Đêm khuya giở cuốn sổ nợ ra thấy trằn trọc ngang .

Đi làm bao năm chẳng biết bản thân làm gì để bây giờ vẫn không có 1 khoản quỹ phòng thân cho mình.

Nhìn lại bản thân thật sự chẳng có tài sản gì trong người ngoài con xe ghẻ, chiếc điện thoại cùi bắp.Thấy mình thất bại quá tụi mày à. Cứ để dành được ít thì lại phụ GĐ trả nợ, xong vòng quay cơm áo gạo tiền chẳng dư dc đồng nào.

Cuộc sống cứ ngụp lặn trong nợ nần. Nhiều khi t thấy mệt mỏi quá. T ước gì có thể thoát khỏi thực tại đau đớn này, có tiền để dành để cuộc sống tự tin, tự chủ hơn. Ai cũng khuyên t lập GĐ. Nhưng gia đình nghèo, bản thân mình lông bông, làm 1 công việc bình thường. Bản thân chẳng có 1 chút tài sản dành dụm gì cả. Cũng k muốn lập GĐ vì sợ ngta khinh rẻ GĐ mình, sợ làm phiền ngta. Ước không còn bận tâm đến cơm áo gạo tiền, cuộc sống dư dả dễ thở hơn 1 chút.

Cuộc sống không tiền, Hanoi, Saigon chỉ là những thành phố. Là sáng chen chúc trên Nguyễn Trãi, Nguyễn Chí Thanh, là ổ bánh mì ăn vội cho kịp giờ chấm công, là bữa tối qua loa bên tô hủ tiếu, là dòng xe kẹt cứng ở Điện Biên Phủ, Cộng Hòa, là cơn mưa đổ xuống bất chợt rồi nắng gắt lại lên...

Nhưng nếu có điều kiện hơn chút, Hanoi, Saigon lại là hai thế giới khác. Là ly vang đỏ ở rooftop view Hồ Tây, là cuối tuần trốn phố lên Tam Đảo, Sóc Sơn hít khí trời, là tiệc đêm ở Thảo Điền, brunch bên Nhà Thờ Đức Bà, là ánh đèn Bitexco phản chiếu xuống phố tấp nập, thấp thoáng bóng người bước ra từ store sang trọng, trên tay chiếc túi mới tinh...
1. Gia đình: nếu gia đình mày chìm vào cờ bạc, bóng bánh, đem tiền cho người khác vay nợ thì mày buông gia đình ra cho họ tỉnh ra đã. Kể cả không thì bản thân mày phải kinh tế vững chắc thì mày mới giúp được gia đình mày.

2. Mày đã không tiền, lại đam mê rooftop view, thích đi xa Tam Đảo, Sóc Sơn thì nó vớ vẩn lắm, sao không nghĩ ở nhà chơi game, tập gym, đá bóng, học thêm ngoại ngữ có phải đỡ tốn không?

3. Khó khăn quá thì tao khuyên mày chui chạn đi, hy sinh đời bố củng cố đời con, kiếm em nào nhà có điều kiện, con 1 mà chui vào. Xấu trai thì kiếm em xấu chút vậy cho nó dễ tán, càng trẻ càng dễ tán. Tán gái cũng dễ thôi, chủ yếu là chân thành.
 
Đi làm bao năm chẳng biết bản thân làm gì để bây giờ vẫn không có 1 khoản quỹ phòng thân cho mình.

Nhìn lại bản thân thật sự chẳng có tài sản gì trong người ngoài con xe ghẻ, chiếc điện thoại cùi bắp.Thấy mình thất bại quá tụi mày à. Cứ để dành được ít thì lại phụ GĐ trả nợ, xong vòng quay cơm áo gạo tiền chẳng dư dc đồng nào.

Cuộc sống cứ ngụp lặn trong nợ nần. Nhiều khi t thấy mệt mỏi quá. T ước gì có thể thoát khỏi thực tại đau đớn này, có tiền để dành để cuộc sống tự tin, tự chủ hơn. Ai cũng khuyên t lập GĐ. Nhưng gia đình nghèo, bản thân mình lông bông, làm 1 công việc bình thường. Bản thân chẳng có 1 chút tài sản dành dụm gì cả. Cũng k muốn lập GĐ vì sợ ngta khinh rẻ GĐ mình, sợ làm phiền ngta. Ước không còn bận tâm đến cơm áo gạo tiền, cuộc sống dư dả dễ thở hơn 1 chút.

Cuộc sống không tiền, Hanoi, Saigon chỉ là những thành phố. Là sáng chen chúc trên Nguyễn Trãi, Nguyễn Chí Thanh, là ổ bánh mì ăn vội cho kịp giờ chấm công, là bữa tối qua loa bên tô hủ tiếu, là dòng xe kẹt cứng ở Điện Biên Phủ, Cộng Hòa, là cơn mưa đổ xuống bất chợt rồi nắng gắt lại lên...

Nhưng nếu có điều kiện hơn chút, Hanoi, Saigon lại là hai thế giới khác. Là ly vang đỏ ở rooftop view Hồ Tây, là cuối tuần trốn phố lên Tam Đảo, Sóc Sơn hít khí trời, là tiệc đêm ở Thảo Điền, brunch bên Nhà Thờ Đức Bà, là ánh đèn Bitexco phản chiếu xuống phố tấp nập, thấp thoáng bóng người bước ra từ store sang trọng, trên tay chiếc túi mới tinh...
Sao nên nông nỗi này vậy đạo hữu :D Như vậy thì làm sao mà tu đạo, làm sao mà học đạo lý, nói đạo lý đc
 
Đi làm bao năm chẳng biết bản thân làm gì để bây giờ vẫn không có 1 khoản quỹ phòng thân cho mình.

Nhìn lại bản thân thật sự chẳng có tài sản gì trong người ngoài con xe ghẻ, chiếc điện thoại cùi bắp.Thấy mình thất bại quá tụi mày à. Cứ để dành được ít thì lại phụ GĐ trả nợ, xong vòng quay cơm áo gạo tiền chẳng dư dc đồng nào.

Cuộc sống cứ ngụp lặn trong nợ nần. Nhiều khi t thấy mệt mỏi quá. T ước gì có thể thoát khỏi thực tại đau đớn này, có tiền để dành để cuộc sống tự tin, tự chủ hơn. Ai cũng khuyên t lập GĐ. Nhưng gia đình nghèo, bản thân mình lông bông, làm 1 công việc bình thường. Bản thân chẳng có 1 chút tài sản dành dụm gì cả. Cũng k muốn lập GĐ vì sợ ngta khinh rẻ GĐ mình, sợ làm phiền ngta. Ước không còn bận tâm đến cơm áo gạo tiền, cuộc sống dư dả dễ thở hơn 1 chút.

Cuộc sống không tiền, Hanoi, Saigon chỉ là những thành phố. Là sáng chen chúc trên Nguyễn Trãi, Nguyễn Chí Thanh, là ổ bánh mì ăn vội cho kịp giờ chấm công, là bữa tối qua loa bên tô hủ tiếu, là dòng xe kẹt cứng ở Điện Biên Phủ, Cộng Hòa, là cơn mưa đổ xuống bất chợt rồi nắng gắt lại lên...

Nhưng nếu có điều kiện hơn chút, Hanoi, Saigon lại là hai thế giới khác. Là ly vang đỏ ở rooftop view Hồ Tây, là cuối tuần trốn phố lên Tam Đảo, Sóc Sơn hít khí trời, là tiệc đêm ở Thảo Điền, brunch bên Nhà Thờ Đức Bà, là ánh đèn Bitexco phản chiếu xuống phố tấp nập, thấp thoáng bóng người bước ra từ store sang trọng, trên tay chiếc túi mới tinh...
nghe bài hát Boulevar nhé: anh chỉ là bảo vệ quèn khóc trên đại lo hảo quan... bế tắc quá làm qua lo nhé
hữu duyên gặp một người bạn đời
 
Top