Live Đã có Hòa Bình, Độc Lập! Tại sao 1978-1990 vẫn phải vượt biên-biển, di cư [HO, V11, ODP]? Trải nghiệm của một thuyền nhân, đánh đổi mạng sống lúc đó!

Thỏ Trắng Ác Tâm

Thanh niên Ngõ chợ
South-Korea
Đây là câu chuyện của tao khi vượt biên bằng thuyền. Xin bỏ qua lỗi ngữ pháp, vì tao chắc chắn sẽ sai vài chỗ. Tao cũng có thể nhầm lẫn về tên người, địa điểm. Chuyện này đã diễn ra từ rất lâu rồi, đầu những năm 1980.

Hôm đó là một ngày tháng Chín bình thường. Buổi sáng, bạn của ông chú tao tới báo là “đến giờ đi rồi”. Nếu mày chưa quen với cách nói lúc đó, thì “đi” nghĩa là vượt biên, trốn khỏi Việt Nam. Tất nhiên, mày chỉ dám cho người thật sự tin cậy biết ý định này. Cũng không hiếm trường hợp mấy người đó bán đứng cho chính quyền. Sau khi bày tỏ ý muốn, mày phải chờ họ sắp xếp chuyến đi, thường mất nhiều tháng, thậm chí nhiều năm.

RtmFPlN.jpg
p429Bam.jpg


Nhà tao mua cho tao một suất với giá 2 lượng vàng. Ông chú chở tao qua sông tới một chỗ ở quận 3, Đà Nẵng. Rồi ông để tao lại với vài người lạ. Không nhớ rõ bằng cách nào, nhưng cuối cùng bọn tao lọt vào một căn cứ hải quân, làm lao động cả ngày. Tới chiều tối, một người gom bọn tao lại và nói: “Ai đổi ý, muốn về thì lên chiếc ghe kia. Ai muốn đi thì lên chiếc ghe này.” Tao muốn đi, thế là leo lên chiếc thứ hai.

Lúc khởi hành trời tối đen như mực. Không lâu sau, ghe bọn tao gặp một chiếc thuyền con, chở vợ con của ông thuyền trưởng. Giải thích thêm: với kiểu vượt biên này, thuyền trưởng luôn được đi miễn phí. Nhưng lần này ông ta còn lén đưa vợ, hai đứa con gái nhỏ và cả ông em vợ đi theo.

kgofMtT.jpg
UGchqP.jpg

LqvpkNI.jpg
23p41RLh.jpg



Tao nhớ là không lâu sau khi ra khơi thì tao ngủ gục. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì nôn thốc nôn tháo vì say sóng. Cứ ói mãi dù bụng trống rỗng. Tới đêm thứ hai hay thứ ba thì ghe chết máy. Mới tá hỏa phát hiện cái ghe này vốn đóng để đi sông, vậy mà bọn tao đang lạc giữa đại dương. Người la hét cầu cứu, đốt đuốc làm tín hiệu S.O.S. Trên ghe có một “thợ máy” cũng được đi miễn phí, nhưng hóa ra lừa đảo, không biết sửa gì cả. Tao còn nhớ thuyền trưởng chỉ mặt hắn mà nói: “Nếu hai đứa con gái tao chết, tao sẽ quăng mày xuống biển.”

Bọn tao trôi dạt vô định suốt hai ngày, rồi thấy đất liền, hình như có bụi cây. Mỗi người cầm một tấm ván chèo hết sức. Chèo mãi, chèo mãi mà chẳng gần thêm chút nào. Cái cảm giác tuyệt vọng khi buông chèo vẫn còn in trong đầu.

5t8VQAu.jpg
23p41RLh.jpg



Rồi đến một buổi chiều định mệnh, có một con tàu lớn hướng về phía bọn tao. Nhiều người sợ đó là hải quân Việt Nam, còn nói “Đi tù ở Việt Nam còn hơn chết ngoài biển.” Nhưng khi tới gần, thấy đó là tàu Trung Quốc. Nó đứng cách xa quan sát, rồi quay đầu đi mất. Lúc đó, tất cả òa khóc, tao cũng khóc như con nít.

10KIyBX.jpg
YWBXQI.jpg


Rồi một phép màu tới. Một chiếc thuyền nhỏ hơn tiến lại. Là thuyền cá. May mắn có người biết tiếng Hoa, hô hoán sang bên đó. Có người liều nhảy xuống bơi qua, được vớt lên nhưng không biết tiếng, chỉ quỳ lạy. Sau đó tụi tao còn xô cả người biết tiếng xuống, nhưng khổ cái anh này lại không biết bơi, phải kéo về. Cuối cùng thì thương lượng được: trả hai chiếc nhẫn vàng, họ kéo ghe bọn tao vào bờ.

bONHOq.jpg
X3NpKDt.jpg



Đêm đó, họ buộc dây, kéo bọn tao đi mãi tới khuya. Khi thả ra, nước không sâu, bọn tao nhảy xuống lội vào. Lúc đó, cảm giác vui sướng chỉ đơn giản là “chưa chết”. Sáng hôm sau, dân địa phương ra xem. Tao lo Trung Quốc sẽ bắt trả về Việt Nam hay giết, nhưng họ đối xử cũng ổn. Bọn tao ở đó khoảng một tuần, trả thêm vàng để sửa ghe. Địa điểm đó là đảo Hải Nam.

rqHpHG.jpg
pFXW98xz.jpg


Mục tiêu ban đầu của bọn tao là Hồng Kông, vì còn trại tị nạn của Anh. Nhưng thay vì liều ra biển, tụi tao men theo bờ biển Hải Nam. Suốt đường đi phải xin ăn ở các làng chài. Có làng nghèo, nấu một nồi to cho cả người và heo ăn, thì cũng cho bọn tao ăn chung vậy. Tới một thành phố lớn, tụi tao đi lang thang trong bộ dạng rách rưới, tóc tai bù xù, có người chân trần. Tao còn bị cảnh sát chích điện. Sau đó, chính quyền gom cả nhóm lại, cho ở tầng hầm khách sạn. Cảm giác lúc ấy là an toàn, được đối xử tử tế.

3eqlRJ.jpg
zM72Rx.jpg

GPaJTE0.jpg



Rồi tụi tao tiếp tục đi, tới một vùng có con kênh hẹp, sóng dữ, mãi không đi nổi. Cuối cùng chính quyền địa phương chịu hết nổi, tự kéo ghe bọn tao qua chỗ khác. Sóng hôm đó cao ngất, ai cũng sợ. Cuối cùng, tụi tao tới Ma Cao, cũng có trại tị nạn. Chính quyền Ma Cao hỏi muốn đi đâu. Bọn tao nói Hồng Kông. Họ bảo: “Muốn đi Hồng Kông thì chúng tôi sẽ giúp.” Họ đưa ra biên giới, có tàu tuần tra Hồng Kông chờ sẵn.

VzWNwBRa.jpg
dEecD9.jpg
wDTfZ5zD.jpg
6sCHBjX.jpg



Tổng cộng, chuyến đi kéo dài đúng 100 ngày. Bình thường chỉ vài ngày tới một tuần. Lâu như vậy thì gia đình ở Việt Nam và Mỹ đều nghĩ tao đã chết ngoài biển. Tao may mắn. Lúc đó còn vị thành niên, nên chỉ ở trại Hồng Kông chưa tới một năm rồi được đi Mỹ.

Đó, hy vọng mày thấy thú vị khi đọc câu chuyện này. Bên dưới là tư liệu di cư theo diện ODP - Orderly Departure Program, Ra đi có trật tự.

Nguồn bài viết: Reddit

 
Sửa lần cuối:
Đây là câu chuyện của tao khi vượt biên bằng thuyền. Xin bỏ qua lỗi ngữ pháp, vì tao chắc chắn sẽ sai vài chỗ. Tao cũng có thể nhầm lẫn về tên người, địa điểm. Chuyện này đã diễn ra từ rất lâu rồi, đầu những năm 1980.

Hôm đó là một ngày tháng Chín bình thường. Buổi sáng, bạn của ông chú tao tới báo là “đến giờ đi rồi”. Nếu mày chưa quen với cách nói lúc đó, thì “đi” nghĩa là vượt biên, trốn khỏi Việt Nam. Tất nhiên, mày chỉ dám cho người thật sự tin cậy biết ý định này. Cũng không hiếm trường hợp mấy người đó bán đứng cho chính quyền. Sau khi bày tỏ ý muốn, mày phải chờ họ sắp xếp chuyến đi, thường mất nhiều tháng, thậm chí nhiều năm.

RtmFPlN.jpg
p429Bam.jpg


Nhà tao mua cho tao một suất với giá 2 lượng vàng. Ông chú chở tao qua sông tới một chỗ ở quận 3, Đà Nẵng. Rồi ông để tao lại với vài người lạ. Không nhớ rõ bằng cách nào, nhưng cuối cùng bọn tao lọt vào một căn cứ hải quân, làm lao động cả ngày. Tới chiều tối, một người gom bọn tao lại và nói: “Ai đổi ý, muốn về thì lên chiếc ghe kia. Ai muốn đi thì lên chiếc ghe này.” Tao muốn đi, thế là leo lên chiếc thứ hai.

Lúc khởi hành trời tối đen như mực. Không lâu sau, ghe bọn tao gặp một chiếc thuyền con, chở vợ con của ông thuyền trưởng. Giải thích thêm: với kiểu vượt biên này, thuyền trưởng luôn được đi miễn phí. Nhưng lần này ông ta còn lén đưa vợ, hai đứa con gái nhỏ và cả ông em vợ đi theo.

kgofMtT.jpg
UGchqP.jpg

LqvpkNI.jpg
23p41RLh.jpg



Tao nhớ là không lâu sau khi ra khơi thì tao ngủ gục. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì nôn thốc nôn tháo vì say sóng. Cứ ói mãi dù bụng trống rỗng. Tới đêm thứ hai hay thứ ba thì ghe chết máy. Mới tá hỏa phát hiện cái ghe này vốn đóng để đi sông, vậy mà bọn tao đang lạc giữa đại dương. Người la hét cầu cứu, đốt đuốc làm tín hiệu S.O.S. Trên ghe có một “thợ máy” cũng được đi miễn phí, nhưng hóa ra lừa đảo, không biết sửa gì cả. Tao còn nhớ thuyền trưởng chỉ mặt hắn mà nói: “Nếu hai đứa con gái tao chết, tao sẽ quăng mày xuống biển.”

Bọn tao trôi dạt vô định suốt hai ngày, rồi thấy đất liền, hình như có bụi cây. Mỗi người cầm một tấm ván chèo hết sức. Chèo mãi, chèo mãi mà chẳng gần thêm chút nào. Cái cảm giác tuyệt vọng khi buông chèo vẫn còn in trong đầu.

5t8VQAu.jpg
23p41RLh.jpg



Rồi đến một buổi chiều định mệnh, có một con tàu lớn hướng về phía bọn tao. Nhiều người sợ đó là hải quân Việt Nam, còn nói “Đi tù ở Việt Nam còn hơn chết ngoài biển.” Nhưng khi tới gần, thấy đó là tàu Trung Quốc. Nó đứng cách xa quan sát, rồi quay đầu đi mất. Lúc đó, tất cả òa khóc, tao cũng khóc như con nít.

10KIyBX.jpg
YWBXQI.jpg


Rồi một phép màu tới. Một chiếc thuyền nhỏ hơn tiến lại. Là thuyền cá. May mắn có người biết tiếng Hoa, hô hoán sang bên đó. Có người liều nhảy xuống bơi qua, được vớt lên nhưng không biết tiếng, chỉ quỳ lạy. Sau đó tụi tao còn xô cả người biết tiếng xuống, nhưng khổ cái anh này lại không biết bơi, phải kéo về. Cuối cùng thì thương lượng được: trả hai chiếc nhẫn vàng, họ kéo ghe bọn tao vào bờ.

bONHOq.jpg
X3NpKDt.jpg



Đêm đó, họ buộc dây, kéo bọn tao đi mãi tới khuya. Khi thả ra, nước không sâu, bọn tao nhảy xuống lội vào. Lúc đó, cảm giác vui sướng chỉ đơn giản là “chưa chết”. Sáng hôm sau, dân địa phương ra xem. Tao lo Trung Quốc sẽ bắt trả về Việt Nam hay giết, nhưng họ đối xử cũng ổn. Bọn tao ở đó khoảng một tuần, trả thêm vàng để sửa ghe. Địa điểm đó là đảo Hải Nam.

rqHpHG.jpg
pFXW98xz.jpg


Mục tiêu ban đầu của bọn tao là Hồng Kông, vì còn trại tị nạn của Anh. Nhưng thay vì liều ra biển, tụi tao men theo bờ biển Hải Nam. Suốt đường đi phải xin ăn ở các làng chài. Có làng nghèo, nấu một nồi to cho cả người và heo ăn, thì cũng cho bọn tao ăn chung vậy. Tới một thành phố lớn, tụi tao đi lang thang trong bộ dạng rách rưới, tóc tai bù xù, có người chân trần. Tao còn bị cảnh sát chích điện. Sau đó, chính quyền gom cả nhóm lại, cho ở tầng hầm khách sạn. Cảm giác lúc ấy là an toàn, được đối xử tử tế.

3eqlRJ.jpg
zM72Rx.jpg

GPaJTE0.jpg



Rồi tụi tao tiếp tục đi, tới một vùng có con kênh hẹp, sóng dữ, mãi không đi nổi. Cuối cùng chính quyền địa phương chịu hết nổi, tự kéo ghe bọn tao qua chỗ khác. Sóng hôm đó cao ngất, ai cũng sợ. Cuối cùng, tụi tao tới Ma Cao, cũng có trại tị nạn. Chính quyền Ma Cao hỏi muốn đi đâu. Bọn tao nói Hồng Kông. Họ bảo: “Muốn đi Hồng Kông thì chúng tôi sẽ giúp.” Họ đưa ra biên giới, có tàu tuần tra Hồng Kông chờ sẵn.

VzWNwBRa.jpg
dEecD9.jpg
wDTfZ5zD.jpg
6sCHBjX.jpg



Tổng cộng, chuyến đi kéo dài đúng 100 ngày. Bình thường chỉ vài ngày tới một tuần. Lâu như vậy thì gia đình ở Việt Nam và Mỹ đều nghĩ tao đã chết ngoài biển. Tao may mắn. Lúc đó còn vị thành niên, nên chỉ ở trại Hồng Kông chưa tới một năm rồi được đi Mỹ.

Đó, hy vọng mày thấy thú vị khi đọc câu chuyện này. Bên dưới là tư liệu di cư theo diện ODP - Orderly Departure Program, Ra đi có trật tự.


Nguồn bài viết: Reddit
Bị 3que tuyên truyền chống phá đất nước nên mới rời đi chứ sao?? Mấy ng này mà lo làm ăn thời điểm đó giờ có khi toàn đại gia ko đây.

Thằng tàu ăn tiền 3que lên nói nhảm.
 
vượt biên ai mà có súng và bảo vệ được mọi người trên tàu khỏi hải tặc vô trại tị nạn giàu luôn,mọi người bầu làm trưởng trại. ông chú tao còn biết đánh tennis vào trại tị nạn nhưng tụi phi bảo kê cho ra ngoài thoải mái dạy tụi nó đánh tennis. trước khi đoàn tụ bên us ông chú tao có 4 căn nhà bên phi
 
Bị 3que tuyên truyền chống phá đất nước nên mới rời đi chứ sao?? Mấy ng này mà lo làm ăn thời điểm đó giờ có khi toàn đại gia ko đây.


Thằng tàu ăn tiền 3que lên nói nhảm.
Ủa kì vậy, tưởng Việt Cộng thống nhất xong là nhà nhà ấm no, cơm không thiếu ăn, áo không thiếu mặc, dân trí nâng cao.

Xã hội công bình nữa mà. Tự nhiên lại bỏ đi hết cả mấy triệu mạng, chẳng lẽ toàn đám IQ thấp hả? Mà IQ thấp nhà nước phải giúp họ nhận ra vượt biên là xấu chứ. :vozvn (14):
 
Hàng năm vẫn có hơn 100k người đi định cư nước ngoài, không tính phần lao động nghe.
Xem kênh này để biết thêm.
 
Lúc đó t quá nhỏ để hiểu. Và phần nào đến h cũng ko hiểu sao nhiều người sẵn sàng bê cả vợ con ra đánh cược trên những con ghe mỏng manh thế kia.

Ngoài Bắc lúc đó cũng có phong trào vượt biên đấy nhé. Lúc đó là vượt để đi HongKong. T nhớ vậy. Nhưng ngoài bắc ko đi cả nhà, chỉ 1 2 thằng tự trốn đi thôi
 
Lúc đó t quá nhỏ để hiểu. Và phần nào đến h cũng ko hiểu sao nhiều người sẵn sàng bê cả vợ con ra đánh cược trên những con ghe mỏng manh thế kia.

Ngoài Bắc lúc đó cũng có phong trào vượt biên đấy nhé. Lúc đó là vượt để đi HongKong. T nhớ vậy. Nhưng ngoài bắc ko đi cả nhà, chỉ 1 2 thằng tự trốn đi thôi
ngoài bắc tao có biết cũng kênh như thằng @sami88 ghi trên. nhưng vào trại tị nạn muốn đi nhanh phải có người + hòa bảo lãnh. còn lại xích hết vô trại tị nạn. tùy thuộc câu trả lời : chạy trốn + sản ==> úc châu . nghèo quá vượt biên ==> cho trở lại đông lào
 
Lúc đó t quá nhỏ để hiểu. Và phần nào đến h cũng ko hiểu sao nhiều người sẵn sàng bê cả vợ con ra đánh cược trên những con ghe mỏng manh thế kia.

Ngoài Bắc lúc đó cũng có phong trào vượt biên đấy nhé. Lúc đó là vượt để đi HongKong. T nhớ vậy. Nhưng ngoài bắc ko đi cả nhà, chỉ 1 2 thằng tự trốn đi thôi
Dân phía Bắc nhất là Hải Phòng qua Hong Kong lúc đó còn Cửu Long Thành Trại, cũng đầu gấu có tiếng theo tao đọc là vậy. :vozvn (14):
 
1979-1990 vẫn còn chiến tranh nha tml. Đông oánh Pol Pot, Bắc ôn bài với Đặng Đái Bình, tây ăn cấm vận từ Mẽo.
Sau đó đến 1998, nếu tao nhớ ko lầm, Mẽo mới giải toả cấm vận :sure:
 
vượt biên ai mà có súng và bảo vệ được mọi người trên tàu khỏi hải tặc vô trại tị nạn giàu luôn,mọi người bầu làm trưởng trại. ông chú tao còn biết đánh tennis vào trại tị nạn nhưng tụi phi bảo kê cho ra ngoài thoải mái dạy tụi nó đánh tennis. trước khi đoàn tụ bên us ông chú tao có 4 căn nhà bên phi
Loanh quanh mấy đảo Đông Nam Á mộ không tên cũng còn nhiều, chú của xamer đây quả là phước lớn. Số mạng không được phép khổ.

 
ngoài bắc tao có biết cũng kênh như thằng @sami88 ghi trên. nhưng vào trại tị nạn muốn đi nhanh phải có người + hòa bảo lãnh. còn lại xích hết vô trại tị nạn. tùy thuộc câu trả lời : chạy trốn + sản ==> úc châu . nghèo quá vượt biên ==> cho trở lại đông lào
Xích lô thời đấy toàn dân trí thức. :vozvn (17): :vozvn (17):
 
Lúc đó t quá nhỏ để hiểu. Và phần nào đến h cũng ko hiểu sao nhiều người sẵn sàng bê cả vợ con ra đánh cược trên những con ghe mỏng manh thế kia.

Ngoài Bắc lúc đó cũng có phong trào vượt biên đấy nhé. Lúc đó là vượt để đi HongKong. T nhớ vậy. Nhưng ngoài bắc ko đi cả nhà, chỉ 1 2 thằng tự trốn đi thôi
ngoài Bắc sau 75 thì 1 bộ phận ng Hoa, tri thức ng Việt bị tụi nó hăm dọa, chèn ép quá ko sống dc nữa nên phải đi.
mãi sau này là đám ng việt, ko chịu nổi chế độ xhcn, sẵn dịp thấy miền nam có phong trào vượt biên để dc định cư ở nước thứ 3 nên cũng đú theo, chủ yếu từ Hải phòng, Quảng Ninh đi thẳng qua HK. mấy ng này đa phần sau này sang UK.
nam -> tị nạn chính trị
bắc ->tị nạn kinh tế ;))
ông bà cầm súng tham gia cách mạng, tới đời con cháu chịu cực chịu khổ ko dc lại phải vượt biên :baffle:
 
Loanh quanh mấy đảo Đông Nam Á mộ không tên cũng còn nhiều, chú của xamer đây quả là phước lớn. Số mạng không được phép khổ.


ông nội tao quan của + hòa mà ... chú có súng mà còn biết chơi thể thao là tennis từ xưa. đụ mẹ + hòa mà còn cường đô la phải gọi tao bằng da lô
 
ngoài Bắc sau 75 thì 1 bộ phận ng Hoa, tri thức ng Việt bị tụi nó hăm dọa, chèn ép quá ko sống dc nữa nên phải đi.
mãi sau này là đám ng việt, ko chịu nổi chế độ xhcn, sẵn dịp thấy miền nam có phong trào vượt biên để dc định cư ở nước thứ 3 nên cũng đú theo, chủ yếu từ Hải phòng, Quảng Ninh đi thẳng qua HK. mấy ng này đa phần sau này sang UK.
nam -> tị nạn chính trị
bắc ->tị nạn kinh tế ;))
ông bà cầm súng tham gia cách mạng, tới đời con cháu chịu cực chịu khổ ko dc lại phải vượt biên :baffle:
Anh này nói chuyện nghe có vẻ hả hê khi người dân kiếm đường thoát ly tổ quốc :ops:
 
Thắc mắc là lúc đó sao ko tàu qua thái, hoặc sing cho gần ! Trc đọc hồi kí mấy ông toàn đi sang tận ìndo vs mã lai! Có thuyền lênh đênh thế đéo nào gặp tàu chở hàng quốc tế nó kéo cho 1 đoạn rồi trôi hẳn đến hawai !
 
Thắc mắc là lúc đó sao ko tàu qua thái, hoặc sing cho gần ! Trc đọc hồi kí mấy ông toàn đi sang tận ìndo vs mã lai! Có thuyền lênh đênh thế đéo nào gặp tàu chở hàng quốc tế nó kéo cho 1 đoạn rồi trôi hẳn đến hawai !
làm gì có thằng hoa tiêu xịn nào, cứ nhắm hướng mà đi. ngoài ra qua indo,phi mới dễ sống chứ hải tặc thái lan nó cướp hiếp giết ko chừa cái gì. đọc cái kênh thằng @sami88 share đó, có 1 thuyền nhân giết hải tặc thái lan cứu người dân mà thái nó nhốt hơn 10 năm xém tử hình. may mà đại sứ quán mỹ đế ở thái lan có vợ là người việt, chạy sang xin vương phi thái nó tha chết cho
 
Thắc mắc là lúc đó sao ko tàu qua thái, hoặc sing cho gần ! Trc đọc hồi kí mấy ông toàn đi sang tận ìndo vs mã lai! Có thuyền lênh đênh thế đéo nào gặp tàu chở hàng quốc tế nó kéo cho 1 đoạn rồi trôi hẳn đến hawai !
Phần lớn thuyền vượt biên là ghe đánh cá nhỏ, không có máy móc định vị, kể cả có hoa tiêu cũng phải vòng tránh đụng mặt Hải quân, thuyền trưởng chỉ có thể khấn gió mùa và hải lưu tự nhiên. Đương nhiên đi về hướng Singapore thì phải vòng qua mũi Cà Mau.

Malaysia, Indonesia, Philippines có các trại tị nạn chính thức (Pulau Bidong, Galang, Bataan...). Singapore nó đuổi như tà, cho miếng xăng, miếng cơm nước rồi cút, đéo tiếp. Vòng lên tới được Hong Kong, Đài Loan thì khỏi nói rồi, đều thân Mỹ.

Một phần như xamer này nói, cướp biển nhiều vãi Lồn:
làm gì có thằng hoa tiêu xịn nào, cứ nhắm hướng mà đi. ngoài ra qua indo,phi mới dễ sống chứ hải tặc thái lan nó cướp hiếp giết ko chừa cái gì. đọc cái kênh thằng @sami88 share đó, có 1 thuyền nhân giết hải tặc thái lan cứu người dân mà thái nó nhốt hơn 10 năm xém tử hình. may mà đại sứ quán mỹ đế ở thái lan có vợ là người việt, chạy sang xin vương phi thái nó tha chết cho


 
làm gì có thằng hoa tiêu xịn nào, cứ nhắm hướng mà đi. ngoài ra qua indo,phi mới dễ sống chứ hải tặc thái lan nó cướp hiếp giết ko chừa cái gì. đọc cái kênh thằng @sami88 share đó, có 1 thuyền nhân giết hải tặc thái lan cứu người dân mà thái nó nhốt hơn 10 năm xém tử hình. may mà đại sứ quán mỹ đế ở thái lan có vợ là người việt, chạy sang xin vương phi thái nó tha chết cho
Cái dở là lúc thống nhất xong, đéo biết đường mà giấu súng, đem nộp cs hết! Chứ mà 1 thuyền 70-80 người có độ 5-6 khẩu súng thôi thì cướp biển cũng rén ! Thuyền trưởng là ngư dân thì không thể nào không đọc hải đồ vs hoa tiêu đc, đa số là do chở tải nặng quá nên chết hết động cơ, rồi trôi dạt !
 
Cái dở là lúc thống nhất xong, đéo biết đường mà giấu súng, đem nộp cs hết! Chứ mà 1 thuyền 70-80 người có độ 5-6 khẩu súng thôi thì cướp biển cũng rén ! Thuyền trưởng là ngư dân thì không thể nào không đọc hải đồ vs hoa tiêu đc, đa số là do chở tải nặng quá nên chết hết động cơ, rồi trôi dạt !
nói chung chắc có thể do truyền thừa, trước khi ông nội tao quan + hòa thì dòng tộc tao quan nhà nguyễn mà nên chắc có tính trước. ông chú lanh vcl có nộp đâu, mà thôi chuyện qua rồi. người việt mình vì đi tìm tự do chết chắc hơn tr.
 

Có thể bạn quan tâm

Top