Địt cụ làm ăn bằng đầu óc chất xám thì ko làm. Buôn đất trúng vài lô lại vênh mặt lên với đời. Tao khinh!

congdeptrai911

Pần cùng đạo tặc
Tao chứng kiến rất nhiều thằng khu tao ở phất lên nhanh từ đất. Giàu lên cái nó thay đổi bản tính con người cmnl. Lúc nghèo thì nhìn thật thà lương thiện bao nhiêu thì nay giàu nhìn mặt ác ôn lưu manh vl. Chắc do bọn nó ngày nào cũng tiếp xúc với những hạng người cùng tần số bds như tụi nó nên tha hoá dần. Địt cụ đáng lẽ muốn XH phát triển thì nên mọc nhiều các nhà máy xí nghiệp hơn là những tờ treo bán bds đầy rẫy mọi nơi. Mấy thằng ngu buôn nước bọt tưởng mình giỏi nên ra làm kinh doanh con buôn thật sự thì dc 1,2 tháng là sụp, đơn giản có biết làm kinh tế buồi đâu, tao đã chứng kiến nhiều TH, giờ có tiền cũng chỉ đi buôn đất chứ có dám làm Lồn gì vì kiến thức có lồn. Nên tao rất nể những người giàu lên từ lao động bằng đầu óc, chất xám, mồ hôi nước mắt. Đó là những thứ tạo ra giá trị thật cho XH. Tao nghĩ đất đai lên là do tầng lớp trên đỉnh tháp quyền lực chi phối. Nó bắt dân đen phải sống trong cái cuồng quay này. Ngày xưa pác Hù chả nhận thấy sự áp bức bóc lột của bọn chóp bu nên mới làm cách mạng đó sao??:)) Gần nhà tao giờ bọn lồn đó kéo nhau đi buôn đất hết rồi. Bọn trẻ học xong C3 là kéo nhau đi xkld như phong trào hết, ngày trước thì Nhật Hàn bây giờ thì mờ rộng sang khối EU rồi. Tiền kiểu hối gửi về quê hương lại góp phần thổi giá đất lên, cho nên tao nghĩ bọn cò đất đợt này đéo chết dc, thậm chí sẽ có thêm nhiều thằng giàu lên từ đất. Bọn mày phải hiểu bản chất kiều hối có tác động gián tiếp thổi giá đất lên nuôi chúng nó, thằng nào học kinh tế giải thích cho t cái tao cũng hiểu sơ sơ quy luật dòng tiền chảy trong XH này rồi nhưng còn sơ khai. Bạn tao đi Hàn vài năm giờ cũng mua miếng hơn tỷ. Địt cụ trong làng giờ đéo có thanh niên nào, mấy thằng đi về dc 1 tgian lại hết tiền rồi lại đi tiếp, 1 vòng lặp vô tận, ở nhà làm lương thấp quá lại đéo quen. Tao cũng đ biết cái xã hội củ lồn này tương lai ntn nữa. Tao nghĩ tạo công ăn việc làm nhiều cho nld thì ko đến nỗi nhiều con em phải chịu cảnh xa quê hương như vậy. Tiền gửi về lại đập vào bds, vàng nuôi chú đệ, đến một ngày mày nhận ra làm cả đời để nuôi 1 tầng lớp thống trị thì chắc khi đó đầu 2 thứ tóc cmnr. Tao nhìn bọn Tây sang du lịch VN mà ham, cuộc sống phải đi đây đi đó khám phá thế giới mới gọi là CS, tao ước một ngày nào rồi CSong mình cũng giống như tụi nó. Chứ còn ở VN chắc mạt kiếp làm culi 24/7 quá rồi lại lấy rượu chè ra để lấp đi cái sự thật trần trụi này. Chắc tao giác ngộ dc rồi nên viết dài như viết sớ ntn. Thằng nào đọc rồi nếu có quan điểm gì nữa thì cmt tiếp đi cho xôm, tao đang rất ngứa dái với cái XH này :sweet_kiss:. Nơi nào cho tao sự bình yên đây!
 
Tao chứng kiến rất nhiều thằng khu tao ở phất lên nhanh từ đất. Giàu lên cái nó thay đổi bản tính con người cmnl. Lúc nghèo thì nhìn thật thà lương thiện bao nhiêu thì nay giàu nhìn mặt ác ôn lưu manh vl. Chắc do bọn nó ngày nào cũng tiếp xúc với những hạng người cùng tần số bds như tụi nó nên tha hoá dần. Địt cụ đáng lẽ muốn XH phát triển thì nên mọc nhiều các nhà máy xí nghiệp hơn là những tờ treo bán bds đầy rẫy mọi nơi. Mấy thằng ngu buôn nước bọt tưởng mình giỏi nên ra làm kinh doanh con buôn thật sự thì dc 1,2 tháng là sụp, đơn giản có biết làm kinh tế buồi đâu, tao đã chứng kiến nhiều TH, giờ có tiền cũng chỉ đi buôn đất chứ có dám làm lồn gì vì kiến thức có lồn. Nên tao rất nể những người giàu lên từ lao động bằng đầu óc, chất xám, mồ hôi nước mắt. Đó là những thứ tạo ra giá trị thật cho XH. Tao nghĩ đất đai lên là do tầng lớp trên đỉnh tháp quyền lực chi phối. Nó bắt dân đen phải sống trong cái cuồng quay này. Ngày xưa pác Hù chả nhận thấy sự áp bức bóc lột của bọn chóp bu nên mới làm cách mạng đó sao??:)) Gần nhà tao giờ bọn lồn đó kéo nhau đi buôn đất hết rồi. Bọn trẻ học xong C3 là kéo nhau đi xkld như phong trào hết, ngày trước thì Nhật Hàn bây giờ thì mờ rộng sang khối EU rồi. Tiền kiểu hối gửi về quê hương lại góp phần thổi giá đất lên, cho nên tao nghĩ bọn cò đất đợt này đéo chết dc, thậm chí sẽ có thêm nhiều thằng giàu lên từ đất. Bọn mày phải hiểu bản chất kiều hối có tác động gián tiếp thổi giá đất lên nuôi chúng nó, thằng nào học kinh tế giải thích cho t cái tao cũng hiểu sơ sơ quy luật dòng tiền chảy trong XH này rồi nhưng còn sơ khai. Bạn tao đi Hàn vài năm giờ cũng mua miếng hơn tỷ. Địt cụ trong làng giờ đéo có thanh niên nào, mấy thằng đi về dc 1 tgian lại hết tiền rồi lại đi tiếp, 1 vòng lặp vô tận, ở nhà làm lương thấp quá lại đéo quen. Tao cũng đ biết cái xã hội củ lồn này tương lai ntn nữa. Tao nghĩ tạo công ăn việc làm nhiều cho nld thì ko đến nỗi nhiều con em phải chịu cảnh xa quê hương như vậy. Tiền gửi về lại đập vào bds, vàng nuôi chú đệ, đến một ngày mày nhận ra làm cả đời để nuôi 1 tầng lớp thống trị thì chắc khi đó đầu 2 thứ tóc cmnr. Tao nhìn bọn Tây sang du lịch VN mà ham, cuộc sống phải đi đây đi đó khám phá thế giới mới gọi là CS, tao ước một ngày nào rồi CSong mình cũng giống như tụi nó. Chứ còn ở VN chắc mạt kiếp làm culi 24/7 quá rồi lại lấy rượu chè ra để lấp đi cái sự thật trần trụi này. Chắc tao giác ngộ dc rồi nên viết dài như viết sớ ntn. Thằng nào đọc rồi nếu có quan điểm gì nữa thì cmt tiếp đi cho xôm, tao đang rất ngứa dái với cái XH này :sweet_kiss:. Nơi nào cho tao sự bình yên đây!
Hay
 
Tao chứng kiến rất nhiều thằng khu tao ở phất lên nhanh từ đất. Giàu lên cái nó thay đổi bản tính con người cmnl. Lúc nghèo thì nhìn thật thà lương thiện bao nhiêu thì nay giàu nhìn mặt ác ôn lưu manh vl. Chắc do bọn nó ngày nào cũng tiếp xúc với những hạng người cùng tần số bds như tụi nó nên tha hoá dần. Địt cụ đáng lẽ muốn XH phát triển thì nên mọc nhiều các nhà máy xí nghiệp hơn là những tờ treo bán bds đầy rẫy mọi nơi. Mấy thằng ngu buôn nước bọt tưởng mình giỏi nên ra làm kinh doanh con buôn thật sự thì dc 1,2 tháng là sụp, đơn giản có biết làm kinh tế buồi đâu, tao đã chứng kiến nhiều TH, giờ có tiền cũng chỉ đi buôn đất chứ có dám làm lồn gì vì kiến thức có lồn. Nên tao rất nể những người giàu lên từ lao động bằng đầu óc, chất xám, mồ hôi nước mắt. Đó là những thứ tạo ra giá trị thật cho XH. Tao nghĩ đất đai lên là do tầng lớp trên đỉnh tháp quyền lực chi phối. Nó bắt dân đen phải sống trong cái cuồng quay này. Ngày xưa pác Hù chả nhận thấy sự áp bức bóc lột của bọn chóp bu nên mới làm cách mạng đó sao??:)) Gần nhà tao giờ bọn lồn đó kéo nhau đi buôn đất hết rồi. Bọn trẻ học xong C3 là kéo nhau đi xkld như phong trào hết, ngày trước thì Nhật Hàn bây giờ thì mờ rộng sang khối EU rồi. Tiền kiểu hối gửi về quê hương lại góp phần thổi giá đất lên, cho nên tao nghĩ bọn cò đất đợt này đéo chết dc, thậm chí sẽ có thêm nhiều thằng giàu lên từ đất. Bọn mày phải hiểu bản chất kiều hối có tác động gián tiếp thổi giá đất lên nuôi chúng nó, thằng nào học kinh tế giải thích cho t cái tao cũng hiểu sơ sơ quy luật dòng tiền chảy trong XH này rồi nhưng còn sơ khai. Bạn tao đi Hàn vài năm giờ cũng mua miếng hơn tỷ. Địt cụ trong làng giờ đéo có thanh niên nào, mấy thằng đi về dc 1 tgian lại hết tiền rồi lại đi tiếp, 1 vòng lặp vô tận, ở nhà làm lương thấp quá lại đéo quen. Tao cũng đ biết cái xã hội củ lồn này tương lai ntn nữa. Tao nghĩ tạo công ăn việc làm nhiều cho nld thì ko đến nỗi nhiều con em phải chịu cảnh xa quê hương như vậy. Tiền gửi về lại đập vào bds, vàng nuôi chú đệ, đến một ngày mày nhận ra làm cả đời để nuôi 1 tầng lớp thống trị thì chắc khi đó đầu 2 thứ tóc cmnr. Tao nhìn bọn Tây sang du lịch VN mà ham, cuộc sống phải đi đây đi đó khám phá thế giới mới gọi là CS, tao ước một ngày nào rồi CSong mình cũng giống như tụi nó. Chứ còn ở VN chắc mạt kiếp làm culi 24/7 quá rồi lại lấy rượu chè ra để lấp đi cái sự thật trần trụi này. Chắc tao giác ngộ dc rồi nên viết dài như viết sớ ntn. Thằng nào đọc rồi nếu có quan điểm gì nữa thì cmt tiếp đi cho xôm, tao đang rất ngứa dái với cái XH này :sweet_kiss:. Nơi nào cho tao sự bình yên đây!
Ganh ty hay sao
 
Mày nhận ra được như vậy là tốt rồi. Ít ra còn đủ tỉnh táo để nhìn thấy bản chất của cái guồng máy đang cuốn cả xã hội này vào cơn mê muội. Nhưng mà nếu mày thấy đời mày đã khó thoát, thì chí ít hãy cố để con cái mày có cơ hội thoát ra khỏi cái trại súc vật này. Một khi đã hiểu rồi, thì phải hành động – cho dù là hành động âm thầm. Phải nuôi cái hy vọng là đời sau có thể được cầm hộ chiếu mạnh, tự do đi lại, được làm người tự chủ, không phải sống kiếp bị trị, cúi đầu phục tùng một hệ thống mà lợi ích chỉ rơi vào tay mấy kẻ ăn trên ngồi trốc.

Chúng ta đang mắc kẹt trong một cái bẫy được gọi là “phát triển”, nhưng bản chất chỉ là phân phối lại sự lệch lạc – đất đai thành món hàng đầu cơ, lao động thì bị chắt kiệt, và kiến thức thì chẳng có chỗ đứng nếu không biết uốn mình. Trong cái vòng xoáy đó, không lạ gì khi mấy thằng từng thật thà, nghèo khổ ngày xưa giờ lại trở nên lưu manh khi giàu lên từ đất – bởi giàu từ cái không tạo ra giá trị thật thì chỉ có thể giàu bằng sự tha hóa.

Tao thấy rõ: tụi nó không giàu bằng công sức, trí tuệ hay sáng tạo, mà giàu nhờ luồn lách và ăn may – nên cái tâm thế cũng khác. Có tiền nhưng không có nền tảng, nên chỉ biết quay vòng trong buôn đất, thổi giá, kéo cả xã hội vào cơn sốt giả tạo. Tiền từ kiều hối, thay vì đầu tư vào sản xuất hay giáo dục, thì lại đổ vào đất – nuôi lớn thêm một lớp cò đất, đầu cơ, sống trên sự hy sinh và vắt kiệt sức của cả một thế hệ lao động xa xứ.

Tao cũng ước gì xã hội mình có thể đầu tư mạnh hơn vào công nghiệp, vào công ăn việc làm thật – để người ta không phải tha phương cầu thực, sống xa gia đình chỉ để đổi lấy một cơ hội mong manh. Nhưng nói cho cùng, cái hệ thống này không muốn người dân được tự chủ hay sáng tạo. Nó cần sự lệ thuộc. Nó cần người ta chỉ biết mưu sinh và mù quáng chạy theo những ảo tưởng vật chất để không kịp phản kháng hay suy nghĩ.

Tao không biết tương lai ra sao. Nhưng nếu còn chút tỉnh thức, thì nên sống để truyền lại cái tỉnh đó cho đời sau. Không thể cứu hết cả xã hội, nhưng ít ra có thể cứu lấy một đứa con, một người cháu, hay một ai đó đủ duyên mà nghe mình.

Sống làm sao để mai sau con cái mình không phải hỏi: “Sao ngày xưa ba/mẹ biết mà vẫn để tụi con sống trong cảnh này?”

Phải để chúng có quyền lựa chọn. Có tự do thật sự. Không bị nhốt trong cái lồng son của những cú tăng trưởng ảo và những cuộc chạy đua mù lòa.

Chứ không, thì đúng như mày nói – một ngày tỉnh ra, nhìn lại cả đời hóa ra chỉ là kẻ nai lưng nuôi một tầng lớp không bao giờ xem mình là con người.
 
Mày mà trúng đất khác mẹ gì thằng trong bài đéo.
Tao đang có lô ở nhà giờ bán cũng phải cả chục tỷ mà đ muốn bán kìa, gần 500m đất 2 mặt tiền bám đường quốc lộ trong kdc trước có cái khu đất to tổ bố tương lai dự tính làm sân bóng thì mày ước lượng bn tiền. Mà để đó đ bán. Xe cộ chạy qua liên tục nhé, may thời xưa chốt dc lô đó giờ có miếng phòng thân
 
Tao đang có lô ở nhà giờ bán cũng phải cả chục tỷ mà đ muốn bán kìa, gần 500m đất 2 mặt tiền bám đường quốc lộ trong kdc trước có cái khu đất to tổ bố tương lai dự tính làm sân bóng thì mày ước lượng bn tiền. Mà để đó đ bán. Xe cộ chạy qua liên tục nhé, may thời xưa chốt dc lô đó giờ có miếng phòng thân
Bán đéo được thì nói mẹ ra chứ làm cặc gì có chuyện đéo muốn.
 
Mày nhận ra được như vậy là tốt rồi. Ít ra còn đủ tỉnh táo để nhìn thấy bản chất của cái guồng máy đang cuốn cả xã hội này vào cơn mê muội. Nhưng mà nếu mày thấy đời mày đã khó thoát, thì chí ít hãy cố để con cái mày có cơ hội thoát ra khỏi cái trại súc vật này. Một khi đã hiểu rồi, thì phải hành động – cho dù là hành động âm thầm. Phải nuôi cái hy vọng là đời sau có thể được cầm hộ chiếu mạnh, tự do đi lại, được làm người tự chủ, không phải sống kiếp bị trị, cúi đầu phục tùng một hệ thống mà lợi ích chỉ rơi vào tay mấy kẻ ăn trên ngồi trốc.

Chúng ta đang mắc kẹt trong một cái bẫy được gọi là “phát triển”, nhưng bản chất chỉ là phân phối lại sự lệch lạc – đất đai thành món hàng đầu cơ, lao động thì bị chắt kiệt, và kiến thức thì chẳng có chỗ đứng nếu không biết uốn mình. Trong cái vòng xoáy đó, không lạ gì khi mấy thằng từng thật thà, nghèo khổ ngày xưa giờ lại trở nên lưu manh khi giàu lên từ đất – bởi giàu từ cái không tạo ra giá trị thật thì chỉ có thể giàu bằng sự tha hóa.

Tao thấy rõ: tụi nó không giàu bằng công sức, trí tuệ hay sáng tạo, mà giàu nhờ luồn lách và ăn may – nên cái tâm thế cũng khác. Có tiền nhưng không có nền tảng, nên chỉ biết quay vòng trong buôn đất, thổi giá, kéo cả xã hội vào cơn sốt giả tạo. Tiền từ kiều hối, thay vì đầu tư vào sản xuất hay giáo dục, thì lại đổ vào đất – nuôi lớn thêm một lớp cò đất, đầu cơ, sống trên sự hy sinh và vắt kiệt sức của cả một thế hệ lao động xa xứ.

Tao cũng ước gì xã hội mình có thể đầu tư mạnh hơn vào công nghiệp, vào công ăn việc làm thật – để người ta không phải tha phương cầu thực, sống xa gia đình chỉ để đổi lấy một cơ hội mong manh. Nhưng nói cho cùng, cái hệ thống này không muốn người dân được tự chủ hay sáng tạo. Nó cần sự lệ thuộc. Nó cần người ta chỉ biết mưu sinh và mù quáng chạy theo những ảo tưởng vật chất để không kịp phản kháng hay suy nghĩ.

Tao không biết tương lai ra sao. Nhưng nếu còn chút tỉnh thức, thì nên sống để truyền lại cái tỉnh đó cho đời sau. Không thể cứu hết cả xã hội, nhưng ít ra có thể cứu lấy một đứa con, một người cháu, hay một ai đó đủ duyên mà nghe mình.

Sống làm sao để mai sau con cái mình không phải hỏi: “Sao ngày xưa ba/mẹ biết mà vẫn để tụi con sống trong cảnh này?”

Phải để chúng có quyền lựa chọn. Có tự do thật sự. Không bị nhốt trong cái lồng son của những cú tăng trưởng ảo và những cuộc chạy đua mù lòa.

Chứ không, thì đúng như mày nói – một ngày tỉnh ra, nhìn lại cả đời hóa ra chỉ là kẻ nai lưng nuôi một tầng lớp không bao giờ xem mình là con người.
Mày nhận ra được như vậy là tốt rồi. Ít ra còn đủ tỉnh táo để nhìn thấy bản chất của cái guồng máy đang cuốn cả xã hội này vào cơn mê muội. Nhưng mà nếu mày thấy đời mày đã khó thoát, thì chí ít hãy cố để con cái mày có cơ hội thoát ra khỏi cái trại súc vật này. Một khi đã hiểu rồi, thì phải hành động – cho dù là hành động âm thầm. Phải nuôi cái hy vọng là đời sau có thể được cầm hộ chiếu mạnh, tự do đi lại, được làm người tự chủ, không phải sống kiếp bị trị, cúi đầu phục tùng một hệ thống mà lợi ích chỉ rơi vào tay mấy kẻ ăn trên ngồi trốc.

Chúng ta đang mắc kẹt trong một cái bẫy được gọi là “phát triển”, nhưng bản chất chỉ là phân phối lại sự lệch lạc – đất đai thành món hàng đầu cơ, lao động thì bị chắt kiệt, và kiến thức thì chẳng có chỗ đứng nếu không biết uốn mình. Trong cái vòng xoáy đó, không lạ gì khi mấy thằng từng thật thà, nghèo khổ ngày xưa giờ lại trở nên lưu manh khi giàu lên từ đất – bởi giàu từ cái không tạo ra giá trị thật thì chỉ có thể giàu bằng sự tha hóa.

Tao thấy rõ: tụi nó không giàu bằng công sức, trí tuệ hay sáng tạo, mà giàu nhờ luồn lách và ăn may – nên cái tâm thế cũng khác. Có tiền nhưng không có nền tảng, nên chỉ biết quay vòng trong buôn đất, thổi giá, kéo cả xã hội vào cơn sốt giả tạo. Tiền từ kiều hối, thay vì đầu tư vào sản xuất hay giáo dục, thì lại đổ vào đất – nuôi lớn thêm một lớp cò đất, đầu cơ, sống trên sự hy sinh và vắt kiệt sức của cả một thế hệ lao động xa xứ.

Tao cũng ước gì xã hội mình có thể đầu tư mạnh hơn vào công nghiệp, vào công ăn việc làm thật – để người ta không phải tha phương cầu thực, sống xa gia đình chỉ để đổi lấy một cơ hội mong manh. Nhưng nói cho cùng, cái hệ thống này không muốn người dân được tự chủ hay sáng tạo. Nó cần sự lệ thuộc. Nó cần người ta chỉ biết mưu sinh và mù quáng chạy theo những ảo tưởng vật chất để không kịp phản kháng hay suy nghĩ.

Tao không biết tương lai ra sao. Nhưng nếu còn chút tỉnh thức, thì nên sống để truyền lại cái tỉnh đó cho đời sau. Không thể cứu hết cả xã hội, nhưng ít ra có thể cứu lấy một đứa con, một người cháu, hay một ai đó đủ duyên mà nghe mình.

Sống làm sao để mai sau con cái mình không phải hỏi: “Sao ngày xưa ba/mẹ biết mà vẫn để tụi con sống trong cảnh này?”

Phải để chúng có quyền lựa chọn. Có tự do thật sự. Không bị nhốt trong cái lồng son của những cú tăng trưởng ảo và những cuộc chạy đua mù lòa.

Chứ không, thì đúng như mày nói – một ngày tỉnh ra, nhìn lại cả đời hóa ra chỉ là kẻ nai lưng nuôi một tầng lớp không bao giờ xem mình là con người.
Ngày xưa chắc cũng 8,9đ Văn nhỉ. Tao 889 Văn Sử Địa đây. Tính ra học khối C giỏi giờ cho mình cái đầu suy nghĩ về thế giới ác vl, tao đã mất 4 năm u mê vì porn và giờ tao đang tỉnh lại. M nói hay đấy tao cũng chả biết nói gì thêm, XH này nó vậy rồi hay cách khác là hệ thống tạo ra XH này nó là ntn. Giờ cứ giả ngu ngơ có khi lại tốt
 
Bán đéo được thì nói mẹ ra chứ làm cặc gì có chuyện đéo muốn.
Nc vs thằng ngu tốn time. M nghĩ ai cũng muốn bán đất à. Nhà tao đủ ăn đủ mặc ko nghèo ko giàu nên cần bán làm buồi j

nếu chia lại tiwenf tất cả đều nhau thì m nghĩ tiền nó sẽ đều hay có sự dịch chuyển về tay những ng như thế nào
thằng khôn nhất
 
Ngày xưa chắc cũng 8,9đ Văn nhỉ. Tao 889 Văn Sử Địa đây. Tính ra học khối C giỏi giờ cho mình cái đầu suy nghĩ về thế giới ác vl, tao đã mất 4 năm u mê vì porn và giờ tao đang tỉnh lại. M nói hay đấy tao cũng chả biết nói gì thêm, XH này nó vậy rồi hay cách khác là hệ thống tạo ra XH này nó là ntn. Giờ cứ giả ngu ngơ có khi lại tốt
Cái xã hội mình bây giờ nó không đói theo kiểu xưa – cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc – mà nó đói về định hướng sống, đói về giá trị thật, đói niềm tin. Cái nghèo bây giờ không hẳn là không có tiền, mà là cảm giác không thoát nổi, không thấy lối ra – sống chỉ để chạy theo từng khoản chi phí, từng đợt sốt đất, từng đợt tăng giá xăng, điện, học phí. Cái khổ là khổ trong sự lặp lại vô vọng – làm rồi tiêu, rồi vay, rồi lại làm. Rồi ai cũng phải tự huyễn hoặc mình bằng vài cú chốt lời đất, vài cú “kinh doanh online”, vài miếng vàng giữ phòng thân… chứ chẳng mấy ai còn tin vào một hệ thống có thể nâng đỡ mình thật sự.

Nhìn ra mà xem:
  • Học đại học ra, chưa chắc sống nổi bằng shipper.
  • Đi làm công sở, đóng bảo hiểm hơn chục năm, chưa chắc bằng mấy đứa livestream bán son, bán váy.
  • Học giỏi, làm khoa học, làm kỹ sư – toàn dạng có học, có tâm – cuối cùng cũng loay hoay kiếm nhà thuê, không đất, không tài sản.
  • Trong khi đó, vài người ôm đất từ sớm thì bây giờ… chỉ việc “ngủ cũng ra tiền”.
Tụi trẻ, học xong cấp 3 là kéo nhau đi xuất khẩu lao động, không phải vì mơ gì lớn lao, mà đơn giản là “ở đây không sống nổi”. Nhật – Hàn còn chật, giờ thì tràn sang cả Đông Âu, khối Schengen. Lũ trẻ gửi tiền về quê, cha mẹ tích góp, mua miếng đất, rồi chính số tiền đó lại tiếp tay đẩy giá đất quanh làng lên trời. Và thế là: thế hệ sau lại tiếp tục phải ra đi. Một vòng lặp rất Việt Nam. Rất buồn. Và rất thật.

Trong một xã hội bình thường, tiền nên chảy vào sản xuất, giáo dục, hạ tầng, nghiên cứu… chứ không phải đổ vào đất. Nhưng ở đây, đất đai là tài sản duy nhất còn tạo ra “cảm giác an toàn” – dù cái cảm giác đó được bơm lên bằng đầu cơ, bằng tin đồn, bằng cơ chế phân lô, tách thửa, quy hoạch mập mờ. Tất cả đều nuôi dưỡng một thứ văn hóa: giàu nhanh – bất chấp. Và khi xã hội tôn vinh giàu nhanh, thì đạo đức, trí tuệ, lòng tự trọng đều bị xem là xa xỉ phẩm.

Thế nên, chẳng lạ khi những thằng từng sống tử tế, sau khi có tiền từ đất, bỗng trở mặt, học cách khinh người, chơi bời, khoe mẽ, đẩy người khác vào thế kém cỏi hơn để tự thấy mình “thành công”.

Cái nguy hiểm không phải là nghèo – mà là giàu từ hệ giá trị sai.
 
Cái xã hội mình bây giờ nó không đói theo kiểu xưa – cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc – mà nó đói về định hướng sống, đói về giá trị thật, đói niềm tin. Cái nghèo bây giờ không hẳn là không có tiền, mà là cảm giác không thoát nổi, không thấy lối ra – sống chỉ để chạy theo từng khoản chi phí, từng đợt sốt đất, từng đợt tăng giá xăng, điện, học phí. Cái khổ là khổ trong sự lặp lại vô vọng – làm rồi tiêu, rồi vay, rồi lại làm. Rồi ai cũng phải tự huyễn hoặc mình bằng vài cú chốt lời đất, vài cú “kinh doanh online”, vài miếng vàng giữ phòng thân… chứ chẳng mấy ai còn tin vào một hệ thống có thể nâng đỡ mình thật sự.

Nhìn ra mà xem:
  • Học đại học ra, chưa chắc sống nổi bằng shipper.
  • Đi làm công sở, đóng bảo hiểm hơn chục năm, chưa chắc bằng mấy đứa livestream bán son, bán váy.
  • Học giỏi, làm khoa học, làm kỹ sư – toàn dạng có học, có tâm – cuối cùng cũng loay hoay kiếm nhà thuê, không đất, không tài sản.
  • Trong khi đó, vài người ôm đất từ sớm thì bây giờ… chỉ việc “ngủ cũng ra tiền”.
Tụi trẻ, học xong cấp 3 là kéo nhau đi xuất khẩu lao động, không phải vì mơ gì lớn lao, mà đơn giản là “ở đây không sống nổi”. Nhật – Hàn còn chật, giờ thì tràn sang cả Đông Âu, khối Schengen. Lũ trẻ gửi tiền về quê, cha mẹ tích góp, mua miếng đất, rồi chính số tiền đó lại tiếp tay đẩy giá đất quanh làng lên trời. Và thế là: thế hệ sau lại tiếp tục phải ra đi. Một vòng lặp rất Việt Nam. Rất buồn. Và rất thật.

Trong một xã hội bình thường, tiền nên chảy vào sản xuất, giáo dục, hạ tầng, nghiên cứu… chứ không phải đổ vào đất. Nhưng ở đây, đất đai là tài sản duy nhất còn tạo ra “cảm giác an toàn” – dù cái cảm giác đó được bơm lên bằng đầu cơ, bằng tin đồn, bằng cơ chế phân lô, tách thửa, quy hoạch mập mờ. Tất cả đều nuôi dưỡng một thứ văn hóa: giàu nhanh – bất chấp. Và khi xã hội tôn vinh giàu nhanh, thì đạo đức, trí tuệ, lòng tự trọng đều bị xem là xa xỉ phẩm.

Thế nên, chẳng lạ khi những thằng từng sống tử tế, sau khi có tiền từ đất, bỗng trở mặt, học cách khinh người, chơi bời, khoe mẽ, đẩy người khác vào thế kém cỏi hơn để tự thấy mình “thành công”.

Cái nguy hiểm không phải là nghèo – mà là giàu từ hệ giá trị sai.
dm sao giọng văn giống th chat gpt vậy
 
Cái xã hội mình bây giờ nó không đói theo kiểu xưa – cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc – mà nó đói về định hướng sống, đói về giá trị thật, đói niềm tin. Cái nghèo bây giờ không hẳn là không có tiền, mà là cảm giác không thoát nổi, không thấy lối ra – sống chỉ để chạy theo từng khoản chi phí, từng đợt sốt đất, từng đợt tăng giá xăng, điện, học phí. Cái khổ là khổ trong sự lặp lại vô vọng – làm rồi tiêu, rồi vay, rồi lại làm. Rồi ai cũng phải tự huyễn hoặc mình bằng vài cú chốt lời đất, vài cú “kinh doanh online”, vài miếng vàng giữ phòng thân… chứ chẳng mấy ai còn tin vào một hệ thống có thể nâng đỡ mình thật sự.

Nhìn ra mà xem:
  • Học đại học ra, chưa chắc sống nổi bằng shipper.
  • Đi làm công sở, đóng bảo hiểm hơn chục năm, chưa chắc bằng mấy đứa livestream bán son, bán váy.
  • Học giỏi, làm khoa học, làm kỹ sư – toàn dạng có học, có tâm – cuối cùng cũng loay hoay kiếm nhà thuê, không đất, không tài sản.
  • Trong khi đó, vài người ôm đất từ sớm thì bây giờ… chỉ việc “ngủ cũng ra tiền”.
Tụi trẻ, học xong cấp 3 là kéo nhau đi xuất khẩu lao động, không phải vì mơ gì lớn lao, mà đơn giản là “ở đây không sống nổi”. Nhật – Hàn còn chật, giờ thì tràn sang cả Đông Âu, khối Schengen. Lũ trẻ gửi tiền về quê, cha mẹ tích góp, mua miếng đất, rồi chính số tiền đó lại tiếp tay đẩy giá đất quanh làng lên trời. Và thế là: thế hệ sau lại tiếp tục phải ra đi. Một vòng lặp rất Việt Nam. Rất buồn. Và rất thật.

Trong một xã hội bình thường, tiền nên chảy vào sản xuất, giáo dục, hạ tầng, nghiên cứu… chứ không phải đổ vào đất. Nhưng ở đây, đất đai là tài sản duy nhất còn tạo ra “cảm giác an toàn” – dù cái cảm giác đó được bơm lên bằng đầu cơ, bằng tin đồn, bằng cơ chế phân lô, tách thửa, quy hoạch mập mờ. Tất cả đều nuôi dưỡng một thứ văn hóa: giàu nhanh – bất chấp. Và khi xã hội tôn vinh giàu nhanh, thì đạo đức, trí tuệ, lòng tự trọng đều bị xem là xa xỉ phẩm.

Thế nên, chẳng lạ khi những thằng từng sống tử tế, sau khi có tiền từ đất, bỗng trở mặt, học cách khinh người, chơi bời, khoe mẽ, đẩy người khác vào thế kém cỏi hơn để tự thấy mình “thành công”.

Cái nguy hiểm không phải là nghèo – mà là giàu từ hệ giá trị sai.
Nói hay thật, m có chơi fb hay tele gì ko kb t đi
 
Tao chứng kiến rất nhiều thằng khu tao ở phất lên nhanh từ đất. Giàu lên cái nó thay đổi bản tính con người cmnl. Lúc nghèo thì nhìn thật thà lương thiện bao nhiêu thì nay giàu nhìn mặt ác ôn lưu manh vl. Chắc do bọn nó ngày nào cũng tiếp xúc với những hạng người cùng tần số bds như tụi nó nên tha hoá dần.
Sai, đồng tiền chỉ làm bộc lộ bản chất thật của mày :matrix:
 
T cũng ghét bọn buôn đất
DM trúng nó phân lô bán nền mà cứ như doanh nhân hạng nhất chẳng có tí kiến thức lol gì
 
Phân được lô bán được nền cũng là cái tài không phải ai cũng làm được, chứ đầy thằng treo cổ vì mấy cái đó hehehe :vozvn (19): :vozvn (19): :vozvn (19):
 
Nói hay thật, m có chơi fb hay tele gì ko kb t đi
Tao dùng AI định hướng XHCN comment linh tinh thôi mày ơi. Đù má, đêm hôm trằn trọc, lăn qua lộn lại không ngủ nổi, trong người bức bối khó chịu vãi. Đọc được cái thớt của mày thấy đồng cảm nên tao mới lên tiếng chút.

Nói thật, thời cơ làm giàu thì ai mà không muốn nắm lấy. Tao mà biết như bây giờ, chắc hồi xưa tao cũng cố nài bố mẹ gom đất, mua bao nhiêu cũng được. Nhưng giờ thì muộn rồi, có tiếc hay trách ai cũng chẳng thay đổi được gì nữa.

Tao chỉ còn một nguyện vọng thôi: nuôi dạy con mình lớn lên làm người tử tế, sống tự do, không phải cày cuốc trong cái vòng lặp vô nghĩa để nuôi béo tầng lớp vắt kiệt sức dân rồi rao giảng đạo đức.
 
Mày nhận ra được như vậy là tốt rồi. Ít ra còn đủ tỉnh táo để nhìn thấy bản chất của cái guồng máy đang cuốn cả xã hội này vào cơn mê muội. Nhưng mà nếu mày thấy đời mày đã khó thoát, thì chí ít hãy cố để con cái mày có cơ hội thoát ra khỏi cái trại súc vật này. Một khi đã hiểu rồi, thì phải hành động – cho dù là hành động âm thầm. Phải nuôi cái hy vọng là đời sau có thể được cầm hộ chiếu mạnh, tự do đi lại, được làm người tự chủ, không phải sống kiếp bị trị, cúi đầu phục tùng một hệ thống mà lợi ích chỉ rơi vào tay mấy kẻ ăn trên ngồi trốc.

Chúng ta đang mắc kẹt trong một cái bẫy được gọi là “phát triển”, nhưng bản chất chỉ là phân phối lại sự lệch lạc – đất đai thành món hàng đầu cơ, lao động thì bị chắt kiệt, và kiến thức thì chẳng có chỗ đứng nếu không biết uốn mình. Trong cái vòng xoáy đó, không lạ gì khi mấy thằng từng thật thà, nghèo khổ ngày xưa giờ lại trở nên lưu manh khi giàu lên từ đất – bởi giàu từ cái không tạo ra giá trị thật thì chỉ có thể giàu bằng sự tha hóa.

Tao thấy rõ: tụi nó không giàu bằng công sức, trí tuệ hay sáng tạo, mà giàu nhờ luồn lách và ăn may – nên cái tâm thế cũng khác. Có tiền nhưng không có nền tảng, nên chỉ biết quay vòng trong buôn đất, thổi giá, kéo cả xã hội vào cơn sốt giả tạo. Tiền từ kiều hối, thay vì đầu tư vào sản xuất hay giáo dục, thì lại đổ vào đất – nuôi lớn thêm một lớp cò đất, đầu cơ, sống trên sự hy sinh và vắt kiệt sức của cả một thế hệ lao động xa xứ.

Tao cũng ước gì xã hội mình có thể đầu tư mạnh hơn vào công nghiệp, vào công ăn việc làm thật – để người ta không phải tha phương cầu thực, sống xa gia đình chỉ để đổi lấy một cơ hội mong manh. Nhưng nói cho cùng, cái hệ thống này không muốn người dân được tự chủ hay sáng tạo. Nó cần sự lệ thuộc. Nó cần người ta chỉ biết mưu sinh và mù quáng chạy theo những ảo tưởng vật chất để không kịp phản kháng hay suy nghĩ.

Tao không biết tương lai ra sao. Nhưng nếu còn chút tỉnh thức, thì nên sống để truyền lại cái tỉnh đó cho đời sau. Không thể cứu hết cả xã hội, nhưng ít ra có thể cứu lấy một đứa con, một người cháu, hay một ai đó đủ duyên mà nghe mình.

Sống làm sao để mai sau con cái mình không phải hỏi: “Sao ngày xưa ba/mẹ biết mà vẫn để tụi con sống trong cảnh này?”

Phải để chúng có quyền lựa chọn. Có tự do thật sự. Không bị nhốt trong cái lồng son của những cú tăng trưởng ảo và những cuộc chạy đua mù lòa.

Chứ không, thì đúng như mày nói – một ngày tỉnh ra, nhìn lại cả đời hóa ra chỉ là kẻ nai lưng nuôi một tầng lớp không bao giờ xem mình là con người.
M với Thằng chủ thớt bi quan vl.

T thừa nhận với chúng mày là giá đất cao quá so với thu nhập bình thường, khiến cho chất lượng sống giảm xuống.

Tuy nhiên thì không chọn được nơi sinh thì chọn cách cố gắng thôi chứ kêu lắm vẫn vậy, không thay đổi được.

Không ráng thì con cái chúng mày vẫn cứ ở xứ ngạo nghễ thôi.
 

Có thể bạn quan tâm

Top