Mày nói hay đó. Giờ mày sao rồi chia sẻ sau khi mọi chuyện đã qua đi. T muốn nghe của những người từng đi qua. Lấy vợ chưa tml?
Tao chưa lấy vợ được. Bé kia yêu cũng lâu, lúc vẫn còn nghèo. Đến khi tao không còn nhiều khó khăn như trước thì đôi khi thấy chán chán vì sự cũ kỹ, muốn cái gì đó mới mẻ. Cũng hay tăm tia những em trẻ, năng động tràn trề năng lượng, hay nói cách khác là ngoại tình trong tư tưởng. Lúc đó tao nghĩ, nếu giờ chỉ cần một mâu thuẫn nhỏ thì tao sẽ sẵn sàng buông. ...Em nó thì đến tuổi lấy ck.
Khi tao còn đang đứng trước sự hỗn loạn trong tâm trí như vậy thì chính em nó lại nói lời chia tay. Lúc đó tao cũng hơi bất ngờ, cũng nửa nhẹ nhõm, nửa hơi buồn. Nhưng đến buổi hẹn lần cuối ở quán cafe chia tay. Mọi thứ lúc đó với tao gần như sụp đổ hơn tao nghĩ, tao chợt giật mình khi biết mình chuẩn bị mất đi một thứ gì đó rất thân thuộc trong cuộc đời. Tao khóc như một đứa trẻ ngay trước mặt em, nhưng em lại ko mềm yếu như tao nghĩ mặc dù rất yêu tao, em không nói một câu níu kéo nào. Có lẽ phụ nữ họ biết tất cả, họ biết người đàn ông của họ nghĩ gì, có yêu mình nhiều nữa hay ko, tư tưởng có đang lạc lối hay ko, chỉ là họ ko nói ra để cho mình có cơ hội sửa lại.
Tao khóc nhiều ngày sau đó. Rồi tâm trạng lại bắt đầu thấy hào hứng cho các em tươi trẻ. Tao đã quen đến 3,4 em khác, trẻ hơn, ngon hơn, ở bên tao thấy mình trẻ ra rất nhiều.
Nhưng thời gian đúng là một thứ kì lạ. Càng ở lâu với các em, càng lòi ra nhiều vấn đề, về lối sống, về gia đình của họ.
Tao chỉ nói về 1 em trong số các em đó. Em nó phổng phao đúng nghĩa, tươi mới. Cũng biết bán hàng online kiếm tiền, cũng ko phải loại não quả nho, không biết trên dưới.
Nhưng tao sớm bị hụt hẫng với cách em đối xử với mình, những điều nhỏ nhặt nhưng là gia vị của cuộc sống như đi làm về, kêu anh nay làm nhiều mỏi lưng quá, nhưng em nó thì cứ nằm chơi game, tám chuyện...mình kêu nhà cửa bề bộn thì mặt nhăn nhó, dọn dẹp thái độ khó chịu.
Về gia đình thì lại có kiểu bố mẹ nói gì là nó nghe một phép. Tao chợt nghĩ, sau này mà có lấy nhau, mâu thuẫn nhỏ có khi nó ko vun đắp xây dựng mà bỏ mẹ về nhà bố mẹ nó cũng nên.
Từ đó trong đầu tao dần dà cứ liên tục có sự so sánh giữa em này và người cũ, chuyện gì tao cũng so sánh, đến mức thường xuyên bị stress.
Hết em này đến em khác, cho tao cảm giác này cảm giác khác, nhưng đem lại cho tao sự bình yên thì không có.