Tao không tin có lãnh đạo dân sự nào đủ sức lên trong đặc tính về địa chính trị, văn hóa Việt Nam hiện tại trong vòng chục năm nữa. Nếu có thì cần phải có những người có cả dũng và mưu như ông Tô Lâm phải ở đủ lâu để rải đường, thiết lập cơ chế để những nhân tài như vậy có đất dụng võ. Nhìn xung quanh các nước Đông Nam Á nào có sự khác biệt?
- Singapore: Một mình Lý Quang Diệu thao túng và tạo ra cơ chế, đập biết bao mấy thằng ồn ào đòi này đòi nọ. Đến đời sau vẫn phải có con cái liên quan tham gia điều hành nhưng dân sự vẫn hoạt động tốt.
- Campuchia: Vẫn cha già lập quốc HunSen đến lượt con. Dân sự còn tệt
- Myanmar: Vẫn chưa có minh chủ nào rõ ràng mà đẩy dân sự lân sớm rồi cũng tạch, nước loạn
- Indonesia: Suharto++ và giờ về sau bầu cử, nhưng sau vẫn có các Giáo sĩ hồi giáo và Sultan chia lại. Jokowi lên nhìn dân chủ vậy thôi chứ sau người thực sự nắm quyền thì ...

- Malaysia: Mahathir phải nắm cả 2 chục năm cho mọi thứ yên, thế mà thời 2019 thì phải vẫn phải quay về để đè mọi thứ cho vào guồng lại.
Ông Tô Lâm thực sự là 1 nhân vật có một vị thế và bối cảnh đặc biệt để đạt tới ngày hôm nay và 1 cái tâm thực sự hướng về VN phát triển. M đã đưa ra hàng loạt kết quả tích cực tao không kể lại. Có một số vùng đặc biệt nổi tiếng chính trị VN thì không thích vậy, ngay bản thân buổi lễ gần đây cũng thể hiện cách xử sự như bản chất của họ, để bảo vệ lợi ích của họ. Nên nếu để họ nắm quyền như bao năm trước thì không biết xã hội VN về đâu, khi mà các nước lớn hết còn phong trào từ thiện cho nước nhỏ mà giờ mạnh nước thằng nào cũng lo cho nước nó (Mỹ, Châu Âu) và nội tại nó cũng lắm vấn đề + phong trào Jihad chiếm quá nhiều spotlight.
Một cơ thể trì trệ, béo phì nhiều mỡ giờ có 1 ý chí mới phải tập luyện cho săn chắc. Chắc chắn nhiều khối mỡ sẽ phải tiêu tùng nên một số phần cơ thể sẽ gào lên phản đối, tôi chỉ cần 1 cái đầu như cũ, cho tôi tiếp tục ăn phủ phê, tiếp tục lười vận động, tiếp tục hút thuốc... Để xem vận nước và ý chí VN có vượt qua được những cơn gào này không.