Tao có thắc mắc như thế này.
Khi ở VN, tao học văn thì nhớ có môn tập làm văn, là phân tích tác phẩm gì gì đó, thường chiếm 6-7 điểm bài thi, kiểm tra. Và thêm một, hai câu gì đó, chiếm 3-4 điểm.
nhưng khi tao học anh văn, thi anh văn, thì phần đọc hiểu mới là chiếm điểm lớn. Tức là bên dưới có câu hỏi, phải quay ngược lên trên đọc lại bài, để hiểu câu hỏi đó ý là gì.
sau này tao có thi tiếng Nhật, thì cũng y như vậy.
rồi tao xem chương trình học của bọn Nhật, thì việc viết ra như phân tích tác phẩm của VN mình là không có (cho là tao không biết đi), mà tụi trẻ con ở Nhật vẫn chủ yếu thời gian là đọc hiểu, trả lời cái câu hỏi mà thôi.
Và, đề thi chuyển cấp ở Nhật, ở môn quốc ngữ, cực kì hiếm hỏi về cảm xúc. Tức là không bao giờ hỏi cảm nghĩ của mình. Mà nó chỉ yêu cầu là viết chính xác ý tác giả thôi.
TRong khi môn tập làm văn thì phải viết rất nhiều cảm xúc, quan điểm, cái nhìn của bản thân mình với tác phẩm. Tác giả viết A, nhưng mình phải hiểu ẩn dụ, hoán dụ để chỉ ra tác giả nói gì, liên tưởng với chuyện gì trong cuộc sống hay lịch sử....
Một tờ giấy bài thi, tức là điền nội dung bài làm, cho môn quốc ngữ của Nhật, thường là 1 tờ B4. Trong đó câu trả lời cho mỗi phần thì đã chia sẵn, thậm chí chia từng ô nhỏ, chỉ được phép điền trong số giới hạn đó.
Còn VN thì viết trong từ giấy đôi, chỉ giới hạn thời gian, không giới hạn nội dung viết.
Tao không biết hiện tại môn văn/tiếng Việt ở VN như thế nào. Nhưng tao thấy sự khác biệt ở đề thi môn ngữ văn ở VN với Nhật là như vậy.
Thằng nào biết nhiều hơn thì xin mời cồng vào đây.
Còn ông ở trên nói thì tao thấy đúng đó. Chỉ khen không có chê. Nên người Việt bị chê hay khiển trách thì khó giữ được bình tĩnh. Nhưng người Việt lại là sắc dân dễ chê bôi, nói xấu nhau nhất đó nghe. Giữ mồm miệng kém.