Đi làm để sống hay sống để đi làm?

Nartthieuno

Bò lái xe
zMHdvqu.jpg


CnFgAn.jpeg


Đi làm 8 tiếng/ngày nhưng chỉ sống thật 2 tiếng buổi tối — có đáng không?
Mày đang làm công việc mình chọn, hay công việc chọn mày?
Chúng mày đã bao giờ cảm thấy mình “thành công” mà vẫn… chẳng thấy vui chưa?

“Đi làm để sống” — nghe như triết lý của người trưởng thành: thực tế, biết điều, biết mình cần cơm, cần tiền, cần hóa đơn phải thanh toán, cần lo cho cha mẹ, cho con cái. Còn “sống để đi làm” — nghe như bản án mà xã hội dành cho những ai không còn lựa chọn.


Ngày bé, người ta hỏi mày: “Sau này con muốn làm gì?”. Không ai hỏi: “Sau này con muốn sống như thế nào?”. Và thế là, khi lớn lên, cả thế hệ bị ném vào vòng quay đi làm – lĩnh lương – trả nợ – kiệt sức – rồi lại đi làm. Một vòng tròn hoàn hảo đến mức chẳng ai còn dám hỏi: liệu mình đang sống thật không?


Đi làm để sống — nghĩa là mày vẫn còn khoảng trống cho bản thân sau giờ làm: một buổi chiều nghe nhạc, một cốc cà phê lặng lẽ, một chuyến đi không cần chụp ảnh đăng story.
Còn sống để đi làm — nghĩa là cuộc đời mày bị lập trình bằng lịch họp và KPI. Ngày nào cũng có việc, nhưng không có gì thật sự diễn ra.


Thật ra, không ai sai khi chọn bất kỳ vế nào. Có người tìm thấy ý nghĩa của mình trong công việc, có người tìm thấy nó ngoài cánh cửa công ty. Nhưng cái đáng sợ là khi mày không còn biết mình đang ở vế nào — chỉ tồn tại theo quán tính, như một cái máy tự động bật dậy mỗi sáng, đi đến một nơi mình không thích, để kiếm tiền mua những thứ mình không cần, cho những người chẳng mấy khi hiểu mình.


Có lẽ, câu trả lời thật sự không nằm ở “đi làm để sống” hay “sống để đi làm”, mà là:
đi làm mà vẫn sống được.
Không đánh mất bản thân, không để công việc định nghĩa giá trị của mình.
Vì cuối cùng, mục tiêu của lao động không phải là tiền, mà là tự do — tự do chọn cách sống, cách nghỉ, và cách mỉm cười giữa một thế giới lúc nào cũng hối hả đòi hỏi mày phải chạy.
 

Có thể bạn quan tâm

Top