Cuối cùng VN cũng có một vụ trả thù!!

Chắc con gái là tất cả với chú. Mất rồi chả cần sống nữa @Risa185
Ri nghe mấy bà chị chơi cùng nói là: Khi chưa có con thì cha mẹ là số 1, chứ có con rồi thì con là tất cả nguồn sống, gây tổn hại đến con của họ thì cứ xác định ăn miếng trả miếng m ợ
**Mấy đứa mê trai/gái hơn cha mẹ và con ruột thì t k tính tiền nhá
 
Tai nạn giao thông cơ bản là đen, nhưng xử lý đàng hoàng thì người nhà nạn nhân họ cũng phải thông cảm thôi. Có lỗi, chạy án treo cũng được, rồi đền bù hợp lý, nhưng đừng đổi trắng thay đen thì làm người ta bức xúc.
Giống vụ ở Ninh Thuận, tông chết con bé xong kết luận máu con bé có nồng độ cồn, người nhà nạn nhân họ k chơi tới cùng mới lạ.
phải vụ patek đâm con bé ko nhỉ, vụ đấy sao rồi?
 
Một khi pl như cc và mua bán được. Đến mức khi cùng cực đéo còn niềm tin pl thì xử luật rừng thôi. Giờ dân Yịt chuẩn bị ăn combo: 1 là 44, 2 là chơi như ô chú kia, 3 là nằm thẳng câm nín, 4 là đú trend bất chấp cho qua ngày đoạn tháng.
 
K thịt luôn thằng công an huyện kia :)) riêng bọn chó chính quyền phải gặp mấy vụ này nó mới rén,k thì dân đen cứ chịu đấm ăn xôi suốt đời- có khi xôi cũng chẳng có mà ăn.Mấy tay lập quốc mẽo thật đúng đắn khi cho dân sỡ hữu súng đạn
vụ súng đạn tao thấy cũng đc. Thằng em bên arizona kể là mỗi nhà sẽ có cái ranh rới mà mày đc phép bắn nếu phát hiện 1 tml nào đó đi vào mà éo có sự cho phép của m. Nó còn bảo là phải dùng đạn toẽ chứ k đc dùng đạn xuyên nữa. Ở VN nh vụ trộm vào nhà xong đánh trộm đi tù, thấy vô lý vcl
 
Vụ này nếu đúng như bài báo thì thằng tài xe tải cũng đen:
- Con bé kia đi xe điện, tông vào xe phía trước, ngã ra đường
- Thằng tài xế này đi phía đối diện, không kịp tránh nên đè vào
Đen cho cả 2, giờ là 3 mạng người
Có căng củ cọt
Đéo có camera nên cán bụ muốn viết sao chả được, ai có quyền can dự. Anh bảo con bì thì nó là con bò anh bảo con dê nó là con dê. Độc quyền mà lỵ. Nhất làm liên quan CCCO
 
con phía sau tông con phía trc. Vấn đề là lái xe tải thì địt mẹ khuất tầm nhìn thì xuống xe check,chạy thật chậm chứ cc gì mà lấn sang làn ngược chiều chạy cho cố. Mà nó đã kết luận đi sai làn nhưng k đi tù
Luật mình nó cũng ất ơ, chỉ được vượt khi đảm bảo an toàn, nghĩa là cứ gây tn là ko an toàn là vượt sai.
 
Ra nà vậy.
Chắc coi kumahuy ló đồn thời can trị nên cháu của can thì no hope nên mới manh động vậy. Phải chi nà dưn đen với nhao..
 
Vụ này nếu đúng như bài báo thì thằng tài xe tải cũng đen:
- Con bé kia đi xe điện, tông vào xe phía trước, ngã ra đường
- Thằng tài xế này đi phía đối diện, không kịp tránh nên đè vào
Đen cho cả 2, giờ là 3 mạng người
Thì vẫn có đen, nhưng bọn kia cậy quen biết nên lật trang giấy trắng luôn, coi như đéo có tội
Chứ dm thương lượng bồi thương, thông cảm thì cũng ok thôi
Chuyện đéo ai muốn
 
MV5BNDFjNzM2NzMtNTkxZi00ZGFmLTkyZGMtZWQ3ZjMwZDc5NDExXkEyXkFqcGc@._V1_.jpg

coi bỏ khúc cuối nhé kết như cặc
 
chắc thù lắm nên mua súng mà chưa có kĩ năng bắn bồi. đã bắn là phải cho chết.còn ko phải thủ con dao cắt cổ nó.
Chắc cũng tâm tư suy nghĩ nhiều lắm đó, hằng đêm mất ngủ, ăn thì không ngon
 
Tao copy trên fb về.
Kính gửi Cộng đồng mạng và những tấm lòng nhân ái,
Hôm nay, trong nỗi đau không lời nào diễn tả được, gia đình chúng tôi viết những dòng này, khẩn thiết mong được sự quan tâm, chia sẻ và lan toả từ cộng đồng – để giành lại một điều thiêng liêng: Công lý cho cháu tôi – Nguyễn Ngọc Bảo Trân, đứa trẻ mới chỉ 14 tuổi đã bị cướp đi mạng sống trong oan khuất, và đến nay vẫn chưa được minh oan!
Vào sáng ngày 04/09/2024, tại ấp Vĩnh Lợi, xã Vĩnh Xuân, huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long, cháu Bảo Trân – một nữ sinh lớp 8, đang trên đường đi học như bao ngày – thì bất ngờ bị một chiếc xe tải mang biển số 84C-102.77 lấn sang phần đường của học sinh và cán chết cháu tại chỗ. Vụ việc kinh hoàng ấy đã cướp đi mạng sống của một đứa trẻ ngoan hiền, hồn nhiên và luôn mơ ước về một tương lai tươi sáng.
Thế nhưng, điều khiến nỗi đau của gia đình chúng tôi thêm gấp bội là cách mà cơ quan chức năng xử lý vụ việc. Sau một thời gian điều tra, Công an huyện Trà Ôn đã ra kết luận rằng: “Vụ việc không đủ yếu tố để khởi tố hình sự vì người thực hiện hành vi nguy hiểm cho xã hội đã chết” – và từ đó, không khởi tố vụ án, không truy cứu trách nhiệm bất kỳ ai.
Cháu tôi chết, nhưng công lý cũng chết theo!
Càng không thể chấp nhận nổi khi bản kết luận vô cảm ấy gần như đổ lỗi ngược lại cho cháu tôi – một đứa trẻ không có khả năng tự vệ, bị chiếc xe tải tông thẳng vào. Gia đình tài xế lại có quan hệ với những người có chức có quyền tại địa phương – và chính vì điều đó, vụ việc rơi vào im lặng, sự thật bị bóp méo, hiện trường bị dựng sai lệch, và mọi tiếng kêu cứu đều bị phớt lờ!
Suốt hơn nhiều tháng qua, gia đình chúng tôi đã nhiều lần đội đơn đi kêu oan – từ xã, huyện đến tỉnh – nhưng thứ nhận lại chỉ là sự lạnh lùng, từ chối và bao che. Chúng tôi đã mất đi một người thân yêu nhất – một đứa trẻ còn chưa kịp sống trọn tuổi học trò – mà đến cả một lời xin lỗi, một sự minh bạch từ công lý cũng không có!

Và rồi, bi kịch chồng chất bi kịch. Khi công lý bị bóp nghẹt, khi tiếng nói của người dân bị bỏ qua, điều tồi tệ nhất đã xảy ra: bố của cháu Bảo Trân – người cha cả đời lặng lẽ nhưng yêu thương con vô bờ bến – trong tuyệt vọng và uất hận, đã mang theo khẩu súng, tìm đến người mà ông cho là đã gián tiếp khiến con mình thiệt mạng, nổ súng rồi sau đó tự sát "Tôi chết để đòi lại công bằng cho con gái tôi."
Hành động ấy không phải là sự trả thù – mà là một tiếng gào thét cuối cùng của một người cha bị dồn đến đường cùng trong một xã hội mà công lý dường như không còn dành cho những người dân thấp cổ bé họng. Đó là hệ lụy đau lòng nhất khi sự thật bị chối bỏ, khi người mất không được minh oan, và người sống bị đẩy vào hố sâu của tuyệt vọng.
Chúng tôi xin cúi đầu cầu xin cộng đồng mạng, các cơ quan báo chí, các tổ chức bảo vệ trẻ em, và tất cả những ai còn tin vào công lý – hãy lên tiếng giúp gia đình tôi! Hãy chia sẻ câu chuyện này – để Nguyễn Ngọc Bảo Trân không ra đi trong oan khuất, để người cha đã chết không bị quên lãng, và để những kẻ gây ra nỗi đau này không thể mãi mãi trốn tránh trách nhiệm!
Chúng tôi không có tiền, không có quyền, không có người chống lưng – chúng tôi chỉ có nỗi đau và khát khao được sống trong một xã hội công bằng. Xin hãy giúp chúng tôi biến nỗi đau này thành hành động, để công lý không còn là điều xa xỉ đối với những người không quyền không thế.
Cháu tôi đã mất, bố cháu đang trong cơn nguy kịch, nhưng chúng tôi không thể để công lý cũng bị chôn vùi theo! Xin hãy giúp đỡ chúng tôi, lan tỏa câu chuyện này – để sự thật không bị dập tắt và người đã khuất được yên nghỉ!
Gia đình cháu Nguyễn Ngọc Bảo Trân — tại Xã Vĩnh Xuân, huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long.
 
mua súng dc thì mua mìn sao k dc m :)) bọn chế pháo m k thấy nổ tung nhà à
Tao thấy ông a tao ở nha trang đi biển ổng bắn mìn bắt cá hoài đéo hiểu hắn chế kiểu lol gì lâu lâu gửi cá cho tao ăn . Mà vụ báo thù này thì ai làm ng đó chịu chứ tụi mày đổ công an thì chết dở haha ông bố giết đúng người đúng tội thôi. Những người im im ko làm gì mới đáng sợ

mua súng dc thì mua mìn sao k dc m :)) bọn chế pháo m k thấy nổ tung nhà à
Tao thấy ông a tao ở nha trang đi biển ổng bắn mìn bắt cá hoài đéo hiểu hắn chế kiểu lol gì lâu lâu gửi cá cho tao ăn . Mà vụ báo thù này thì ai làm ng đó chịu chứ tụi mày đổ công an thì chết dở haha ông bố giết đúng người đúng tội thôi. Những người im im ko làm gì mới đáng sợ
 
Tao thấy ông a tao ở nha trang đi biển ổng bắn mìn bắt cá hoài đéo hiểu hắn chế kiểu lol gì lâu lâu gửi cá cho tao ăn . Mà vụ báo thù này thì ai làm ng đó chịu chứ tụi mày đổ công an thì chết dở haha ông bố giết đúng người đúng tội thôi. Những người im im ko làm gì mới đáng sợ


Tao thấy ông a tao ở nha trang đi biển ổng bắn mìn bắt cá hoài đéo hiểu hắn chế kiểu lol gì lâu lâu gửi cá cho tao ăn . Mà vụ báo thù này thì ai làm ng đó chịu chứ tụi mày đổ công an thì chết dở haha ông bố giết đúng người đúng tội thôi. Những người im im ko làm gì mới đáng sợ
mấy thằng to to dại gi ra mặt m
 
Kính gửi Cộng đồng mạng và những tấm lòng nhân ái,
Hôm nay, trong nỗi đau không lời nào diễn tả được, gia đình chúng tôi viết những dòng này, khẩn thiết mong được sự quan tâm, chia sẻ và lan toả từ cộng đồng – để giành lại một điều thiêng liêng: Công lý cho cháu tôi – Nguyễn Ngọc Bảo Trân, đứa trẻ mới chỉ 14 tuổi đã bị cướp đi mạng sống trong oan khuất, và đến nay vẫn chưa được minh oan!
Vào sáng ngày 04/09/2024, tại ấp Vĩnh Lợi, xã Vĩnh Xuân, huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long, cháu Bảo Trân – một nữ sinh lớp 8, đang trên đường đi học như bao ngày – thì bất ngờ bị một chiếc xe tải mang biển số 84C-102.77 lấn sang phần đường của học sinh và cán chết cháu tại chỗ. Vụ việc kinh hoàng ấy đã cướp đi mạng sống của một đứa trẻ ngoan hiền, hồn nhiên và luôn mơ ước về một tương lai tươi sáng.
Thế nhưng, điều khiến nỗi đau của gia đình chúng tôi thêm gấp bội là cách mà cơ quan chức năng xử lý vụ việc. Sau một thời gian điều tra, Công an huyện Trà Ôn đã ra kết luận rằng: “Vụ việc không đủ yếu tố để khởi tố hình sự vì người thực hiện hành vi nguy hiểm cho xã hội đã chết” – và từ đó, không khởi tố vụ án, không truy cứu trách nhiệm bất kỳ ai.
Cháu tôi chết, nhưng công lý cũng chết theo!
Càng không thể chấp nhận nổi khi bản kết luận vô cảm ấy gần như đổ lỗi ngược lại cho cháu tôi – một đứa trẻ không có khả năng tự vệ, bị chiếc xe tải tông thẳng vào. Gia đình tài xế lại có quan hệ với những người có chức có quyền tại địa phương – và chính vì điều đó, vụ việc rơi vào im lặng, sự thật bị bóp méo, hiện trường bị dựng sai lệch, và mọi tiếng kêu cứu đều bị phớt lờ!
Suốt hơn nhiều tháng qua, gia đình chúng tôi đã nhiều lần đội đơn đi kêu oan – từ xã, huyện đến tỉnh – nhưng thứ nhận lại chỉ là sự lạnh lùng, từ chối và bao che. Chúng tôi đã mất đi một người thân yêu nhất – một đứa trẻ còn chưa kịp sống trọn tuổi học trò – mà đến cả một lời xin lỗi, một sự minh bạch từ công lý cũng không có!

Và rồi, bi kịch chồng chất bi kịch. Khi công lý bị bóp nghẹt, khi tiếng nói của người dân bị bỏ qua, điều tồi tệ nhất đã xảy ra: bố của cháu Bảo Trân – người cha cả đời lặng lẽ nhưng yêu thương con vô bờ bến – trong tuyệt vọng và uất hận, đã mang theo khẩu súng, tìm đến người mà ông cho là đã gián tiếp khiến con mình thiệt mạng, nổ súng rồi sau đó tự sát "Tôi chết để đòi lại công bằng cho con gái tôi."
Hành động ấy không phải là sự trả thù – mà là một tiếng gào thét cuối cùng của một người cha bị dồn đến đường cùng trong một xã hội mà công lý dường như không còn dành cho những người dân thấp cổ bé họng. Đó là hệ lụy đau lòng nhất khi sự thật bị chối bỏ, khi người mất không được minh oan, và người sống bị đẩy vào hố sâu của tuyệt vọng.
Chúng tôi xin cúi đầu cầu xin cộng đồng mạng, các cơ quan báo chí, các tổ chức bảo vệ trẻ em, và tất cả những ai còn tin vào công lý – hãy lên tiếng giúp gia đình tôi! Hãy chia sẻ câu chuyện này – để Nguyễn Ngọc Bảo Trân không ra đi trong oan khuất, để người cha đã chết không bị quên lãng, và để những kẻ gây ra nỗi đau này không thể mãi mãi trốn tránh trách nhiệm!
Chúng tôi không có tiền, không có quyền, không có người chống lưng – chúng tôi chỉ có nỗi đau và khát khao được sống trong một xã hội công bằng. Xin hãy giúp chúng tôi biến nỗi đau này thành hành động, để công lý không còn là điều xa xỉ đối với những người không quyền không thế.
Cháu tôi đã mất, bố cháu đang trong cơn nguy kịch, nhưng chúng tôi không thể để công lý cũng bị chôn vùi theo! Xin hãy giúp đỡ chúng tôi, lan tỏa câu chuyện này – để sự thật không bị dập tắt và người đã khuất được yên nghỉ!
Gia đình cháu Nguyễn Ngọc Bảo Trân
 

Có thể bạn quan tâm

Top