Tao gọi giai đoạn này là thời kỳ
vơ vét cuối cùng – khi những kẻ đứng trên đỉnh tháp đã ngửi thấy mùi sụp đổ, nên đua nhau gom nốt những gì còn lại trước khi cả guồng máy khựng lại.
Tụi nó biết cái hệ thống này đã mục từ gốc rễ. Nhưng thay vì cải tổ, thì
chúng đang bơm thêm morphine – bằng cách tạo ảo tưởng tăng trưởng, đạo đức giả, và sự mị dân kỹ thuật số.
Hãy nhìn xung quanh:
•
Thuế, phí, phạt được đẩy lên từng đồng.
• Doanh nghiệp vừa và nhỏ gồng gánh, bị "mổ bụng tận thu" trong khi các tập đoàn lớn vẫn được ưu ái, xoá nợ, cơ cấu lại.
• Những dự án đầu tư
tràn lan, vô tội vạ – không vì phát triển, mà để
rửa tiền.
• Giá đất, giá vàng, giá chứng khoán tăng bất thường –
tạo ra cảm giác “có vẻ đang phục hồi” trong khi sức mua lao dốc, doanh nghiệp phá sản nhiều nhất thập kỷ.
• Truyền thông thì
lên giọng rao giảng đạo đức, khuyên dân tiết kiệm, chăm chỉ, yêu nước, giữ niềm tin – như thể đang nói với bầy cừu chờ làm thịt.
Tao biết nhiều gia đình cực giàu ở Việt Nam. Giàu tới mức... mày không tìm thấy tên tụi nó trên báo, cũng chẳng có công ty nào lên sàn.
Doanh thu cả tỷ đô – nhưng giấu mặt, giấu tên, giấu dấu.
Đất đai, tài nguyên, chuỗi cung ứng – nắm cả, nhưng không để dân biết.
Và cái quan trọng nhất:
Toàn bộ thế hệ 2, thế hệ 3 đã được lo xong hộ chiếu ngoại, định cư chờ sẵn ở Mỹ, Canada, Úc, EU...
Nghĩa là gì?
Họ không còn niềm tin vào đất nước này. Họ chỉ còn niềm tin vào khả năng “lấy nốt những gì còn lấy được.”
Việt Nam hiện tại giống một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối – mà bác sĩ thì không chữa, chỉ tranh nhau kê thuốc đắt.
Ai tỉnh thì chuẩn bị đường lui.
Ai mê thì gồng gánh hộ nốt phần còn lại.
Người dân thì bị nhồi nhét các "giấc mơ phát triển", "nền kinh tế số", "chuyển đổi xanh", "start-up quốc gia", "khởi nghiệp nông thôn"...
Trong khi bản chất vẫn là nền kinh tế lệ thuộc vào xuất khẩu gia công, kiều hối, khai thác tài nguyên, và bong bóng tài sản.
Tao không bi quan. Tao chỉ nhìn đúng.
Và một khi đã nhìn rõ, thì phải hiểu:
- Không ai cứu mày.
- Không có “chính sách vĩ mô thần kỳ”.
- Không có “lãnh tụ đổi thay”.
Chỉ có
sự tỉnh thức cá nhân và
tìm cách bảo vệ thế hệ kế tiếp – như chính cách mà tầng lớp siêu giàu đang âm thầm làm.