà quên đi những đau đớn lặp đi lặp lại trong đời sống thường nhật.

Còn tao thì không. Tao luôn cố gắng học, đọc và tìm kiếm ý nghĩa tối hậu của cuộc sống, của sự tồn tại, của mục đích.

Tao hay một mình suy nghĩ về mấy chuyện như vậy.
Giờ thì tao thấy cuộc sống này chẳng còn gì ngoài sự vô nghĩa.


Đôi khi tao tự hỏi: Tại sao trí tưởng tượng, giấc mơ, hay thế giới ảo lại tuyệt hơn đời thật? (và thường thì mấy ý tưởng hay ho nhất lại đến từ những người thật sự sáng tạo hoặc thông minh).

Phim ảnh, tiểu thuyết, truyện tranh, game, anime/manga. nói chung là mấy thế giới do con người tưởng tượng ra. Những viễn tưởng đó đều thú vị hơn cái hiện thực đau đớn này.

Ví dụ như: Harry Potter, Avatar, Lord of the Rings, Narnia, Marvel, Avengers: Age of Ultron, X-Men, Divergent, Star Wars, The Hobbit, The Matrix, Sword Art Online, Skyrim, Log Horizon, Final Fantasy, Kingdom Hearts, Naruto, One Piece, Bleach, DOTA, Assassin’s Creed, v.v.

=>Trong mấy thế giới đó, mọi thứ đều có mục đích rõ ràng và đầy hứng khởi. Còn đời thật thì chỉ toàn những ngày lặp lại: thức dậy, ăn, đi học hoặc đi làm, chán ngấy, về nhà, ăn, ngủ, rồi lại thế nữa. Rồi lấy vợ, sinh con, lễ tết thì đi gặp họ hàng ... vòng lập đó cứ thế đến hết đời.

Đời thật, mọi thứ chỉ xoay quanh tiền bạc với mấy thứ nông cạn, hời hợt, ngu ngốc như tình dục, tiệc tùng, cãi nhau vì tôn giáo, chủng tộc, sắc tộc, hay mấy chuyện vặt chẳng ra gì....

Có ai khác cũng từng thấy như tao không? Có ai hiểu được cái cảm giác và suy nghĩ mà tao đang có không?

Cuộc sống thật nhàm chán và vô nghĩa, và hầu hết con người đều ngu dốt và khờ khạo khi không để ý và nhận ra. Vậy thì ý nghĩa của cuộc sống và sự tồn tại nhỏ bé của tao , của tụi mày là gì?

Tụi mày có nghe qua Thực tế ảo (Virtual Reality – VR), Oculus Rift, Giấc mơ sáng suốt (Lucid Dreaming), Du hành linh hồn (Astral Projection), hay Trải nghiệm ngoài thân xác (Out of Body Experience – OBE) chưa?

Tao ước mấy thứ đó có thật, để tao có thể thoát khỏi cái thế giới buồn chán, cuộc đời buồn chán, và cái thực tại chán ngắt này.
Nghe như tâm sự của thầy giáo Thứ trong " Sống mòn " của Nam Cao 🤨🤨🤨
 
Nghe như tâm sự của thầy giáo Thứ trong " Sống mòn " của Nam Cao 🤨🤨🤨
Thầy giáo @Olineasdf

@Olineasdf nói với tao giáo viên tiếng Anh dạy trung tâm và hợp đồng trường công :

- Không chế độ bảo hiểm gì cả, kể cả lễ tết cũng k có thưởng.
- K có cơm trưa hay phụ cấp gì hết.
- Laptop tự đem, loa tự đem
- Đi dạy trường xa cũng k có hỗ trợ xăng xe hay bất cứ 1 trợ cấp gì cả.
- Lễ tết còn k có nổi 1 tấm lịch chứ nói chi tiền thưởng.
- Ngoài ra trường thi học kỳ đôi khi yêu cầu đến canh thi nhưng k thanh toán và trống tiết lang thang ngồi chờ chứ k có có tiền.

Lớp học từ khoảng 15-45 học sinh và có cả học sinh tâm thần ái kỉ như xammers khó kiểm soát hành vi học cùng. @Olineasdf thấy mình vừa hèn vừa kém khi cố gắng bám trụ. Vì lương công nhân còn hơn đồng lương 4 triệu của @Olineasdf và những ngày nghỉ hè 3 tháng k lương ….
 
Tao theo Phật giáo Nam truyền Theravada nên tao thấy cuộc đời này ko có ý nghĩa gì hết, nếu buộc phải tìm ý nghĩa của cuộc sống này thì đó chính là làm sao thoát ra khỏi cuộc sống ko có ý nghĩa gì này. Đó chính là giải thoát tức thoát khỏi sinh tử luân hồi, nó cũng có nghĩa là vô sanh(tức ko tái sanh nữa), Niết Bàn, tịch diệt...
Ý bạn điều ý nghĩa nhất của cuộc sống này là nhận ra nó vô nghĩa hả.
 
"Tao luôn cố gắng học, đọc và tìm kiếm ý nghĩa tối hậu của cuộc sống, của sự tồn tại, của mục đích."

do mày học chưa tới thôi

hãy lập danh sách world tour hấp thụ tất cả kiến thức của nhân loại rồi khi đó có thể mày may mắn sẽ thấy được chân lý ý nghĩa cuộc sống chứ ko phải đọc vài cuốn sách

mà mày học giỏi mày đọc giỏi thì thiếu gì học bổng đi nước ngoài thấy nhiều khoảng khắc con người và cuộc sống
do mày học ngu và đọc nhảm thôi
 
châu á : hãy đi khám phá , văn hoá champa , văn hoá đông sơn ,văn hoá óc eo , văn hoá chân lạp ,văn hoá khơ me
sau đó đi sang trung quốc để tìm hiểu nền văn minh hán , rồi sang nhật học tư tưởng tiến bộ

sau đó đi con đường tơ lụa chứng kiến phát tích lịch sử của giao thoa văn hoá âu -á
đi đến ấn độ ,thiền định lên dãy himalaya luyện phép với dr strange
.....
 
Gần đây (tầm giữa tháng 9 đổ lại) tao cảm thấy thật sự quá chán cuộc sống.

Ngày qua ngày, tháng nối tháng, năm cũ đi năm mới đến. Rồi vẫn chỉ là cái cảm giác rỗng tuếch, lặp đi lặp lại, không có điểm dừng. Sáng mở mắt ra đã thấy mệt, đêm nhắm mắt lại vẫn là nỗi đau cũ nằm yên đó. Mọi thứ cứ quay vòng như cái bánh xe mục nát, chẳng có gì thay đổi ngoài sự mòn mỏi trong lòng tao. Và hầu hết con người mãi bận tâm với những lo toan thường nhật, vật lộn với những nhu cầu cơ bản như ăn, ngủ, đụ, ỉa hay cơm áo gạo tiền. Tao nghĩ có những khi họ cũng nghĩ đến sự vô vị, nhưng nhiều cái đưa đi đẩy tới lại đành thôi.

Và tao tự hỏi, rốt cuộc thì ý nghĩa của cuộc sống là gì? Có thật sự tồn tại một “mục đích” nào không?
Nếu chẳng có gì hết, thì liệu việc tự kết liễu để chấm dứt cái sự tồn tại ngu xuẩn, trống rỗng và vô nghĩa này có sai không?


Tao lúc nào cũng thấy cô đơn giữa những suy nghĩ sâu xa của mình. Gần đây, cảm giác là càng ngày tao càng không thể nói chuyện hay kết nối với 99% con người ngoài kia nữa. Họ hời hợt lắm, và họ dường như hạnh phúc với cái kiểu sống tẻ nhạt mỗi ngày như vậy như con khỉ trong rạp xiếc chụp được ổ bánh mì vậy.

A50 - A80 - Mưa Đỏ - Phát 100k - Em Xinh Say Hi - Anh Trai Say Hi .... chút vị ngọt đó cuốn con người chú ý mà quên đi những đau đớn lặp đi lặp lại trong đời sống thường nhật.

Còn tao thì không. Tao luôn cố gắng học, đọc và tìm kiếm ý nghĩa tối hậu của cuộc sống, của sự tồn tại, của mục đích.

Tao hay một mình suy nghĩ về mấy chuyện như vậy.
Giờ thì tao thấy cuộc sống này chẳng còn gì ngoài sự vô nghĩa.


Đôi khi tao tự hỏi: Tại sao trí tưởng tượng, giấc mơ, hay thế giới ảo lại tuyệt hơn đời thật? (và thường thì mấy ý tưởng hay ho nhất lại đến từ những người thật sự sáng tạo hoặc thông minh).

Phim ảnh, tiểu thuyết, truyện tranh, game, anime/manga. nói chung là mấy thế giới do con người tưởng tượng ra. Những viễn tưởng đó đều thú vị hơn cái hiện thực đau đớn này.

Ví dụ như: Harry Potter, Avatar, Lord of the Rings, Narnia, Marvel, Avengers: Age of Ultron, X-Men, Divergent, Star Wars, The Hobbit, The Matrix, Sword Art Online, Skyrim, Log Horizon, Final Fantasy, Kingdom Hearts, Naruto, One Piece, Bleach, DOTA, Assassin’s Creed, v.v.

=>Trong mấy thế giới đó, mọi thứ đều có mục đích rõ ràng và đầy hứng khởi. Còn đời thật thì chỉ toàn những ngày lặp lại: thức dậy, ăn, đi học hoặc đi làm, chán ngấy, về nhà, ăn, ngủ, rồi lại thế nữa. Rồi lấy vợ, sinh con, lễ tết thì đi gặp họ hàng ... vòng lập đó cứ thế đến hết đời.

Đời thật, mọi thứ chỉ xoay quanh tiền bạc với mấy thứ nông cạn, hời hợt, ngu ngốc như tình dục, tiệc tùng, cãi nhau vì tôn giáo, chủng tộc, sắc tộc, hay mấy chuyện vặt chẳng ra gì....

Có ai khác cũng từng thấy như tao không? Có ai hiểu được cái cảm giác và suy nghĩ mà tao đang có không?

Cuộc sống thật nhàm chán và vô nghĩa, và hầu hết con người đều ngu dốt và khờ khạo khi không để ý và nhận ra. Vậy thì ý nghĩa của cuộc sống và sự tồn tại nhỏ bé của tao , của tụi mày là gì?

Tụi mày có nghe qua Thực tế ảo (Virtual Reality – VR), Oculus Rift, Giấc mơ sáng suốt (Lucid Dreaming), Du hành linh hồn (Astral Projection), hay Trải nghiệm ngoài thân xác (Out of Body Experience – OBE) chưa?

Tao ước mấy thứ đó có thật, để tao có thể thoát khỏi cái thế giới buồn chán, cuộc đời buồn chán, và cái thực tại chán ngắt này.
Tại mày rảnh vl, ngày nào cũng online xamvn 12h thì làm gì thấy mục đích cuộc sống.
 
Đi sang ịt xà, iran, tnk, jordan tìm hiểu về công giáo, nền văn minh 3 tư, lưỡng hà
Sau đó sang nga và các nước đông âu
Sau đó sang châu âu, với cái nôi của triết học hy lạp, sự phục hưng của ý và sự phát triển của đức, xong qua ai cập nền văn minh ai cập sông nin, pharaoh. Rồi sang nam phi tìm hiểu về đa dạng sinh học, nguồn gốc và thổ dân
Sang châu mỹ mexico vs nền văn minh aztec, rồi đến canada và mẽo nền văn minh hiện đại đương đại
Rồi quay lại châu đại dương cũng nghiên cứu sinh học

Đi hết hành trình trên mày hấp thụ chắc được 80-96%% kiến thức nhân loại
Biết được ngôn ngữ đa phần của các vùng

Việc khám phá này, với điều kiện mày phải ở lại 2 năm để nghiên cứu một bài luận hay về tín chỉ văn bằng nào đó, sống và học tâpi nghiên cứu chứ ko phải đi du lịch, khi đó mày sẽ thấy rõ đc ý nghĩa của cuộc sống
Nếu còn sống hãy chết ở vn
 
Gần đây (tầm giữa tháng 9 đổ lại) tao cảm thấy thật sự quá chán cuộc sống.

Ngày qua ngày, tháng nối tháng, năm cũ đi năm mới đến. Rồi vẫn chỉ là cái cảm giác rỗng tuếch, lặp đi lặp lại, không có điểm dừng. Sáng mở mắt ra đã thấy mệt, đêm nhắm mắt lại vẫn là nỗi đau cũ nằm yên đó. Mọi thứ cứ quay vòng như cái bánh xe mục nát, chẳng có gì thay đổi ngoài sự mòn mỏi trong lòng tao. Và hầu hết con người mãi bận tâm với những lo toan thường nhật, vật lộn với những nhu cầu cơ bản như ăn, ngủ, đụ, ỉa hay cơm áo gạo tiền. Tao nghĩ có những khi họ cũng nghĩ đến sự vô vị, nhưng nhiều cái đưa đi đẩy tới lại đành thôi.

Và tao tự hỏi, rốt cuộc thì ý nghĩa của cuộc sống là gì? Có thật sự tồn tại một “mục đích” nào không?
Nếu chẳng có gì hết, thì liệu việc tự kết liễu để chấm dứt cái sự tồn tại ngu xuẩn, trống rỗng và vô nghĩa này có sai không?


Tao lúc nào cũng thấy cô đơn giữa những suy nghĩ sâu xa của mình. Gần đây, cảm giác là càng ngày tao càng không thể nói chuyện hay kết nối với 99% con người ngoài kia nữa. Họ hời hợt lắm, và họ dường như hạnh phúc với cái kiểu sống tẻ nhạt mỗi ngày như vậy như con khỉ trong rạp xiếc chụp được ổ bánh mì vậy.

A50 - A80 - Mưa Đỏ - Phát 100k - Em Xinh Say Hi - Anh Trai Say Hi .... chút vị ngọt đó cuốn con người chú ý mà quên đi những đau đớn lặp đi lặp lại trong đời sống thường nhật.

Còn tao thì không. Tao luôn cố gắng học, đọc và tìm kiếm ý nghĩa tối hậu của cuộc sống, của sự tồn tại, của mục đích.

Tao hay một mình suy nghĩ về mấy chuyện như vậy.
Giờ thì tao thấy cuộc sống này chẳng còn gì ngoài sự vô nghĩa.


Đôi khi tao tự hỏi: Tại sao trí tưởng tượng, giấc mơ, hay thế giới ảo lại tuyệt hơn đời thật? (và thường thì mấy ý tưởng hay ho nhất lại đến từ những người thật sự sáng tạo hoặc thông minh).

Phim ảnh, tiểu thuyết, truyện tranh, game, anime/manga. nói chung là mấy thế giới do con người tưởng tượng ra. Những viễn tưởng đó đều thú vị hơn cái hiện thực đau đớn này.

Ví dụ như: Harry Potter, Avatar, Lord of the Rings, Narnia, Marvel, Avengers: Age of Ultron, X-Men, Divergent, Star Wars, The Hobbit, The Matrix, Sword Art Online, Skyrim, Log Horizon, Final Fantasy, Kingdom Hearts, Naruto, One Piece, Bleach, DOTA, Assassin’s Creed, v.v.

=>Trong mấy thế giới đó, mọi thứ đều có mục đích rõ ràng và đầy hứng khởi. Còn đời thật thì chỉ toàn những ngày lặp lại: thức dậy, ăn, đi học hoặc đi làm, chán ngấy, về nhà, ăn, ngủ, rồi lại thế nữa. Rồi lấy vợ, sinh con, lễ tết thì đi gặp họ hàng ... vòng lập đó cứ thế đến hết đời.

Đời thật, mọi thứ chỉ xoay quanh tiền bạc với mấy thứ nông cạn, hời hợt, ngu ngốc như tình dục, tiệc tùng, cãi nhau vì tôn giáo, chủng tộc, sắc tộc, hay mấy chuyện vặt chẳng ra gì....

Có ai khác cũng từng thấy như tao không? Có ai hiểu được cái cảm giác và suy nghĩ mà tao đang có không?

Cuộc sống thật nhàm chán và vô nghĩa, và hầu hết con người đều ngu dốt và khờ khạo khi không để ý và nhận ra. Vậy thì ý nghĩa của cuộc sống và sự tồn tại nhỏ bé của tao , của tụi mày là gì?

Tụi mày có nghe qua Thực tế ảo (Virtual Reality – VR), Oculus Rift, Giấc mơ sáng suốt (Lucid Dreaming), Du hành linh hồn (Astral Projection), hay Trải nghiệm ngoài thân xác (Out of Body Experience – OBE) chưa?

Tao ước mấy thứ đó có thật, để tao có thể thoát khỏi cái thế giới buồn chán, cuộc đời buồn chán, và cái thực tại chán ngắt này.
 


Nếu muốn tìm niềm vui, đi dây @Thích Vét Máng chân chọng xào 1 bài: Hãy lắng nghe những câu chuyện đời, để thấy trái tim ta biết iu hơn. Thời gian cứ trôi, tình người còn mãi. Địt mẹ, à nhầm quà tặng cuộc sống.
sctR5H.jpg
 
Top