Đấu tố tri thức, địa chủ 4.0: Từ bà Cát Hanh Long đến lần này Giáo sư Ngô Bảo Châu. Tộc này bị nguyền rủa và đéo cho ai ngóc đầu lên được.

HaiDang2018

Thanh niên Ngõ chợ
Abkhazia

NGÔ BẢO CHÂU: "VINH QUANG VÀ SỰ ĐỔ BÓNG CỦA MỘT TƯỢNG ĐÀI LẠC NHỊP"
----------

Có những con người không cần rời khỏi đất nước mới trở thành kẻ lạc loài. Cũng có những vinh quang không cần kẻ thù bắn phá mà vẫn sụp đổ bởi chính người được tôn vinh đã tự phủ nhận điều thiêng liêng đã nâng mình lên. Câu chuyện của Ngô Bảo Châu, nhà toán học từng được cả đông đảo người dân Việt Nam tung hô như một biểu tượng trí tuệ, chính là một trường hợp như thế: một tượng đài đã nghiêng, bởi những ý tưởng xám ngoét, đen tối sinh ra từ lời nói, không phải hành động; từ thái độ, chứ không phải sai phạm cụ thể.

Khi anh giành Huy chương Fields vào năm 2010 – giải thưởng cao nhất mà ngành Toán học thế giới có thể trao – người Việt Nam từ phố thị đến miền sơn cước đều chung một cảm xúc: tự hào. Không ít người đã ví anh như một “Lý Tự Trọng của Toán học,” mang theo kỳ vọng sẽ kiến tạo một nền khoa học mang đậm dấu ấn Việt Nam. Nhà nước đã thành lập Viện Toán cao cấp (VIASM), cấp vốn đầu tư, mở cửa diễn đàn, dành vinh dự, đặt trọn niềm tin. Thế nhưng, mười năm sau, thứ còn lại không phải là một hệ sinh thái Toán học Việt Nam hưng thịnh, mà là sự trầm mặc lạnh lùng của một biểu tượng rạn vỡ trong lòng công chúng.

Nguyên nhân? Không chỉ vì những công trình khoa học mờ nhạt, mà bởi chính những phát ngôn và thái độ của anh. Nó vô cảm với lịch sử, lạnh nhạt với ký ức dân tộc, mỉa mai cả những giá trị mà hàng triệu người Việt Nam coi là thiêng liêng. “Tượng đài nào rồi cũng sụp đổ” – anh viết khi người dân chuẩn bị khánh thành công trình tưởng niệm Mẹ Việt Nam anh hùng. “Đừng bắt ai sống mãi trong sự nghiệp chúng ta” – anh viết nhân ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Đó không phải là những lời phản kháng có luận cứ, mà là cách một người trí thức khoác lên mình chiếc áo triết lý phương Tây để phủ định những biểu tượng cốt lõi của tinh thần Việt Nam.

Đây không còn là vấn đề “ngôn luận cá nhân” như một số người bênh vực thường viện dẫn. Bởi người trí thức, khi phát ngôn trước công chúng, là đang nắm trong tay vũ khí mềm có khả năng dẫn dắt, định hình hoặc phá vỡ hệ giá trị của cả một thế hệ. Sự lệch chuẩn ấy, nếu không được nhận diện và phản biện kịp thời, sẽ tạo ra một vết nứt âm ỉ trong cấu trúc tinh thần quốc gia.

Điều đáng lo là, qua mỗi phát biểu của mình, Ngô Bảo Châu không chỉ thể hiện sự xa rời về tư tưởng, mà còn vô tình hoặc cố ý tạo tiếng vang cho những luận điệu thường thấy ở các nhóm chống đối Nhà nước, đó là những nhóm luôn tìm cách phủ định lịch sử, xóa bỏ ký ức tập thể, và lồng ghép khái niệm “tự do tư tưởng” một cách vô chính phủ, vô đạo lý vào trong hành vi xúc phạm lãnh tụ, xúc phạm dân tộc.

Vấn đề càng trở nên đáng nói khi những hành vi ấy được thực hiện không phải bởi một blogger vô danh hay một nhà hoạt động vô tổ chức, mà bởi một cá nhân đã từng được Nhà nước và nhân dân đặt trọn niềm tin, kỳ vọng, và vinh danh. Anh không chỉ được tài trợ bằng tiền thuế của dân, mà còn được đặt trong một vị thế biểu tượng quốc gia – nơi mà từng lời nói, từng động thái, đều có sức ảnh hưởng sâu rộng.

Câu chuyện của Ngô Bảo Châu, xét cho cùng, là một bi kịch kép. Bi kịch thứ nhất, thuộc về cá nhân anh, người đã không thể dung hòa được giữa trí tuệ khoa học và bổn phận công dân; người đã từ chối vai trò người dẫn đường tinh thần để tìm đến vị trí “người ngoài cuộc” đầy ngạo mạn. Bi kịch thứ hai và lớn hơn là sự thất vọng của một dân tộc từng gửi gắm vào anh hy vọng làm mới nền khoa học nước nhà, giờ đây buộc phải đặt câu hỏi: Chúng ta đang dạy thế hệ trẻ về lòng biết ơn, về tinh thần dân tộc bằng cách nào, khi những người từng được tôn vinh lại chối bỏ điều ấy?

Người trí thức không thể trung lập trong vấn đề đạo lý. Lý tính không được phép biện minh cho thái độ lạnh lùng trước những người đã ngã xuống. Tự do tư tưởng không đồng nghĩa với quyền xúc phạm ký ức tập thể – thứ mà mọi quốc gia đều coi là nền tảng của bản sắc và sức mạnh tinh thần. Ở Đức, người ta không cho phép phủ nhận Holocaust. Ở Pháp, người ta bảo vệ hình ảnh quốc phụ Charles de Gaulle. Ở Mỹ, người ta có thể tranh luận về chính sách, nhưng sự tôn kính với Lincoln, Washington hay Martin Luther King là bất khả xâm phạm. Vậy tại sao ở Việt Nam, lại có những “trí thức” thoải mái đùa cợt với biểu tượng của cả một dân tộc?

Không ai có thể tước bỏ huy chương của Ngô Bảo Châu. Nhưng lịch sử không phải là nơi để trưng bày thành tích, mà là nơi phán xét tư cách công dân. Và tư cách ấy, được định đoạt không chỉ bởi những gì bạn từng đạt được, mà bởi thái độ bạn chọn khi đối diện với những giá trị thiêng liêng nhất của đất nước mình.

Một nền giáo dục lành mạnh không thể xây trên nền tảng của sự lạc hướng tư tưởng. Một hệ thống khoa học tử tế không thể dựa vào những cá nhân chỉ biết công kích ký ức dân tộc. Và một quốc gia khát khao phát triển không thể tiếp tục nuôi dưỡng ảo tưởng rằng “hào quang một thời” sẽ cứu rỗi những lỗ hổng về đạo lý hôm nay.

Có lẽ đã đến lúc, chúng ta cần thẳng thắn thừa nhận: Ngô Bảo Châu không còn là niềm tự hào chung của dân tộc. Và cũng không nên là hình mẫu cho lớp trí thức kế tiếp.

Bởi huy chương có thể lấp lánh. Nhưng lòng dân một khi đã quay lưng, thì không bao giờ phản chiếu lại ánh sáng ấy thêm lần nữa.

Nguồn: Trelang24h



 
càng ngày càng nể ông châu. vn cũng nhiều ng giỏi nhưng vừa giỏi vừa dám lên tiếng như ông mới đáng nể.
Ông Châu song tịch còn có QT Pháp, huân chương Bắc Đẩu bội tinh, Giáo sư xuất sắc của Đại học Chicago CS thách kẹo đéo thằng nào dám động vào ông ấy ngoài trò đấu tố bẩn trên mạng xã hội.
 
Dm mỗi lần thấy bọn ******** đấu tố trí thức tao lại sôi máu.
Địt mẹ cái đất TQ hơn tỉ dân mà còn đéo bói ra dc một người quốc tịch TQ được như ông ấy.
Đây mấy thằng tuyên giáo chó chết suốt ngày khủng bố tinh thần ông ấy.
nhục nhã sống chung bầu trời với bọn này.
 
Nếu ông ấy dc tài trợ từ tiền thuế của người dân như trong bài nói thì nó đáng giá từng đồng.
đmm đéo có hàng triệu người đánh nhau đổ máu thì bố mẹ thằng châu bị ăn bom tan xác cmnr chứ làm gì có chuyện nảy nòi ra thằng mất nết này. dmm phát nữa
 
Giả dụ giờ lão Châu được thằng Triều Tiên và Cuba mời qua làm dự án bọn chó ghẻ này sẽ cắn càn thế nào đây :))
 
Khai trừ thằng nghẹo, thằng huệ, thằng thưởng mà cả hệ thống báo chó im phăng phắc, thông tin phải đem dấu vào một bài viết dài ngoằng vô giá trị, mong đừng có ai đọc thấy, cũng dell có nổi một bài phân tích, đánh giá nào trên các trang mạng xã hội.
Thế nhưng khi trí thức tầm cỡ nước ngoài mang tư tưởng tiến bộ, mới nói nhẹ vài câu (đúng bản chất) thì cả lũ giãy nảy lên như chó sủa.
Ngon thì phân tích thằng Nghẹo nghe chơi.
 
Thích thì cứ chửi thôi, tốn công văn vẻ làm đéo gì nhỉ. Cả đoạn dài ngoằng tao đọc đéo hiểu gì luôn :vozvn (19):
 
Chỉ vì ổng lên tiếng vì ngứa mắt với mấy thằng quan chức lợi dụng hình ảnh ông cụ để trục lợi mà đám quan chức nó bóp méo lời ổng thành xúc phạm lãnh tụ rồi xua bodo, dlv vào chửi bới quy chụp
chắc là đến lúc đó ổng mới thật sự sáng mắt ra với cái chế đụ này
 

Có thể bạn quan tâm

Top