Văn của ng minh châu là thứ văn hàng chợ 5 điểm, nhưng bú đỏ và được lựa chọn làm mẫu tuyên truyền nên dc hót lên thành 9 điểm.
Nó k đến mức dở như giấy chùi cứt, nhưng thực sự tao chỉ chấm đc 5 điểm.
'
Lê bắt đầu một cuộc hành quân dài. Những thùng xe chất đầy đồ đạc. Bên những nòng pháo chênh chếch chĩa lên trời lại bày ra trước mắt thiên hạ cả cuộc sống bình thường của con nhà lính. Hãy nhìn những người chiến sĩ cao xạ ngồi ngất ngưởng hai bên thành xe; có một trăm người lính thì có một trăm cuộc đời và vùng trời quê khác nhau. Họ đi qua cầu Bùng, cầu Hổ, Hàm Rồng và Nam Định, Phủ Lý, để lại phía sau rất xa những đèo Ngang, Quán Hàu", Bãi Hà... Những vùng trời họ đã để lại một nửa tâm hồn ở đấy.'
Đọc đoạn này thì đầu tao và trái tim tao còn chả thấy rung động con mẹ gì. Chả có cảm xúc gì. Nếu mà bảo viết để lấy điểm chấm thi thì tao có thể viết một cách giả tạo được - nhưng không xuất phát từ những cảm xúc, những rung động, những tình cảm tâm tư nảy lên khi đọc cái đoạn này.
Vì tao sống thiếu trải nghiệm hay hiểu biết kém cỏi quả nên không hiểu được bối cảnh (context) và suy nghĩ của những người lính ngày ấy à

.
Có cái
Lồn. Vì đây là thứ văn năm xu rẻ tiền, thế thôi.
Lật lại dòng lịch sử thì đéo thiếu những trường hợp tài năng có hạn nhưng bú đỏ nên được cộng hưởng thành 9 10 điểm. Những câu chuyện như so sánh tài năng của đặng thai mai và ng văn huyên. Nên tao thấy cũng không lạ với trường hợp này.
Chỉ ngứa dái ở những post tuyên truyền - bao gồm cả đám voz. Chúng nó cứ làm như kiểu đám cảm nhận được văn này và đéo viết được đề này thì là ngu dốt vậy.
Văn Cao hay Ng Đình Thi là ở đẳng cấp cực khác. Tố Hữu làm kinh tế như bòi nhưng cũng là dạng thơ hay và có tài.
Còn Ng Minh Châu - tác giả của rất nhiều tác phẩm bú đỏ được đưa vào SGK và lấy ra làm đề thi cho các cháu - viết văn còn đéo bằng Bùi Thanh Hiếu phản động.