Đa đảng hay độc đảng?

  • Tạo bởi Tạo bởi pos
  • Start date Start date
**Ba Lan Bước Vào Câu Lạc Bộ GDP Nghìn Tỷ USD – Bài Học Cay Đắng và Cảnh Tỉnh Đối Với Việt Nam, Cuba, Venezuela**

Năm 2025 đánh dấu một cột mốc lịch sử đối với Ba Lan khi quốc gia này chính thức gia nhập câu lạc bộ những nền kinh tế có GDP nghìn tỷ USD – một bước tiến không chỉ khẳng định vị thế kinh tế châu Âu mà còn là biểu tượng của sự đổi thay toàn diện trong thể chế và tư duy quản trị quốc gia. Nhưng trong ánh hào quang ấy, vẫn hiện rõ những chiếc bóng đối lập khó che giấu, đặc biệt là khi so sánh với Việt Nam, Cuba hay Venezuela – những quốc gia hoàn toàn trái ngược về định hướng phát triển và kết quả kinh tế sau ba thập niên đầy biến động.

Từ Vũng Lầy Siêu Lạm Phát Đến Câu Chuyện Thành Công Đau Đớn

Câu chuyện của Ba Lan bắt đầu từ những năm cuối thập niên 1980 – thời kỳ nền kinh tế nước này ngập chìm trong siêu lạm phát gần 600%, thị trường đóng băng, đồng tiền mất giá nghiêm trọng, và người dân kiệt quệ bởi khủng hoảng nghiêm trọng dưới một nền kinh tế quốc doanh trì trệ. Trước thách thức sống còn, Ba Lan lựa chọn con đường “liệu pháp sốc” – chấp nhận những tổn thương kinh tế ngắn hạn nhưng thiết yếu cho một khởi đầu mới: tư nhân hóa hàng loạt doanh nghiệp nhà nước, gỡ bỏ kiểm soát giá, mở cửa thương mại và xây dựng thể chế thị trường minh bạch.

Tổn thất về xã hội là không thể kể hết – hàng loạt nhà máy đóng cửa, thất nghiệp tăng cao, đời sống dân chúng gián đoạn nghiêm trọng. Nhưng Ba Lan không đầu hàng số phận. Họ kiên trì tái cấu trúc nền kinh tế, thu hút vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài, phát triển xuất khẩu và tận dụng cánh cửa Liên minh châu Âu rộng mở khi gia nhập EU năm 2004. Kết quả là một Ba Lan hoàn toàn mới mẻ: nền kinh tế vận hành theo quy luật thị trường, sức cạnh tranh gia tăng, và một sự phát triển vững chắc dựa trên khoa học công nghệ và hội nhập toàn diện.

Ba Lan – Hình Mẫu Của Kỷ Luật và Hội Nhập

Điều làm nên sự khác biệt căn bản của Ba Lan không phải là tài nguyên thiên nhiên hay lợi thế địa lý mà chính là hệ thống thể chế cởi mở, minh bạch và khả năng hội nhập sâu rộng. Ba Lan đã trở thành “công xưởng vệ tinh” của Đức và châu Âu, nơi các tập đoàn ô tô, cơ khí, điện tử lớn xây dựng nhà máy sản xuất, tận dụng chi phí nhân công cạnh tranh và vị trí chiến lược.

Họ không để ý thức hệ hay chính trị xen vào hoạt động kinh tế, không duy trì các chính sách bảo hộ và quan liêu lỗi thời. Thay vào đó, Ba Lan phát triển doanh nghiệp tư nhân, củng cố pháp quyền, và vận hành nền kinh tế theo các quy luật thị trường cạnh tranh khốc liệt nhưng hiệu quả. Kết quả là từ nền kinh tế chỉ bằng một phần tư Thụy Sĩ năm 1990, họ đã vượt qua và sánh ngang ngay cả với các nền kinh tế lâu đời, ổn định như Thụy Sĩ ngày nay.

Bên Kia Đại Dương: Bài Học Đau Đớn Từ Venezuela và Cuba

Trong khi Ba Lan trỗi dậy nhờ cải cách thể chế và hội nhập, Venezuela lại chìm trong khủng hoảng đến tận cùng của sự tồi tệ. Từng được mệnh danh là “Ả Rập Saudi của châu Mỹ Latinh” nhờ trữ lượng dầu mỏ khổng lồ, Venezuela đã biến nguồn tài nguyên thiên nhiên thành công cụ chính trị. Sự tham nhũng, quản lý kinh tế thảm hại và “chủ nghĩa xã hội thế kỷ 21” đã kéo quốc gia này vào khủng hoảng nhân đạo: siêu lạm phát hàng triệu phần trăm, GDP tụt dốc không phanh, đường phố Caracas vắng bóng ánh sáng ổn định và hàng hóa cơ bản.

Tương tự, Cuba – với sự kiên định bám rễ vào mô hình kinh tế kế hoạch – lại chọn cách cải cách nửa vời. Dù mở cửa một phần cho kinh tế tư nhân và du lịch, nhà nước vẫn duy trì kiểm soát chặt chẽ, khiến nền kinh tế lâm vào tình trạng trì trệ kéo dài, phụ thuộc chủ yếu vào kiều hối và nguồn hỗ trợ bên ngoài. So sánh một Cuba kiên cường nhưng nghèo nàn với Ba Lan giàu mạnh là bài học nhãn tiền cho những ai còn dửng dưng trước yêu cầu đổi mới thể chế.

Việt Nam – Tiềm Năng Sáng Nhưng Bẫy Thu Nhập Trung Bình Báo Hiệu Nguy Cơ

Việt Nam, từng được ca ngợi là “con hổ mới nổi của châu Á” với bước tiến vượt bậc kể từ Đổi Mới 1986, vẫn đang loay hoay giữa thực trạng cải cách nửa vời và những thách thức như tham nhũng, quan liêu, yếu kém trong môi trường kinh doanh và quản trị doanh nghiệp nhà nước. Mặc dù giữ được tốc độ tăng trưởng khá nhưng năm 2025, GDP của Việt Nam vẫn chỉ khoảng 500 tỷ USD, chỉ bằng một nửa Ba Lan; thu nhập bình quân đầu người vẫn còn ở mức rất thấp, năng suất lao động thua kém nhiều quốc gia khu vực.

Việt Nam hội nhập nhưng chưa đủ sâu, cải cách thể chế chậm chạp khiến tiềm năng bị kìm hãm, khiến quốc gia vẫn nằm trong “bẫy thu nhập trung bình” và phải đối mặt với những câu hỏi nghiêm túc về tương lai phát triển bền vững.

So Sánh Phũ Phàng – Thể Chế Quyết Định Vận Mệnh

Đặt Ba Lan, Việt Nam, Cuba và Venezuela bên cạnh nhau bằng các con số thực tế năm 2025 là một lời khẳng định không thể chối cãi:

- Ba Lan: GDP ~1.000 tỷ USD, thu nhập bình quân khoảng 27.000 USD, thất nghiệp dưới 3%.
- Việt Nam: GDP ~500 tỷ USD, thu nhập bình quân ~5.000 USD, năng suất lao động thấp.
- Cuba: GDP ~120 tỷ USD, phụ thuộc vào kiều hối và du lịch.
- Venezuela: GDP tụt xuống còn khoảng 110–120 tỷ USD, cùng siêu lạm phát và khủng hoảng nhân đạo.

Không phải tài nguyên hay dân số quyết định sự giàu mạnh, mà chính sự chọn lựa thể chế đổi mới, cải cách mạnh mẽ và hội nhập minh bạch.

Kết Luận: Lời Cảnh Báo Nghiệt Ngã

Ba Lan đã chứng minh một chân lý cay đắng nhưng không thể phủ nhận: thể chế kinh tế và chính trị là định mệnh của một quốc gia. Đó là câu chuyện về sức mạnh của cải cách, kỷ luật và tầm nhìn chiến lược trong việc vận hành nền kinh tế mở, minh bạch và cạnh tranh. Họ đã đi qua những năm tháng đau thương của khủng hoảng kinh tế, để rồi đứng vững và phát triển mạnh mẽ dựa trên niềm tin vào thị trường và luật pháp.

Ngược lại, cho dù có dầu mỏ, cách mạng hay bao cấp, nếu thể chế vẫn đứng yên, không chịu đổi thay, đất nước sẽ mãi quay cuồng trong trì trệ và nghèo đói. Những bài học đau đớn từ Venezuela, Cuba, và cả Việt Nam là lời cảnh tỉnh không dành cho những người yếu thế, mà dành cho những kẻ tự giam mình trong sự trì trệ và bảo thủ.

Câu hỏi đặt ra không phải là liệu Ba Lan sẽ giàu hơn nữa hay không – câu trả lời hẳn nhiên là có. Mà là bao lâu nữa các quốc gia như Việt Nam, Cuba hay Venezuela mới đủ can đảm để đứng dậy, thay đổi thể chế và thoát khỏi cảnh đứng ngoài cánh cửa nghìn tỷ USD?

Ba Lan đã mở cửa bước vào tương lai, còn bạn – liệu có dám mở…???
 
Ở vấn đề thứ nhất, mọi người thực hiện quyền “dân chủ”, khi chính sách được thông qua bởi số đông, thiểu số theo đa số, chính sách này không ảnh hưởng đến quyền cơ bản nào cả, vậy việc bỏ phiếu hợp lý.

Ở vấn đề thứ hai, cách giải quyết cũng giống vấn đề thứ nhất ở chỗ là số đông quyết định chính sách, nhưng khác ở điểm là vấn đề này đã xâm phạm quyền tự do cơ bản của cá nhân (ở đây là Ngô). Ý chí số đông cũng có sự giới hạn của nó, nó không thể cao hơn quyền con người, cao hơn sự tự do của con người. Nó có thể quyết định nhiều vấn đề liên quan đến cả xã hội nhưng không được vi phạm đến quyền tự do cơ bản của con người, các quyền thiêng liêng đó con người sinh ra là đã được hưởng thụ hoàn toàn vô điều kiện.
@pos t chưa hiểu 2 đoạn này lắm. t hoán đổi cách hiểu của 2 vấn đề như này, mày giải thích lại giúp tao với.
- Ở vấn đề 1, t áp dụng về tự do, tại sao thiểu số phải theo đa số, ai thích đi đâu thì đi, người lên rừng thì lên rừng, người xuống biển thì xuống biển. Nếu áp đa số vào thiểu số thì người thiểu số cũng không được tự do lắm.
- Ở vấn đề 2, t áp dụng chính sách thiểu số theo đa số, nếu đã đồng ý bỏ phiếu, Ngô cũng có phiếu như bao người, đã đồng ý cầm phiếu vào cuộc chơi, thì sao không được áp dụng thiểu số theo đa số.

Ngoài ra tao muốn hỏi thêm về quyền tự do xíu, như m nói nó là quyền thiêng liêng cao quý, và tao đang hiểu vấn đề thì luôn có mặt tốt và mặt xấu, vậy mặt trái của quyền tự do là gì m.
 
  • Vodka
Reactions: pos
@pos t chưa hiểu 2 đoạn này lắm. t hoán đổi cách hiểu của 2 vấn đề như này, mày giải thích lại giúp tao với.
- Ở vấn đề 1, t áp dụng về tự do, tại sao thiểu số phải theo đa số, ai thích đi đâu thì đi, người lên rừng thì lên rừng, người xuống biển thì xuống biển. Nếu áp đa số vào thiểu số thì người thiểu số cũng không được tự do lắm.
Vấn đề 1:
Mọi người đã thống nhất là đi cùng nhau chứ không phải mỗi người một hướng, đây không phải là quyền tự do cơ bản. Giả dụ 6 người muốn đi biển, 4 người muốn đi rừng, ở đây rõ ràng chỉ có hai lựa chọn rừng và biển, vậy theo cái nào? Đi rừng theo ý kiến thiểu số hay đi biển theo ý kiến đa số?
Có thể hiểu một cách khác là việc lựa chọn địa điểm du lịch là “tài sản chung” của mọi người, nên thiểu số sẽ theo đa số.

Áp dụng trên diện rộng hơn trong xã hội nhé, giả dụ giờ khu phố định làm một con đường, mọi người họp bàn với nhau sẽ cùng nhau bỏ tiền ra xây dựng đường đó, vì lợi ích của toàn bộ cư dân khu phố. Có hai lựa chọn được cân nhắc để mọi người bỏ phiếu:

-Làm đường khổ hẹp 4m, chi phí xây dựng bỏ ra ít, nhưng về lâu dài bất lợi không đáp ứng được nhu cầu, không thu hút được khách hàng và thương mại.
-Làm đường khổ rộng 6m, đủ hai làn xe đi lại, tuy chi phí ban đầu bỏ ra cao, nhưng tương lai sử dụng được lâu dài đáp ứng nhu cầu, sẽ thu hút nhiều khách hàng và thương mại, giá trị khu phố sẽ tăng cao trong tương lai.

Kết quả bỏ phiếu 60% số người lựa chọn làm đường rộng, chấp nhận bỏ nhiều tiền, 40% số người chọn làm đường hẹp, vậy giờ theo ai? Chẳng nhẽ theo thiểu số 40% à?
Việc lựa chọn làm đường rộng hay hẹp không nằm trong quyền tự do cơ bản, vậy thì thiểu số theo đa số là hợp lý rồi. Chẳng nhẽ các ông làm mỗi ông một ý, đường trước cửa nhà ông nào thì ông ấy tự làm theo ý của mình à? Thế là con đường như cái giẻ lau, chỗ rộng 6m, chỗ rộng 4m à?

Con đường trong phố cũng có thể hiểu là “tài sản chung” của cư dân khu phố, áp dụng thiểu số theo đa số.

Những thứ không thuộc quyền tự do cơ bản thì không áp dụng quyền tự do cơ bản vào, áp dụng nguyên tắc của dân chủ, thiểu số đi theo đa số.

- Ở vấn đề 2, t áp dụng chính sách thiểu số theo đa số, nếu đã đồng ý bỏ phiếu, Ngô cũng có phiếu như bao người, đã đồng ý cầm phiếu vào cuộc chơi, thì sao không được áp dụng thiểu số theo đa số.
Vấn đề 2:
Sở hữu tài sản cá nhân (tư hữu) là quyền tự do cơ bản, đã là tự do cơ bản thì không áp dụng nguyên tắc dân chủ.

Tiền trong túi anh Ngô là tài sản riêng của anh Ngô, không phải tài sản chung của cả lớp, nên cả lớp không có quyền quyết định, chỉ duy nhất anh Ngô có quyền quyết định.
Không có trường hợp Ngô đồng ý cho mọi người bỏ phiếu và đồng ý bỏ phiếu như mọi người,

Nếu Ngô phản đối việc cả lớp lấy tiền của mình ra tiêu, thì cả lớp chả có lý do gì bỏ phiếu lấy ra.
Nếu Ngô đồng ý bỏ tiền túi ra khao cả lớp thì cũng chả cần cả lớp bỏ phiếu, sự đồng ý của Ngô là quá đủ.

Giờ giả dụ chính quyền cho phép nhân dân bỏ phiếu xem có nên lấy tài sản của anh Vượng chia cho toàn dân không? Nếu đa số đồng ý thì sẽ tịch thu toàn bộ gia sản anh Vượng chia cho 100 triệu người, giả dụ tài sản anh Vượng là 10 tỷ USD, chia cho 100 triệu là mỗi người cũng được một khoản kha khá 100 USD là 2,5 triệu rồi, ăn đứt 100 k hôm nọ. Khả năng rất cao là phần lớn sẽ bỏ phiếu đồng ý, vậy anh Vượng toi vì anh chỉ có một vài phiếu, nhưng như vậy thì xã hội sẽ nát bét, sau Vượng là sẽ có hàng loạt các ông lớn khác rồi đến các tập đoàn nước ngoài lên thớt. Sau đó, à mà làm gì có sau đó nữa.

Diễn giải về hậu quả như vậy thôi chứ bản chất xâm phạm quyền tự do cơ bản là sai trái, cho dù nó là được quyết định bởi thiểu số hay đa số.
Ngoài ra tao muốn hỏi thêm về quyền tự do xíu, như m nói nó là quyền thiêng liêng cao quý, và tao đang hiểu vấn đề thì luôn có mặt tốt và mặt xấu, vậy mặt trái của quyền tự do là gì m.
Tự do cơ bản là quyền thiêng liêng và cao quý, con người từ khi sinh ra đã có các quyền này “vô điều kiện”, nhưng thực tế vẫn có những chính phủ, lực lượng độc tài xâm phạm đến quyền này của con người. Vậy nên Liên Hiệp quốc mới cho ra tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền để khẳng định điều đó, nhằm vạch rõ ranh giới cấm các lực lượng cầm quyền xâm phạm.

Tôi chưa rõ mặt trái của quyền tự do là gì, nhưng nếu có thì nó sẽ rất rất nhỏ bé không đáng kể. Giờ chúng ta đang sống trong một xã hội chưa có đầy đủ các quyền về tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do hội họp và lập hội mà đã ngột ngạt, tù túng đến thế này, nếu mà có một lực lượng nào tước bỏ luôn quyền tự do sống của con người đi, tức là họ có toàn quyền quyết định xem con người chúng ta có được quyền sống hay không? Ai được sống, ai không được sống? thì xã hội còn địa ngục đến mức nào?

Mặt trái của quyền tự do chưa thấy đâu, nhưng mặt trái của việc "mất tự do" thì đầy rẫy, nghiêm trọng, nguy hiểm.
 
Bản chất của dân tộc này là côn đồ, vô tổ chức. Cho nên chỉ có thể là 1 chế độ độc tài mới cái trị nổi. Cho dân chủ là toang luôn.
 
Bản chất của dân tộc này là côn đồ, vô tổ chức. Cho nên chỉ có thể là 1 chế độ độc tài mới cái trị nổi. Cho dân chủ là toang luôn.
Bản chất của mọi dân tộc là mọi rợ, côn đồ, vì loài người phát triển từ thời nguyên thủy cho đến nay trải qua bao nhiêu năm mới văn minh được

Người Đức trước kia còn được gọi là Barbarian, có nghĩa là mọi rợ
Người Nhật được gọi là đông di, cũng có nghĩa mọi rợ, man rợ, kém văn minh
Kể cả người Hàn quốc thập niên 50-60 thế kỷ trước còn nghèo đói, dã man, kém văn minh khác gì dân xứ Lừa.

Thế tại sao các dân tộc đó giờ trở nên văm minh, giàu có?
Tại sao xứ Lừa cứ mãi mãi bị trói buộc vào một cái quy chụp cứng nhắc là xứ này không văn minh được? Xứ Lừa cứ đứng yên một chỗ không chịu học hỏi văn minh tiến bộ, rồi đến lúc cả mấy bộ lạc săn bắt hái lượm trong rừng amazone họ cũng phát triển văn minh hơn à?

Chưa cho dân chủ thế cho tự do đi, cho các quyền tự do phổ quát cho nhân dân đi, tự do tư tưởng, tự do học thuật, tự do ngôn luận, tự do báo chí đi, có các quyền tự do cơ bản này thì dân trí được cải thiện, xã hội văn minh dần lên khắc thoát được cái mọi rợ, côn đồ, vô tổ chức

Nhưng không, đảng đếch cho, giờ đổ lỗi cho dân là côn đồ, vô tổ chức
Mời đọc thêm bài viết về dân trí
Dân trí

Dân trí là một khái niệm dùng để chỉ trình độ nhận thức, hiểu biết và khả năng tư duy của người dân về các vấn đề xã hội, chính trị, kinh tế, văn hóa, khoa học…
Dân trí cao giúp người dân có thể đưa ra những quyết định đúng đắn trong cuộc sống, trong bầu cử, và trong việc đóng góp xây dựng xã hội.
Khi dân trí thấp, người dân có thể dễ bị lôi kéo bởi thông tin sai lệch, khó phân biệt đúng sai, và khó tham gia tích cực vào các hoạt động xã hội.

Ta cùng đến câu chuyện sau:
Nhõi có đứa con đến tuổi đi học, nhưng Nhõi không cho nó đi học, với lý do là nó ngu nên không cần đi học. Hàng xóm bảo là có mày không cho nó đi học thì nó mới ngu, mày cứ cho nó đi học, kể cả nó có ngu thật không thành giáo sư tiến sỹ thì nó cũng biết đọc biết viết biết tính toán biết nhận thức cơ bản, cũng hơn đứt đứa không đi học mù chữ.

Ở đây ta thấy ngay ngụy biện đánh tráo nguyên nhân-hệ quả.

KHông cho đi học (là nguyên nhân) dẫn đến đứa bé ngu (là hệ quả)- mệnh đề đúng
Chứ không phải đứa bé ngu (là nguyên nhân) dẫn đến việc không cho đi học (là hệ quả) - mệnh đề sai.

Trở lại vấn đề dân trí, phản biện lý luận cho rằng do dân trí thấp nên không cho tự do dân chủ, không cần tự do dân chủ.
Đây là ngụy biện đánh tráo nguyên nhân-hệ quả y như trên.

Không có tự do dân chủ, gồm tự do học thuật, tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do lập hội và hội họp (là nguyên nhân) dẫn đến dân trí thấp (là hệ quả)- mệnh đề đúng.
Chứ không phải do dân trí thấp (là nguyên nhân) nên cấm cản các quyền tự do dân chủ kể trên (là hệ quả) – mệnh đề sai.

Trên bình diện thực tế, các xamer tham gia vào các topic về chính trị, lịch sử, luật pháp trên xamvn này thôi, rõ ràng có sự tự do nhất định về tư tưởng, học thuật, ngôn luận, kết quả là có tăng được sự hiểu biết, trí thức của bản thân mỗi người không? Rõ ràng là có, thậm chí là nhiều, có các thứ tự do đó trong một tháng có khi ăn đứt đọc báo đảng 10 năm, đọc báo đảng nhiều quá có khi đầu mọc sừng, da biến thành màu đỏ lúc nào không hay. Chính bản thân người viết bài cũng đã thay đổi rất nhiều từ khi tham gia môi trường tự do ngôn luận như xamvn, trước đây chưa được đào tạo gì về chính trị, lịch sử, công pháp, từ khi vào xàm cãi nhau, rồi tranh luận mà càng ngày càng củng cố kiến thức với lập luận, lý lẽ logic của chính mình.

Nếu các quyền tự do học thuật, tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, tự do báo chí được mở rộng ra toàn xã hội, từ nơi đồng xanh thơm hương lúa đến nơi nhà cao xe giăng phố, từ quán trà đá vỉa hè cho đến các trường đại học, học viện đâu đâu người dân cũng tự do bàn luận về chính trị, bầu cử, hệ thống quyền lực nhà nước thì thử hỏi dân trí sẽ còn tiến bộ đến đâu.

Ở xứ Lừa thì:
- Hạn chế, ngăn cản các quyền tự do tư tưởng, tự do học thuật: chỉ có chủ nghĩa Râu dài-đầu hói bách chiến bách thắng vô địch thiên hạ, các chủ nghĩa khác vứt mẹ sọt rác hết. Tư tưởng chủ tịch Cung là đúng đắn đầy đủ rồi, cần đéo gì học tư tưởng nào ở đâu nữa, bắt cả nước học tập làm việc noi gương chủ tịch Cung có chết dở không.
- Tự do ngôn luận: banh xác, mở mồm nói lớ ngớ 331 nó vụt cho tung mồm
- Tự do báo chí: trích dẫn luật báo chí xứ lừa, điều 4, khoản 2, b
Báo chí có nhiệm vụ, quyền hạn sau đây:
b) Tuyên truyền, phổ biến, góp phần xây dựng và bảo vệ đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, thành tựu của đất nước và thế giới theo tôn chỉ, mục đích của cơ quan báo chí; góp phần ổn định chính trị, phát triển kinh tế - xã hội, nâng cao dân trí, đáp ứng nhu cầu văn hóa lành mạnh của Nhân dân, bảo vệ và phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc, xây dựng và phát huy dân chủ xã hội chủ nghĩa, tăng cường khối đại đoàn kết toàn dân tộc, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa;

Thôi chết mẹ rồi, báo chí có nhiệm vụ bảo vệ đường lối của đảng và nhà nước chứ không phải giám sát, phê phán chỉ trích nhé, anh nào lớ ngớ chỉ trích phê phán là phạm luật rồi.
- Nguy hiểm nhất là nạn nhồi sọ, nhồi sọ trẻ em từ khi còn trên ghế nhà trường, từ bọn mẫu giáo năm nào cũng bắt chúng nó lái xe tăng đồ chơi húc đổ cổng trường, lớn lên tí thì dạy biết ơn đảng ơn bác, rồi thề sẵn sàng vì tổ quốc XHCN, vì lý tưởng bác Cung vĩ đại. Khi bước vào tuổi teen thì nhồi vào đầu chúng nó toàn là lịch sử, quân sự, chính trị liên quan đến đảng, bác, rồi chủ nghĩa đầu hói râu dài đến bội thực, làm chúng nó chưa kịp lớn thành người đã thành bò.
Ở môi trường như vậy thử hỏi dân trí cao thế nào đây, có mà cao vào nồi, kết quả của nó là giờ xã hội nhung nhúc bò đỏ hồng vệ binh, giờ bọn nó còn bắt người ta “yêu nước” theo kiểu của chúng nó, nhân vật nào đến ngày lễ mà không mặc áo đỏ, treo cờ đỏ, đăng mấy dòng status yêu đảng yêu bác là chúng nó công kích “lạc lõng, nguy hiểm, nốt trầm lệch pha….”

Vậy nên, tự do chính là chìa khóa để nâng cao dân trí.
Chiều ngược lại dân trí cao sẽ duy trì và bảo vệ dân chủ

Khi người dân có dân trí cao, họ sẽ hiểu các quyền tự do của họ, họ biết được rằng chính quyền được bầu lên từ lá phiếu của họ thì sẽ có trách nhiệm làm việc cho lợi ích của nhân dân, của đất nước chứ không phải tào lao.
Người dân sẽ biết rằng đảng, bác, chính quyền hoạt động được nhờ đồng tiền thuế của nhân dân đóng góp, các công chức nhà nước ăn lương từ thuế dân, đảng cũng đang lấy thuế ra tiêu sài (rất vớ vẩn), kể cả bác cũng ăn lương từ thuế dân. Nên nếu nói về biết ơn thì đảng, bác, nhà nước, chính quyền phải biết ơn nhân dân đã è cổ lao động đóng thuế để nuôi mình chứ không phải ngược lại.

Tự thân nhân dân khi đó thấy tầm quan trọng của tự do dân chủ, họ sẽ ra sức bảo vệ tự do dân chủ

Cũng giống như thằng con anh Nhõi kể trên, khi nó được đi học thì tự nó sẽ thấy tầm quan trọng của việc “được đi học” và nó sẽ có ý thức bảo vệ quyền tự do đó của chính nó, chứ không phải nó chấp nhận một điều mà Nhõi áp đặt cho nó “do nó ngu nên nó không được đi học”

Dân trí ngu có phải là bản chất hay không?
Dân trí ngu tuyệt đối không phải là bản chất, nên nếu phát biểu “dân tộc này chỉ có thế thôi, không thay đổi được gì đâu” là sai lầm.

Tại sao nam bắc triều tiên cùng một dân tộc, trước đây ngu như nhau nghèo như nhau thế sao giờ nó khác nhau một trời một vực, một thằng thì đói quanh năm gặm cả cỏ cây để sống, thằng kia thì sang xứ Lừa như bố người ta, mở công ty mở xưởng thuê nhân công xứ Lừa rồi quát như con. Chẳng nhẽ bọn Mỹ nó lùa hết thằng khôn về phía nam và lùa bọn ngu về phía bắc à? Sai toét, là tự do, thằng Hàn quốc nó tự do hơn triều tiên nhiều nên dần dần nhờ sự tự do đó nó cải thiện dân trí và toàn bộ quốc gia. Lưu ý rằng thời kỳ độc tài Park ở hàn quốc nó có hạn chế quyền dân chủ của dân nhưng nó cũng không hạn chế tự do nhé, còn ở xã hội cộng-sản bắc triều tiên thì nó lột sạch.

Ví dụ tiếp theo ở xứ Lừa, tại sao thập niên 80 thì dân đói thối mồm ăn bo bo mà đến thập niên 90 còn xuất khẩu cả gạo? Dân xứ lừa thập niên 80 ngu dốt lười biếng, cũng dân xứ Lừa thập niên 90 thì khôn ngoan chăm chỉ? Phải chăng đảng và chính phủ có cách nào đấy thay đổi toàn bộ dân chúng nên dân xứ Lừa thập niên 90 khác hẳn thập niên 80? Sai toét, là tự do, thập niên 80 thì đảng bóp cổ dân gần chết, cấm tiệt các quyền tự do tư hữu, tự do làm ăn, tự do buôn bán… cái gì cũng nhà nước bao cấp nên triệt tiêu động lực sản xuất toàn xã hội, có thế thôi.

Kết: tự do, dân chủ với dân trí nó như các yếu tố bổ sung hỗ trợ cho nhau như kiểu đôi bạn cùng tiến, tác động qua lại lẫn nhau, tự do mở ra dân trí, dân trí duy trì bảo vệ tự do dân chủ.

Vấn đề của xứ Lừa là đảng đang bóp cả tự do dân chủ lẫn dân trí, nhưng đưa ra ngụy biện không có dân trí thì không cho tự do dân chủ.
 
Bản chất của mọi dân tộc là mọi rợ, côn đồ, vì loài người phát triển từ thời nguyên thủy cho đến nay trải qua bao nhiêu năm mới văn minh được

Người Đức trước kia còn được gọi là Barbarian, có nghĩa là mọi rợ
Người Nhật được gọi là đông di, cũng có nghĩa mọi rợ, man rợ, kém văn minh
Kể cả người Hàn quốc thập niên 50-60 thế kỷ trước còn nghèo đói, dã man, kém văn minh khác gì dân xứ Lừa.

Thế tại sao các dân tộc đó giờ trở nên văm minh, giàu có?
Tại sao xứ Lừa cứ mãi mãi bị trói buộc vào một cái quy chụp cứng nhắc là xứ này không văn minh được? Xứ Lừa cứ đứng yên một chỗ không chịu học hỏi văn minh tiến bộ, rồi đến lúc cả mấy bộ lạc săn bắt hái lượm trong rừng amazone họ cũng phát triển văn minh hơn à?

Chưa cho dân chủ thế cho tự do đi, cho các quyền tự do phổ quát cho nhân dân đi, tự do tư tưởng, tự do học thuật, tự do ngôn luận, tự do báo chí đi, có các quyền tự do cơ bản này thì dân trí được cải thiện, xã hội văn minh dần lên khắc thoát được cái mọi rợ, côn đồ, vô tổ chức

Nhưng không, đảng đếch cho, giờ đổ lỗi cho dân là côn đồ, vô tổ chức
Mời đọc thêm bài viết về dân trí
Bạn quên 1 điều cơ bản nhất trong cuộc sống đó là áp dụng lý thuyết trò chơi. Tại sao những dân tộc khác chịu bỏ xuống cái mọi rợ của mình để cùng bắt tay phát triển? Ko phải vì họ nhận ra khoa học kỹ thuật giúp thay đổi nhanh chóng, mà vì cả chính phủ lẫn người dân chấp nhận fair play: tôi ko lừa anh, anh ko đâm sau lưng tôi. Bản chất của người việt nói thẳng là còn lạc hậu và côn đồ vì não trạng còn ở sơ khai loài người: mạnh sống yếu chết. Họ hoạt động theo cách mà cả ngàn năm nay loài người đã làm, đơn giản vì chiến tranh tạo bất tín, trí trá. Chiến tranh là zero sum game, chỉ có người sống gom hết, thua là chết => đó là cách triều đình vẫn đang dùng để trị dân. Đa đảng, theo triều đình, là công nhận kẻ thù, là thua cuộc, là chết.

Cách mạng công nghiệp trao cho loài người đòn bẩy vốn, tức là đầu tư tăng năng suất = máy móc để tạo nhiều của cải, thặng dư chứ ko dùng nhiều sức người như xưa. Từ đó não trạng được ăn cả ngã về 0 bị xóa. Con người hợp tác với nhau vì miếng bánh lớn và được chia phần chứ ko phải mày sống thì tao phải chết. Cộng quân bị kẹt chỗ này, có lẽ họ sinh ra từ nghèo đói, loạn lạc nên họ sẽ mãi mãi ko hiểu stag hunt game, não họ còn hoạt động ở mức tiền văn minh (1 thắng 2 là chết - zero sum game)

Nhìn vào cuộc sống ở đông lào này bạn sẽ thấy đầy những ví dụ của zero sum game, trong đó chiến thuật lừa gạt nhau là cách duy nhất để thắng. Quan lừa dân, dân lừa lại dân, ko ai ko nghi kị nhau. 1 xã hội đầy nghi ngờ thì còn ai hợp tác. Về lâu dài, zero sum game chỉ đẩy chúng ta vô đường cùng vì ko còn phát triển. Đó là lý do bây giờ cho dù có 1 hội nhóm hay 1 vị lãnh đạo nào ưu việt đứng lên thì chưa chắc dân sẽ tin tưởng chứ ko phải người dân ko khao khát tự do, phát triển. Tại sao? đơn giản vì họ bị gạt quá nhiều.
 
Bạn quên 1 điều cơ bản nhất trong cuộc sống đó là áp dụng lý thuyết trò chơi. Tại sao những dân tộc khác chịu bỏ xuống cái mọi rợ của mình để cùng bắt tay phát triển? Ko phải vì họ nhận ra khoa học kỹ thuật giúp thay đổi nhanh chóng, mà vì cả chính phủ lẫn người dân chấp nhận fair play: tôi ko lừa anh, anh ko đâm sau lưng tôi. Bản chất của người việt nói thẳng là còn lạc hậu và côn đồ vì não trạng còn ở sơ khai loài người: mạnh sống yếu chết. Họ hoạt động theo cách mà cả ngàn năm nay loài người đã làm, đơn giản vì chiến tranh tạo bất tín, trí trá. Chiến tranh là zero sum game, chỉ có người sống gom hết, thua là chết => đó là cách triều đình vẫn đang dùng để trị dân. Đa đảng, theo triều đình, là công nhận kẻ thù, là thua cuộc, là chết.

Cách mạng công nghiệp trao cho loài người đòn bẩy vốn, tức là đầu tư tăng năng suất = máy móc để tạo nhiều của cải, thặng dư chứ ko dùng nhiều sức người như xưa. Từ đó não trạng được ăn cả ngã về 0 bị xóa. Con người hợp tác với nhau vì miếng bánh lớn và được chia phần chứ ko phải mày sống thì tao phải chết. Cộng quân bị kẹt chỗ này, có lẽ họ sinh ra từ nghèo đói, loạn lạc nên họ sẽ mãi mãi ko hiểu stag hunt game, não họ còn hoạt động ở mức tiền văn minh (1 thắng 2 là chết - zero sum game)

Nhìn vào cuộc sống ở đông lào này bạn sẽ thấy đầy những ví dụ của zero sum game, trong đó chiến thuật lừa gạt nhau là cách duy nhất để thắng. Quan lừa dân, dân lừa lại dân, ko ai ko nghi kị nhau. 1 xã hội đầy nghi ngờ thì còn ai hợp tác. Về lâu dài, zero sum game chỉ đẩy chúng ta vô đường cùng vì ko còn phát triển. Đó là lý do bây giờ cho dù có 1 hội nhóm hay 1 vị lãnh đạo nào ưu việt đứng lên thì chưa chắc dân sẽ tin tưởng chứ ko phải người dân ko khao khát tự do, phát triển. Tại sao? đơn giản vì họ bị gạt quá nhiều.
Dài quá, tao muốn hỏi phần này.
Cách mạng công nghiệp trao cho loài người đòn bẩy vốn, tức là đầu tư tăng năng suất = máy móc để tạo nhiều của cải, thặng dư chứ ko dùng nhiều sức người như xưa. Từ đó não trạng được ăn cả ngã về 0 bị xóa.

Việt Nam bú mẽo, mở cửa những năm 80 có được so sánh được với cách mạng công nghiệp không? Tại sao cũng bùm một phát no đủ mà não trạng của Tây khác mà đông lào vẫn không vậy?

Để đỡ nhàm chán tao mang tin thế giới vô thớt, cả 2 phe vàng và đỏ thay vì cãi lộn hả hê thì nên vô đây mà phản biện.
Vụ bạo động ở Nepal:
Chính quyền nepal là đa đảng, nhưng tại sao vẫn bị bạo động lật đổ? Nó giống y hệt kịch bản 2 ở trên kia. Nếu đa đảng thì phe tổ chức bạo động chỉ cần tạo một đảng mới, bầu cử theo luật là được?
 
Lý luận của tuyên giáo Xứ Lừa

Ban tuyên giáo cộng-sản xứ Lừa đưa ra lập luận về vấn đề đa nguyên đa đảng:

- Đảng lãnh đạo là sự lựa chọn tất yếu của lịch sử?

Ủa lịch sử là tml nào mà nó có quyền lựa chọn? Tại sao nhân dân phải chấp nhận sự lựa chọn của nó? Ủa thế ngày xưa tml lịch sử cũng chọn Nhà Nguyễn lãnh đạo xứ Lừa đó thôi sao các anh cộng-sản không chịu, kêu nhà Nguyễn phong kiến lạc hậu, ngu dốt đủ cả, vậy thằng lịch sử nó chọn nhà Nguyễn là ngu vậy nó chọn cộng-sản lại là khôn à? Có cái gì đảm bảo sự lựa chọn của thằng lịch sử lần này là không ngu như lần trước?

- Đảng lãnh đạo là sự lựa chọn sáng suốt của nhân dân?

Lý luận này vấp phải hai lỗi, lỗi thứ nhất là ngụy biện nhét chữ vô mồm nhân dân, vì làm gì có cuộc trưng cầu dân ý nào thể hiện ý nguyện của toàn dân về việc công nhận một hệ thống độc đảng do cộng-sản lãnh đạo, khi nào có cuộc trưng cầu dân ý có kết quả công khai đàng hoàng thì hãy hót.

Lỗi thứ hai là xâm phạm quyền tự do cơ bản của con người, lỗi này người viết đã từng chứng kiến một tranh luận giữa hai người, người thứ nhất đòi phải có đa nguyên đa đảng như các nước “bình thường” khác, người thứ hai phản bác là giờ phải hỏi ý kiến nhân dân, khi nào trưng cầu dân ý mà đa số nhân dân lựa chọn xứ Lừa trở thành nước đa nguyên đa đảng thì các đảng phái khác mới được thành lập. Như đã trình bày ở trên, ý kiến số đông cũng không được phép xâm phạm quyền tự do cơ bản của con người, giả dụ có một cuộc trưng cầu dân ý như thế thật, phần lớn đa số trong 100 triệu công dân xứ Lừa bỏ phiếu chấp nhận chế độ độc đảng do cộng-sản lãnh đạo, thì cũng không thể xóa bỏ quyền thành lập đảng phái và hoạt động chính trị của các nhóm nhỏ khác. Cá nhân hoặc một nhóm người khi thực hiện quyền tự do cơ bản của mình không có nghĩa vụ phải xin phép cả trăm triệu người, trong các quyền đó có quyền lập hội và hội họp.

Không bao giờ có cuộc trưng cầu dân ý như vậy, vì cộng-sản cũng không ngu mà biểu diễn cái sự lố bịch cho cộng đồng quốc tế chiêm ngưỡng, nhưng ngược lại cứ tuyên truyền trong nước cho nhân dân, còn người dân không có tự do thông tin nên lắm người tin sái cổ.

- Đa nguyên đa đảng là đòi xóa bỏ đảng cộng-sản?

Việc các đảng phái khác thành lập không có nghĩa là xóa bỏ đảng cộng-sản, việc đó chỉ đưa tới một môi trường cạnh tranh công bằng giữa các đảng phái và phong trào chính trị, nhân dân sẽ là người quyết định tối cao. Đảng cộng-sản vẫn hoàn toàn có khả năng chiến thắng trong một cuộc bầu cử công bằng, văn minh, chứ không phải như hiện giờ đảng không có bất kỳ một sự phấn đấu cạnh tranh nào cả, mà cũng vì không có cạnh tranh nên đảng càng ngày càng yếu kém, thui chột.

đảng cộng-sản như một cậu học trò thiếu tự tin khi bước vào phòng thi nên cấm các học sinh khác vào phòng thi cạnh tranh với mình, cậu học trò đó dù làm bài láo lếu nguệch ngoạc ngu dốt thế nào chăng nữa thì cũng vẫn đỗ đầu kỳ thi vì cậu là người duy nhất làm bài thi, nhưng mặt trái của nó là cậu chẳng bao giờ chịu học bài và làm bài tập, suốt ngày chỉ lêu lổng phá trường phá lớp.

- Độc đảng nhưng phải là đảng cộng-sản lãnh đạo.

Đây lại là một luận điểm nữa thể hiện sự khôn lỏi của cộng-sản, độc đảng nhưng cứ là phải cộng-sản lãnh đạo cơ, chứ nếu như độc đảng mà đảng khác lãnh đạo, giả dụ như giờ cũng là độc đảng nhưng đảng dân chủ lãnh đạo chẳng hạn, các đảng kia giải tán hết, kể cả đảng cộng-sản cũng giải tán có được không? Không làm đéo gì được, các ông cộng-sản khôn hết phần thiên hạ.

- Nhiều đảng phái dẫn đến đánh nhau.

Ngụy biện suy diễn vô căn cứ, các đảng phái được thành lập để hoạt động chính trị, cạnh tranh công bằng lành mạnh bằng cách thuyết phục nhân dân chứ có phải lập ra để đánh nhau đâu. Trên thế giới các đảng phái chính trị đều hoạt động như vậy, chỉ riêng xứ Lừa là cộng-sản mới lý luận các đảng phái lập ra để đánh nhau, tức cộng-sản áp đặt sự hoang tưởng của mình lên xã hội.

Lý luận cấm nhân dân thành lập đảng phái vì thành lập đảng đối lập là đánh nhau thì không khác gì lý luận cấm người khác đẻ con, với lý do là đẻ ra đứa bé thì sau này nó thành tội phạm.
+s vậy đấy.
Mong chờ gì.
 

Có thể bạn quan tâm

Top