Khi bước ra đời, làm việc tại công ty lớn, tôi bắt đầu sợ hãi những ánh nhìn, câu hỏi bâng quơ: “Người yêu em làm gì?”.
Tôi năm nay 24 tuổi, sinh ra ở quê. Ngày đầu lên Thủ đô học đại học, tôi vừa bỡ ngỡ, vừa chật vật. Người quen thì không có, tiền bạc cũng không dư dả. Chính lúc ấy, tôi gặp anh, người đàn ông hơn tôi 8 tuổi, hiền lành và thật thà. Anh làm shipper (nhân viên giao hàng), ở trọ ngay gần chỗ tôi thuê phòng.
Từ khi quen nhau, anh luôn giúp tôi đủ điều, từ sửa cái quạt hỏng, đưa đi bệnh viện giữa đêm đến cho mượn xe máy đi học. Và rồi anh ngỏ lời yêu. Tôi đồng ý, một phần vì cảm động, một phần vì thấy anh rất tốt.
Hoàn cảnh gia đình tôi vốn chẳng dư dả. Từ ngày nhận lời yêu anh hồi năm nhất, suốt 4 năm đại học, mọi chi phí ăn ở, tiền trọ hầu như đều do anh gánh vác.
Anh chỉ làm shipper, thu nhập chẳng cao, vậy mà tháng nào cũng cố đưa cho tôi 5 triệu đồng để tôi yên tâm học hành. Nghĩ đến điều đó, tôi vừa xúc động, vừa thấy mang ơn anh vô cùng.
Anh không kêu ca hay than vãn một lời nào. Thấy tôi lo lắng, anh chỉ nói: “Em cứ yên tâm học, mọi thứ để anh lo”. Một người chỉ học hết cấp 3, phải chạy xe ngoài đường nắng mưa nhưng vẫn dành trọn số tiền mình kiếm được cho tôi. Tôi từng nghĩ, sau khi ra trường, tôi sẽ cưới anh, gắn bó trọn đời.
(Dân trí) - Khi bước ra đời, làm việc tại công ty lớn, tôi bắt đầu sợ hãi những ánh nhìn, câu hỏi bâng quơ: “Người yêu em làm gì?”.
dantri.com.vn