Đây là câu chuyện của tao khi vượt biên bằng thuyền. Xin bỏ qua lỗi ngữ pháp, vì tao chắc chắn sẽ sai vài chỗ. Tao cũng có thể nhầm lẫn về tên người, địa điểm. Chuyện này đã diễn ra từ rất lâu rồi, đầu những năm 1980.
Hôm đó là một ngày tháng Chín bình thường. Buổi sáng, bạn của ông chú tao tới báo là “đến giờ đi rồi”. Nếu mày chưa quen với cách nói lúc đó, thì “đi” nghĩa là vượt biên, trốn khỏi Việt Nam. Tất nhiên, mày chỉ dám cho người thật sự tin cậy biết ý định này. Cũng không hiếm trường hợp mấy người đó bán đứng cho chính quyền. Sau khi bày tỏ ý muốn, mày phải chờ họ sắp xếp chuyến đi, thường mất nhiều tháng, thậm chí nhiều năm.
Nhà tao mua cho tao một suất với giá 2 lượng vàng. Ông chú chở tao qua sông tới một chỗ ở quận 3, Đà Nẵng. Rồi ông để tao lại với vài người lạ. Không nhớ rõ bằng cách nào, nhưng cuối cùng bọn tao lọt vào một căn cứ hải quân, làm lao động cả ngày. Tới chiều tối, một người gom bọn tao lại và nói: “Ai đổi ý, muốn về thì lên chiếc ghe kia. Ai muốn đi thì lên chiếc ghe này.” Tao muốn đi, thế là leo lên chiếc thứ hai.
Lúc khởi hành trời tối đen như mực. Không lâu sau, ghe bọn tao gặp một chiếc thuyền con, chở vợ con của ông thuyền trưởng. Giải thích thêm: với kiểu vượt biên này, thuyền trưởng luôn được đi miễn phí. Nhưng lần này ông ta còn lén đưa vợ, hai đứa con gái nhỏ và cả ông em vợ đi theo.
Tao nhớ là không lâu sau khi ra khơi thì tao ngủ gục. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì nôn thốc nôn tháo vì say sóng. Cứ ói mãi dù bụng trống rỗng. Tới đêm thứ hai hay thứ ba thì ghe chết máy. Mới tá hỏa phát hiện cái ghe này vốn đóng để đi sông, vậy mà bọn tao đang lạc giữa đại dương. Người la hét cầu cứu, đốt đuốc làm tín hiệu S.O.S. Trên ghe có một “thợ máy” cũng được đi miễn phí, nhưng hóa ra lừa đảo, không biết sửa gì cả. Tao còn nhớ thuyền trưởng chỉ mặt hắn mà nói: “Nếu hai đứa con gái tao chết, tao sẽ quăng mày xuống biển.”
Bọn tao trôi dạt vô định suốt hai ngày, rồi thấy đất liền, hình như có bụi cây. Mỗi người cầm một tấm ván chèo hết sức. Chèo mãi, chèo mãi mà chẳng gần thêm chút nào. Cái cảm giác tuyệt vọng khi buông chèo vẫn còn in trong đầu.
Rồi đến một buổi chiều định mệnh, có một con tàu lớn hướng về phía bọn tao. Nhiều người sợ đó là hải quân Việt Nam, còn nói “Đi tù ở Việt Nam còn hơn chết ngoài biển.” Nhưng khi tới gần, thấy đó là tàu Trung Quốc. Nó đứng cách xa quan sát, rồi quay đầu đi mất. Lúc đó, tất cả òa khóc, tao cũng khóc như con nít.
Rồi một phép màu tới. Một chiếc thuyền nhỏ hơn tiến lại. Là thuyền cá. May mắn có người biết tiếng Hoa, hô hoán sang bên đó. Có người liều nhảy xuống bơi qua, được vớt lên nhưng không biết tiếng, chỉ quỳ lạy. Sau đó tụi tao còn xô cả người biết tiếng xuống, nhưng khổ cái anh này lại không biết bơi, phải kéo về. Cuối cùng thì thương lượng được: trả hai chiếc nhẫn vàng, họ kéo ghe bọn tao vào bờ.
Đêm đó, họ buộc dây, kéo bọn tao đi mãi tới khuya. Khi thả ra, nước không sâu, bọn tao nhảy xuống lội vào. Lúc đó, cảm giác vui sướng chỉ đơn giản là “chưa chết”. Sáng hôm sau, dân địa phương ra xem. Tao lo Trung Quốc sẽ bắt trả về Việt Nam hay giết, nhưng họ đối xử cũng ổn. Bọn tao ở đó khoảng một tuần, trả thêm vàng để sửa ghe. Địa điểm đó là đảo Hải Nam.
Mục tiêu ban đầu của bọn tao là Hồng Kông, vì còn trại tị nạn của Anh. Nhưng thay vì liều ra biển, tụi tao men theo bờ biển Hải Nam. Suốt đường đi phải xin ăn ở các làng chài. Có làng nghèo, nấu một nồi to cho cả người và heo ăn, thì cũng cho bọn tao ăn chung vậy. Tới một thành phố lớn, tụi tao đi lang thang trong bộ dạng rách rưới, tóc tai bù xù, có người chân trần. Tao còn bị cảnh sát chích điện. Sau đó, chính quyền gom cả nhóm lại, cho ở tầng hầm khách sạn. Cảm giác lúc ấy là an toàn, được đối xử tử tế.
Rồi tụi tao tiếp tục đi, tới một vùng có con kênh hẹp, sóng dữ, mãi không đi nổi. Cuối cùng chính quyền địa phương chịu hết nổi, tự kéo ghe bọn tao qua chỗ khác. Sóng hôm đó cao ngất, ai cũng sợ. Cuối cùng, tụi tao tới Ma Cao, cũng có trại tị nạn. Chính quyền Ma Cao hỏi muốn đi đâu. Bọn tao nói Hồng Kông. Họ bảo: “Muốn đi Hồng Kông thì chúng tôi sẽ giúp.” Họ đưa ra biên giới, có tàu tuần tra Hồng Kông chờ sẵn.
Tổng cộng, chuyến đi kéo dài đúng 100 ngày. Bình thường chỉ vài ngày tới một tuần. Lâu như vậy thì gia đình ở Việt Nam và Mỹ đều nghĩ tao đã chết ngoài biển. Tao may mắn. Lúc đó còn vị thành niên, nên chỉ ở trại Hồng Kông chưa tới một năm rồi được đi Mỹ.
Đó, hy vọng mày thấy thú vị khi đọc câu chuyện này. Bên dưới là tư liệu di cư theo diện ODP -
Orderly Departure Program, Ra đi có trật tự.
Nguồn bài viết:
Reddit