
Quán khổ và vô ngã 🙏quán vô thường adida phật
Thực vật thì k thể treo hay lấy xuống được…Còn treo ảnh Bả chó thế kia thì còn khổ dài dài
Đó là mình từ ngoài nhìn vào thì thấy vậy. Chứ nếu là họ thì bản năng sinh tồn k cho phép tự làm điều đó. Muốn thì 19 năm đã thiếu gì cách, thiếu gì cơ hội.Cho uống thuốc ngủ liều cao. Ra đi thôi.
Thực vật cả đời. Họ cũng muốn dc giải thoát lắm r.
Có tội tình gì đâu mà bắt họ nằm đó mãi cho ngta ngó qua ngó lại.
Hỗnthấy nhà treo hình ai ko?
đâu phải tự nhiên![]()
Tội nghiệp thiệt.
1 kiếp đời bi đâtTội nghiệp thiệt.
Là cái ông kia đéo làm.Đó là mình từ ngoài nhìn vào thì thấy vậy. Chứ nếu là họ thì bản năng sinh tồn k cho phép tự làm điều đó. Muốn thì 19 năm đã thiếu gì cách, thiếu gì cơ hội.
xúc m luôn chứ hỗn
Ông già tao thực vật 2 tiếng thôi mà tao thấy đau đớn lắm rồi
ở mình có 2 vấn đềCho uống thuốc ngủ liều cao. Ra đi thôi.
Thực vật cả đời. Họ cũng muốn dc giải thoát lắm r.
Có tội tình gì đâu mà bắt họ nằm đó mãi cho ngta ngó qua ngó lại.
Rồi sao nữa mÔng già tao thực vật 2 tiếng thôi mà tao thấy đau đớn lắm rồi
Nên tao mới nói.ở mình có 2 vấn đề
1: Luật pháp đéo cho phép
2: Vấn đề tình người- Bản chất người việt cũng khá coi trọng tình cảm.
6h tới 8h là ông già ko còn nhận thức, 8 rưỡi ra điRồi sao nữa m
Nghe mà buồn, như vậy là xong kiếp người. Bởi vậy mới nói. Lúc còn trẻ, thường ko mấy ai cảm nhận được sự hiện diện của bố mẹ xung quanh mình, vì nó là điều hiển nhiên.6h tới 8h là ông già ko còn nhận thức, 8 rưỡi ra đi
Tao nói thiệt lúc ở bệnh viên nghe chị tao báo về là ba sắp đi rồi, tao ko dám nói nội tao, nội tao hỏi thì tao kêu ba đang khoẻ lắm, má đưa về nhà thì nội tao sỉu con mẹ nó luôn, nội tao là 1 người phụ nữ bất hạnh chồng mất sớm do đi lính, con gái là cô tao mất sớm do bị sốt xuất huyết, giờ thì ông già tao, tài sản lớn nhất của nội tao là tao, chắc ko ai thương tao như bà nội taoNghe mà buồn, như vậy là xong kiếp người. Bởi vậy mới nói. Lúc còn trẻ, thường ko mấy ai cảm nhận được sự hiện diện của bố mẹ xung quanh mình, vì nó là điều hiển nhiên.
Chỉ khi ngoài 30, ra đời đủ lâu, nếm trải đủ thế nào là người dưng nước lã, mới thấy kinh hãi về 1 ngày ko còn xa nữa, sáng thức dậy ko còn bố mẹ. Ko còn bánh mì treo sẵn đầu xe. Bữa tối ko sẵn có, sập át ko có ai sửa, bát tự rửa, quần áo tự giặt. Hết tiền ko có ai để xin. Mình ta với ngôi nhà trống, ko có hai người già nằm đó như đã từng mấy chục năm qua. Còn ai quan tâm đến ta nữa ko ? Anh, chị ? Vợ con, bạn bè ? Nhân sinh là phù du, nhưng bố mẹ là thực, khi bố mẹ ko còn, nó là siêu thực, là thăm thẳm.
Vũ trụ điên rồ, đạo lý nào, tôn giáo nào, đạo đức nào bắt ta phải chịu đựng chuyện này ?!!