Paulo_Dybalaaa
Gió lạnh đầu buồi

Film không có màn hình xem lại – như ký ức, chỉ có thể chờ rửa mới biết đã giữ được gì.
Tôi bắt đầu chơi máy ảnh film vào một ngày mưa nhẹ. Một người bạn cũ trao cho tôi chiếc máy Yashica cũ kỹ cùng một cuộn Kodak gần hết hạn, bảo: “Mầy thử xem, film khiến ký ức trở nên thật hơn.” Lúc đó, tôi không hiểu.
Về sau, khi đã bấm đủ 36 kiểu, tôi cẩn thận đem film đi tráng. Từng ngày chờ ảnh về là từng ngày tự hỏi: “Liệu tôi có bắt được nụ cười ấy không? Có giữ lại được ánh nắng lấp lánh cuối chiều hôm đó không? Hay là khoảnh khắc tôi và mẹ ngồi trầm ngâm bên hiên nhà có còn hiện lên đúng như tôi nhớ?”
Film không có nút xem lại. Không có sửa sai. Không có chỉnh màu. Nó chỉ lưu lại những gì mắt mình thấy và tay mình tin tưởng.
Và ký ức cũng thế.
Chúng ta sống mỗi ngày như đang bấm chụp – một cách vô thức và vội vàng. Nhiều lúc, ta không biết được khoảnh khắc nào sẽ trở thành điều ta day dứt mãi về sau, hay giây phút nào sẽ trở thành thứ nâng đỡ ta trong những ngày yếu lòng.
Tôi từng có một bức ảnh rung, mờ nhoè, chỉ thấy nửa gương mặt của người bạn thân nhất. Nhưng đó lại là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau trước khi bạn ấy rời đi không lời từ biệt. Tấm ảnh ấy không đẹp, không nghệ thuật – nhưng là thứ quý giá nhất tôi từng “giữ được”.
Từ đó, tôi hiểu:
Film – cũng như ký ức – đôi khi không cần hoàn hảo.
Chỉ cần thật.
Chỉ cần ta đã sống hết mình trong khoảnh khắc đó.
Chỉ cần, đến một ngày nào đó, khi “rửa ký ức” – ta mỉm cười và biết:
“À, tôi đã từng ở đó. Từng yêu thương, từng đau đớn, từng hạnh phúc như thế.”
Và có lẽ… như thế là đủ rồi.
Tôi bắt đầu chơi máy ảnh film vào một ngày mưa nhẹ. Một người bạn cũ trao cho tôi chiếc máy Yashica cũ kỹ cùng một cuộn Kodak gần hết hạn, bảo: “Mầy thử xem, film khiến ký ức trở nên thật hơn.” Lúc đó, tôi không hiểu.
Về sau, khi đã bấm đủ 36 kiểu, tôi cẩn thận đem film đi tráng. Từng ngày chờ ảnh về là từng ngày tự hỏi: “Liệu tôi có bắt được nụ cười ấy không? Có giữ lại được ánh nắng lấp lánh cuối chiều hôm đó không? Hay là khoảnh khắc tôi và mẹ ngồi trầm ngâm bên hiên nhà có còn hiện lên đúng như tôi nhớ?”
Film không có nút xem lại. Không có sửa sai. Không có chỉnh màu. Nó chỉ lưu lại những gì mắt mình thấy và tay mình tin tưởng.
Và ký ức cũng thế.
Chúng ta sống mỗi ngày như đang bấm chụp – một cách vô thức và vội vàng. Nhiều lúc, ta không biết được khoảnh khắc nào sẽ trở thành điều ta day dứt mãi về sau, hay giây phút nào sẽ trở thành thứ nâng đỡ ta trong những ngày yếu lòng.
Tôi từng có một bức ảnh rung, mờ nhoè, chỉ thấy nửa gương mặt của người bạn thân nhất. Nhưng đó lại là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau trước khi bạn ấy rời đi không lời từ biệt. Tấm ảnh ấy không đẹp, không nghệ thuật – nhưng là thứ quý giá nhất tôi từng “giữ được”.
Từ đó, tôi hiểu:
Film – cũng như ký ức – đôi khi không cần hoàn hảo.
Chỉ cần thật.
Chỉ cần ta đã sống hết mình trong khoảnh khắc đó.
Chỉ cần, đến một ngày nào đó, khi “rửa ký ức” – ta mỉm cười và biết:
“À, tôi đã từng ở đó. Từng yêu thương, từng đau đớn, từng hạnh phúc như thế.”
Và có lẽ… như thế là đủ rồi.