


DUYÊN (7)
Anh lánh đời! Mình bỏ ngỏ hỏi han.
Sợ thân quen bẵng mãi... Sẽ thôi gần.
Đêm hạ giới chập chờn trong miên viễn.
Giấc nhiệm màu thơm phảng phất Ngọc Lan.
Còn trong em là tất cả bao dung.
Hôm trầm tư anh diễn giải vô cùng.
Mỗi bận đau, Ther lần tìm "Kí ức
an yên" cười, mặc trần thế riêng chung.
Nhớ buổi đầu mượn ngôn ngữ khoan thai.
Văn án bi, Anh chuyển biến khôi hài.
Khẩu khí nhân cao diệu thường kiệt xuất.
Ương bướng mòn, bình phàm bởi Tháng Hai.
Em vẫn thường tìm le lói an yên,
từ đoản văn anh gửi ảnh theo kèm.
Cơn tiểu kỷ nhờ bao dung ngự sẵn,
mà thanh trừ bản ngã muốn bùng lên.
Không mị lòng bằng ngôn ngữ viễn vông.
Quán của anh vị nâu sữa thơm nồng.
Nhu mì để từng vệt đau khép lại.
Ther vấn lòng: "Anh còn nhớ em không?"
P/s:
Hy vọng sẽ có lúc chúng ta thoáng qua nhau ^^
Sửa lần cuối: