Lấy 1 cái ví dụ thế này:
Ở cái tỉnh Bắc Ninh:
Xét về ngân sách “bú” theo FDI: Tổng 9 tháng năm 2025: Kim ngạch xuất khẩu của FDI tại Bắc Ninh ước đạt 65,7 tỷ USD, tương đương 1.8 tr tỷ VND.
Ngân sách của tỉnh thu từ doanh nghiệp FDI trong 9 tháng đầu 2025 đạt hơn 12.100 tỷ đồng. Như vậy ngân sách đớp được 0.7% tính trên doanh thu xuất khẩu của DN FDI.
 Rất nhiều ông FDI nộp thuế phí, vd: Samsung ở Bắc Ninh có doanh thu xuất khẩu là 25 tỷ USD năm 2024, trong đó nộp ngân sách tỉnh là 6.000 tỷ VND, tức là gần 1% tính trên doanh thu xuất khẩu.
Xét về việc trao đổi mua bán nội địa, phải dùng đồng VND với các nhà cung cấp cấp 1: Bắc Ninh có hơn 70 nhà cung cấp cấp 1 của Samsung với tổng số lao động khoảng 80 nghìn người (quy mô giao dịch nội địa mỗi năm là 80.000 tỷ VND/năm) cho đống này.
Xét về chi phí cho lao động, tiền lương, tiền công…..
Rất nhiều thứ khác nữa.
Để các ông thấy là VN đẽo mỗi năm tầm 5-10% trong đống doanh thu xuất khẩu của doanh nghiệp FDI thông qua thuế, phí, lệ phí, giao dịch nội địa, dịch vụ phụ trợ.
Và rất nhiều người VN giàu lên từ cung cấp phụ tùng, phụ trợ, dịch vụ logistics,  ăn theo doanh nghiệp FDI. Còn sướng hơn ở chủ doanh nghiệp ở chính quốc là Hàn Quốc luôn.
Chủ các doanh nghiệp Hàn Quốc, kinh doanh ở Hàn Quốc, tỷ suất lợi nhuận thấp, rất khó khăn, và rất nhiều “chủ nghèo”.
Còn ở VN, có rất nhiều doanh nghiệp vừa và nhỏ, chỉ làm vệ tinh, chỉ bú theo FDI, nhưng đủ hết nhà lầu, xe hơi, nô tỳ, vợ bé, ăn sung mặc sướng. Còn sướng hơn cả hội tư bản tây lông nhé.
Đương nhiên hội FDI sẽ luôn đớp được miếng to hơn, vì nó tạo ra của cải, tạo ra giá trị.
Còn DN VN, ăn theo, nói leo, chấp nhận ăn cơm thừa canh cặn, chấp nhận chiếu dưới, chấp nhận vơ vét chổi cùn giế rách, cũng được miếng. Méo mó có hơn không. Tây kiếm tiền nhờ tạo ra của cải, còn DN Việt có thể kiếm tiền nhờ dịch chuyển của cải. Tây kiếm tiền nhờ tạo ra giá trị lớn, còn DN Việt kiếm tiền nhờ dịch chuyển giá trị.