Live Đã có Hòa Bình, Độc Lập! Tại sao 1978-1990 vẫn phải vượt biên-biển, di cư [HO, V11, ODP]? Trải nghiệm của một thuyền nhân, đánh đổi mạng sống lúc đó!

Vì sống đây đéo chịu nổi phải đi thôi ... gia đình mẹ tao đi hết ông bà cậu dì chỉ có mẹ tao ở lại giữ nhà đéo đi kkk !
Hoà bình mà đói ăn thiếu thốn,con người sống như trong trại súc vật thì hoà bình làm gì.
Thà có một nước khác giàu có hơn văn minh hơn qua xâm chiếm đem lại sự ấm no,được làm là chính con người thì tao tình nguyện để họ xâm chiếm
mấy năm đầu thì chạy cs còn mấy năm sau đói quá thằng nào cũng chạy tụt cặc hết. bắc kỳ chạy mới ác. 2025 bắc kỳ vẫn còn trèo rào mexico là biết
Con mẹ nó, bắt được mấy thằng xuyên tạc, chống diễn biến hoà bình :vozvn (14):
 
Vậy nên Mỹ nó theo rất sát VN về tội buôn người. Nó quan điểm nhóm 1-3 là 1 hình thức buôn người của VN (vì nhiều thằng đằng sau, có cả các cốp, nhận tiền). Sau này vẫn tiếp diễn trò cắt phế này với hình thức xuất khẩu lao động. Đồng bào là bào từng đồng, đéo sai.
Còn t đéo hiểu sao 1 giai đoạn rộ lên đi nhóm 2-3 nhiều vl, dù có những chuyện khó khăn & bị cướp như vậy.

Theo tao biết thì lúc nhóm 1 đi, tụi nó đi là vì chính phủ cho đi & khuyến khích đi, chứ nhóm này đéo đói khổ gì. Đến lúc nhóm 2-3 đi là vì lúc đấy Vn đã theo kinh tế bao cấp một thời gian & kinh tế cả nước tan nát. Đói khổ quá, đi cũng chết, không đi cũng chết, nên tụi nó làm liều. Thời đấy có những gia đình đói quá, dồn hết tiền, mua gạo trắng ăn một bửa no với thuốc chuột & cùng nhau ra đi.
 
M chắc ở tù +sản từ trong bụng mẹ rồi, mà còn ko chịu tìm tòi học hỏi, làm sao hiểu đc 2 từ Tự Do
Thôi mẹ ơi,thời đơ VN có cái mẹ gì đâu mà làm,không ra nước ngoài cho chết đói hả gì,m bớt ra vẻ m hiểu bớt hơn người hộ t cái
 
Thôi mẹ ơi,thời đơ VN có cái mẹ gì đâu mà làm,không ra nước ngoài cho chết đói hả gì,m bớt ra vẻ m hiểu bớt hơn người hộ t cái
Vl m nghĩ người ta vượt biên để khỏi chết đói à, đó là biểu hiện của chuyện đéo hiểu Tự Do là gì
 
Vl m nghĩ người ta vượt biên để khỏi chết đói à, đó là biểu hiện của chuyện đéo hiểu Tự Do là gì
tao luôn công bằng, vượt biên khỏi chết đói => có, khu miền bắc tốc biến quá trời. Còn miền nam ko bị thiếu gạo ăn đâu nhưng người ta vượt biên tìm tự do
 
tao luôn công bằng, vượt biên khỏi chết đói => có, khu miền bắc tốc biến quá trời. Còn miền nam ko bị thiếu gạo ăn đâu nhưng người ta vượt biên tìm tự do
Dĩ nhiên 1 đống người đi thì thiều j lý do, thậm chí có người đi còn éo biết đi để làm j đứng lớ ngớ người ta kéo lên thuyền luôn ( m có thể nghe kể ở yt vietnamese museum). Nhưng những người sống chế độ trc ít ra người ta biết tự do là j, người ta hiểu chế độ này ko có, và có điều kiện nên người ta đi, còn đi thì khổ hơn thú chứ sướng con mie j. Bơ vơ bất định từ đảo đến sống ở đất nước cái cơ bản là tiếng nhiều người còn đéo biết thì sướng chỗ đéo nào mà nhiều đứa cứ nói đi để được sướng
 
Dĩ nhiên 1 đống người đi thì thiều j lý do, thậm chí có người đi còn éo biết đi để làm j đứng lớ ngớ người ta kéo lên thuyền luôn ( m có thể nghe kể ở yt vietnamese museum). Nhưng những người sống chế độ trc ít ra người ta biết tự do là j, người ta hiểu chế độ này ko có, và có điều kiện nên người ta đi, còn đi thì khổ hơn thú chứ sướng con mie j. Bơ vơ bất định từ đảo đến sống ở đất nước cái cơ bản là tiếng nhiều người còn đéo biết thì sướng chỗ đéo nào mà nhiều đứa cứ nói đi để được sướng
chuẩn, tao cũng hay coi các kênh như vậy. mày hỏi thằng Sami88 nó share thêm tư liệu. đi vượt biên cực vcl nhưng vì khát vọng tự do nên hơn cả tr đồng bào đi. nhưng ý tao là khi nói nên nói luôn cho công bằng,tính tao thua chung đủ chứ cũng ko lèm bèm ^^
 
1979-1990 vẫn còn chiến tranh nha tml. Đông oánh Pol Pot, Bắc ôn bài với Đặng Đái Bình, tây ăn cấm vận từ Mẽo.
Sau đó đến 1998, nếu tao nhớ ko lầm, Mẽo mới giải toả cấm vận :sure:
Cliton cái ông tổng thống chơi gái trong văn phòng ấy sang thăm VN, thấy nguồn cung cấp múi mít dồi dào cộng thêm các cựu chiến binh nhớ các em gái Sài Gòn nên giải toả cấm vận
 
Cliton cái ông tổng thống chơi gái trong văn phòng ấy sang thăm VN, thấy nguồn cung cấp múi mít dồi dào cộng thêm các cựu chiến binh nhớ các em gái Sài Gòn nên giải toả cấm vận
chắc đợt đó cắn múi mít 12-14t nên clinton quay xe... mà chắc mày cũng 8x giữa hoặc cuối mới nhớ đến báo địt thư ký của clinton
 
Đây là câu chuyện của tao khi vượt biên bằng thuyền. Xin bỏ qua lỗi ngữ pháp, vì tao chắc chắn sẽ sai vài chỗ. Tao cũng có thể nhầm lẫn về tên người, địa điểm. Chuyện này đã diễn ra từ rất lâu rồi, đầu những năm 1980.

Hôm đó là một ngày tháng Chín bình thường. Buổi sáng, bạn của ông chú tao tới báo là “đến giờ đi rồi”. Nếu mày chưa quen với cách nói lúc đó, thì “đi” nghĩa là vượt biên, trốn khỏi Việt Nam. Tất nhiên, mày chỉ dám cho người thật sự tin cậy biết ý định này. Cũng không hiếm trường hợp mấy người đó bán đứng cho chính quyền. Sau khi bày tỏ ý muốn, mày phải chờ họ sắp xếp chuyến đi, thường mất nhiều tháng, thậm chí nhiều năm.

RtmFPlN.jpg
p429Bam.jpg


Nhà tao mua cho tao một suất với giá 2 lượng vàng. Ông chú chở tao qua sông tới một chỗ ở quận 3, Đà Nẵng. Rồi ông để tao lại với vài người lạ. Không nhớ rõ bằng cách nào, nhưng cuối cùng bọn tao lọt vào một căn cứ hải quân, làm lao động cả ngày. Tới chiều tối, một người gom bọn tao lại và nói: “Ai đổi ý, muốn về thì lên chiếc ghe kia. Ai muốn đi thì lên chiếc ghe này.” Tao muốn đi, thế là leo lên chiếc thứ hai.

Lúc khởi hành trời tối đen như mực. Không lâu sau, ghe bọn tao gặp một chiếc thuyền con, chở vợ con của ông thuyền trưởng. Giải thích thêm: với kiểu vượt biên này, thuyền trưởng luôn được đi miễn phí. Nhưng lần này ông ta còn lén đưa vợ, hai đứa con gái nhỏ và cả ông em vợ đi theo.

kgofMtT.jpg
UGchqP.jpg

LqvpkNI.jpg
23p41RLh.jpg



Tao nhớ là không lâu sau khi ra khơi thì tao ngủ gục. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì nôn thốc nôn tháo vì say sóng. Cứ ói mãi dù bụng trống rỗng. Tới đêm thứ hai hay thứ ba thì ghe chết máy. Mới tá hỏa phát hiện cái ghe này vốn đóng để đi sông, vậy mà bọn tao đang lạc giữa đại dương. Người la hét cầu cứu, đốt đuốc làm tín hiệu S.O.S. Trên ghe có một “thợ máy” cũng được đi miễn phí, nhưng hóa ra lừa đảo, không biết sửa gì cả. Tao còn nhớ thuyền trưởng chỉ mặt hắn mà nói: “Nếu hai đứa con gái tao chết, tao sẽ quăng mày xuống biển.”

Bọn tao trôi dạt vô định suốt hai ngày, rồi thấy đất liền, hình như có bụi cây. Mỗi người cầm một tấm ván chèo hết sức. Chèo mãi, chèo mãi mà chẳng gần thêm chút nào. Cái cảm giác tuyệt vọng khi buông chèo vẫn còn in trong đầu.

5t8VQAu.jpg
23p41RLh.jpg



Rồi đến một buổi chiều định mệnh, có một con tàu lớn hướng về phía bọn tao. Nhiều người sợ đó là hải quân Việt Nam, còn nói “Đi tù ở Việt Nam còn hơn chết ngoài biển.” Nhưng khi tới gần, thấy đó là tàu Trung Quốc. Nó đứng cách xa quan sát, rồi quay đầu đi mất. Lúc đó, tất cả òa khóc, tao cũng khóc như con nít.

10KIyBX.jpg
YWBXQI.jpg


Rồi một phép màu tới. Một chiếc thuyền nhỏ hơn tiến lại. Là thuyền cá. May mắn có người biết tiếng Hoa, hô hoán sang bên đó. Có người liều nhảy xuống bơi qua, được vớt lên nhưng không biết tiếng, chỉ quỳ lạy. Sau đó tụi tao còn xô cả người biết tiếng xuống, nhưng khổ cái anh này lại không biết bơi, phải kéo về. Cuối cùng thì thương lượng được: trả hai chiếc nhẫn vàng, họ kéo ghe bọn tao vào bờ.

bONHOq.jpg
X3NpKDt.jpg



Đêm đó, họ buộc dây, kéo bọn tao đi mãi tới khuya. Khi thả ra, nước không sâu, bọn tao nhảy xuống lội vào. Lúc đó, cảm giác vui sướng chỉ đơn giản là “chưa chết”. Sáng hôm sau, dân địa phương ra xem. Tao lo Trung Quốc sẽ bắt trả về Việt Nam hay giết, nhưng họ đối xử cũng ổn. Bọn tao ở đó khoảng một tuần, trả thêm vàng để sửa ghe. Địa điểm đó là đảo Hải Nam.

rqHpHG.jpg
pFXW98xz.jpg


Mục tiêu ban đầu của bọn tao là Hồng Kông, vì còn trại tị nạn của Anh. Nhưng thay vì liều ra biển, tụi tao men theo bờ biển Hải Nam. Suốt đường đi phải xin ăn ở các làng chài. Có làng nghèo, nấu một nồi to cho cả người và heo ăn, thì cũng cho bọn tao ăn chung vậy. Tới một thành phố lớn, tụi tao đi lang thang trong bộ dạng rách rưới, tóc tai bù xù, có người chân trần. Tao còn bị cảnh sát chích điện. Sau đó, chính quyền gom cả nhóm lại, cho ở tầng hầm khách sạn. Cảm giác lúc ấy là an toàn, được đối xử tử tế.

3eqlRJ.jpg
zM72Rx.jpg

GPaJTE0.jpg



Rồi tụi tao tiếp tục đi, tới một vùng có con kênh hẹp, sóng dữ, mãi không đi nổi. Cuối cùng chính quyền địa phương chịu hết nổi, tự kéo ghe bọn tao qua chỗ khác. Sóng hôm đó cao ngất, ai cũng sợ. Cuối cùng, tụi tao tới Ma Cao, cũng có trại tị nạn. Chính quyền Ma Cao hỏi muốn đi đâu. Bọn tao nói Hồng Kông. Họ bảo: “Muốn đi Hồng Kông thì chúng tôi sẽ giúp.” Họ đưa ra biên giới, có tàu tuần tra Hồng Kông chờ sẵn.

VzWNwBRa.jpg
dEecD9.jpg
wDTfZ5zD.jpg
6sCHBjX.jpg



Tổng cộng, chuyến đi kéo dài đúng 100 ngày. Bình thường chỉ vài ngày tới một tuần. Lâu như vậy thì gia đình ở Việt Nam và Mỹ đều nghĩ tao đã chết ngoài biển. Tao may mắn. Lúc đó còn vị thành niên, nên chỉ ở trại Hồng Kông chưa tới một năm rồi được đi Mỹ.

Đó, hy vọng mày thấy thú vị khi đọc câu chuyện này. Bên dưới là tư liệu di cư theo diện ODP - Orderly Departure Program, Ra đi có trật tự.


Nguồn bài viết: Reddit



sau chiến tranh thì xứ lừa bị cấm vận, cho đến 1991 thì mở cửa, 1995 gia nhập wto. còn vượt biên thì đến hiện tại 2025 vẫn nhiều người muốn húp bơ thừa sữa cặn xứ đại bàng. t mà có cơ hội t cũng muốn.
 
M muốn thì tự tìm hiểu thông tin trên mạng đéo thiếu. Còn t nói m đéo muốn hiểu thì t làm việc xàm l à
M thì cái loại ra vẻ như ta đây hơn ng thôi chứ có cái mẹ gì đâu,ở VN thời đó có tài cũng không có chổ dùng nên đi nước ngoài chứ ở VN làm mẹ gì,cái loại tối ngày chỉ biết đòi no nhưng mở mồm ra lúc nào cũng Tự Do Dân Chủ
 

Có thể bạn quan tâm

Top