Nó đéo phải như bây giờ đâu.
Đm bây giờ nhiều quán tao cảm giác con hàng nó chỉ kịp nằm dạng 2 chân ra đéo cả kịp mặc quần lót, khách ra vào như đi vệ sinh.
Xưa trừ khi là nhà thổ trộm kiểu Dạ Oanh, còn ko nếu là lầu xanh cao cấp thì nó cũng vl lắm, tiền vào cổng, tiền ngồi bàn, tiền nghe hát đến 8h tối, đến sau 8h là vào phòng riêng, ngâm thơ, hát hò, kèn sáo các kiểu, sau đấy nếu cô nương ưng mới ngủ lại.
Đm 3-4 ngày tiếp 1 khách là bình thường, 1 lần tiếp khách nguyên bộ lưu trình tốn phải bằng 1 năm lương thực của 1 hộ nông dân, chưa kể những thằng đéo có tiền ko vào đc đến Z chỉ đến được bcd ( nghe hát ) cũng tốn đến hàng tháng lương.
Tao nhân mặc khách đến lầu xanh ngoài chơi gái thì còn để ngâm thơ tiếp khách, gái làng chơi ngoài biết thổi kèn thì phải biết cả đánh đàn viết chữ chơi cờ, thưởng thơ. Đéo có chuyện con cave ra đến nơi mày đọc Tư tưởng Hồ Chí Minh nó lại thở ra câu "cạp đất mà ăn à" đâu.
Chí ít đéo làm được thơ thì cũng phải hiểu vần luật, chưa đọc bộ Tư Bản thì cũng phải hiểu thế nào là 6 cặp phạm trù 3 quy luật biện chứng.
Loại như mấy con Ngọc Trinh hay Lê Bống quay về ngày xưa thì chỉ có nước đi rót rượu đổ bô cho mấy chị. Chứ đéo phải vừa lạm phát vừa hạ cấp như phò bây giờ.