Đêm khuya giở cuốn sổ nợ ra thấy trằn trọc ngang .

Đi làm bao năm chẳng biết bản thân làm gì để bây giờ vẫn không có 1 khoản quỹ phòng thân cho mình.

Nhìn lại bản thân thật sự chẳng có tài sản gì trong người ngoài con xe ghẻ, chiếc điện thoại cùi bắp.Thấy mình thất bại quá tụi mày à. Cứ để dành được ít thì lại phụ GĐ trả nợ, xong vòng quay cơm áo gạo tiền chẳng dư dc đồng nào.

Cuộc sống cứ ngụp lặn trong nợ nần. Nhiều khi t thấy mệt mỏi quá. T ước gì có thể thoát khỏi thực tại đau đớn này, có tiền để dành để cuộc sống tự tin, tự chủ hơn. Ai cũng khuyên t lập GĐ. Nhưng gia đình nghèo, bản thân mình lông bông, làm 1 công việc bình thường. Bản thân chẳng có 1 chút tài sản dành dụm gì cả. Cũng k muốn lập GĐ vì sợ ngta khinh rẻ GĐ mình, sợ làm phiền ngta. Ước không còn bận tâm đến cơm áo gạo tiền, cuộc sống dư dả dễ thở hơn 1 chút.

Cuộc sống không tiền, Hanoi, Saigon chỉ là những thành phố. Là sáng chen chúc trên Nguyễn Trãi, Nguyễn Chí Thanh, là ổ bánh mì ăn vội cho kịp giờ chấm công, là bữa tối qua loa bên tô hủ tiếu, là dòng xe kẹt cứng ở Điện Biên Phủ, Cộng Hòa, là cơn mưa đổ xuống bất chợt rồi nắng gắt lại lên...

Nhưng nếu có điều kiện hơn chút, Hanoi, Saigon lại là hai thế giới khác. Là ly vang đỏ ở rooftop view Hồ Tây, là cuối tuần trốn phố lên Tam Đảo, Sóc Sơn hít khí trời, là tiệc đêm ở Thảo Điền, brunch bên Nhà Thờ Đức Bà, là ánh đèn Bitexco phản chiếu xuống phố tấp nập, thấp thoáng bóng người bước ra từ store sang trọng, trên tay chiếc túi mới tinh...
 
Đù. Đọc văn chính tả, câu chữ chuẩn chỉ chắc cũng học hành đàng hoàng mà bể dữ vậy?
Khổ lắm bạn, vài đồng trang trải, xoay đầu này đắp đầu kia nên cuối tháng hết sạch. Tấm bằng đh lận lưng cuối cùng cũng chỉ là món hàng phổ thông như bao tấm bằng khác. Dù cố gắng nỗ lực đến thế nào cũng không thể thoát nổi vòng lập rat race, mỗi ngày chỉ biết nhắm mắt ngủ để tạm rời xa thực tại đau đớn này.
 
Khổ lắm bạn, vài đồng trang trải, xoay đầu này đắp đầu kia nên cuối tháng hết sạch. Tấm bằng đh lận lưng cuối cùng cũng chỉ là món hàng phổ thông như bao tấm bằng khác. Dù cố gắng nỗ lực đến thế nào cũng không thể thoát nổi vòng lập rat race, mỗi ngày chỉ biết nhắm mắt ngủ để tạm rời xa thực tại đau đớn này.
Đàn ông kiếm tiền khó hơn phụ nữ nhiều :)). Đàn ông thời buổi này cơ hội lại càng ít. Có vẻ khá ít hi vọng để vượt khó. Dù sao cũng chúc may mắn :))
 
Khổ lắm bạn, vài đồng trang trải, xoay đầu này đắp đầu kia nên cuối tháng hết sạch. Tấm bằng đh lận lưng cuối cùng cũng chỉ là món hàng phổ thông như bao tấm bằng khác. Dù cố gắng nỗ lực đến thế nào cũng không thể thoát nổi vòng lập rat race, mỗi ngày chỉ biết nhắm mắt ngủ để tạm rời xa thực tại đau đớn này.
Gọi @Hoanggiap512 vô phát cho ít quà kẹo đón halloween sớm cho thoát vòng lặp
Hoặc gọi bố cạn @HoangGia88 cho chân bắn tốc độ mạn LT-DG rau cháo qua ngày
 
Học phật mà rên suốt ngày vậy hành giả.

Phật pháp không cải thiện được tình hình thì phải dùng đến phương tiện thôi.

G257mi6.jpeg
 
Sao mầy k viết văn đi
Sáng tác truyện sex bán cũng có tiền :vozvn (22):
Tao tin rằng văn chương của mầy đủ khả năng sáng tác
Một đại thi hào từng chỉ là nhân viên bưu điện nhưng rồi một ngày ông ta bước ra ánh sáng đó thôi :vozvn (8):
 
lại tha văn ở đâu về đây
Đụ má người ta tả thực về 1 kiếp người đau đớn. Bạn k 1 lời an ủi còn bỉ bôi móc mỉa.

Sao mầy k viết văn đi
Sáng tác truyện sex bán cũng có tiền :vozvn (22):
Tao tin rằng văn chương của mầy đủ khả năng sáng tác
Một đại thi hào từng chỉ là nhân viên bưu điện nhưng rồi một ngày ông ta bước ra ánh sáng đó thôi :vozvn (8):
Giờ chỉ có tham gia anh trai say gex hay làm tài xế, vệ sĩ của cậu Khôi để liếm chút xương thì mới cứu rỗi mình được trong kiếp sống này.
 
Đụ má người ta tả thực về 1 kiếp người đau đớn. Bạn k 1 lời an ủi còn bỉ bôi móc mỉa.


Giờ chỉ có tham gia anh trai say gex hay làm tài xế, vệ sĩ của cậu Khôi để liếm chút xương thì mới cứu rỗi mình được trong kiếp sống này.
Đụ má người ta tả thực về 1 kiếp người đau đớn. Bạn k 1 lời an ủi còn bỉ bôi móc mỉa.


Giờ chỉ có tham gia anh trai say gex hay làm tài xế, vệ sĩ của cậu Khôi để liếm chút xương thì mới cứu rỗi mình được trong kiếp sống này.
Tích tiểu thành đại mầy, mầy cứ thử viết một bộ truyện sex ngắn chào hàng cho xamer đi :vozvn (14):
 
Nhưng nếu có điều kiện hơn chút, Hanoi, Saigon lại là hai thế giới khác. Là ly vang đỏ ở rooftop view Hồ Tây, là cuối tuần trốn phố lên Tam Đảo, Sóc Sơn hít khí trời, là tiệc đêm ở Thảo Điền, brunch bên Nhà Thờ Đức Bà, là ánh đèn Bitexco phản chiếu xuống phố tấp nập, thấp thoáng bóng người bước ra từ store sang trọng, trên tay chiếc túi mới tinh...
Thế nào là có điều kiện, tiền bao nhiêu là đủ ? Bạn mặc set đồ 200tr lên người nhưng ngồi nhậu với tụi bạn công nhân lương tháng chục triệu thì trong mắt họ đôi giày Salvatore, cái áo dior, cái quần lv, cọng đồng hồ pantek cũng chỉ là hàng mua chợ An đông hay Ninh hiệp mà thôi
 
Đụ má người ta tả thực về 1 kiếp người đau đớn. Bạn k 1 lời an ủi còn bỉ bôi móc mỉa.


Giờ chỉ có tham gia anh trai say gex hay làm tài xế, vệ sĩ của cậu Khôi để liếm chút xương thì mới cứu rỗi mình được trong kiếp sống này.
Có lẽ tôi sinh ra đã là một bản án lưu đày, một kiếp người thừa trong chính cuộc đời mình. Mọi thứ tôi chạm vào đều hóa đổ vỡ, mọi con đường tôi đi đều dẫn đến ngõ cụt. Tôi nhìn lại hành trình dài phía sau, không phải là những dấu chân kiên cường mà là một bãi chiến trường ngổn ngang của những ước mơ nát vụn, những thất hứa và sự hèn nhát. Bạn bè cùng trang lứa đã có sự nghiệp, gia đình, còn tôi, như một kẻ lạc loài, ôm nỗi đau thất bại và tự sục trong căn phòng trống rỗng của một kẻ vô dụng. Ánh sáng của thành công, hạnh phúc ở ngoài kia sao quá xa xôi, còn bóng tối trong tôi thì lại quá dày đặc. Tôi là nỗi thất vọng của chính mình, và có lẽ, là nỗi xấu hổ thầm kín của những người từng kỳ vọng. Cuộc đời này, với tôi, là một vở kịch buồn mà tôi luôn đóng vai kẻ thua cuộc.
 
Có lẽ tôi sinh ra đã là một bản án lưu đày, một kiếp người thừa trong chính cuộc đời mình. Mọi thứ tôi chạm vào đều hóa đổ vỡ, mọi con đường tôi đi đều dẫn đến ngõ cụt. Tôi nhìn lại hành trình dài phía sau, không phải là những dấu chân kiên cường mà là một bãi chiến trường ngổn ngang của những ước mơ nát vụn, những thất hứa và sự hèn nhát. Bạn bè cùng trang lứa đã có sự nghiệp, gia đình, còn tôi, như một kẻ lạc loài, ôm nỗi đau thất bại và tự sục trong căn phòng trống rỗng của một kẻ vô dụng. Ánh sáng của thành công, hạnh phúc ở ngoài kia sao quá xa xôi, còn bóng tối trong tôi thì lại quá dày đặc. Tôi là nỗi thất vọng của chính mình, và có lẽ, là nỗi xấu hổ thầm kín của những người từng kỳ vọng. Cuộc đời này, với tôi, là một vở kịch buồn mà tôi luôn đóng vai kẻ thua cuộc.
Sau này bạn sẽ viết ra dc Người cùng khổ ver 2
 
Top