T thấy mừng vì m giữ được tinh thần kiên cường thế này, t chỉ kể 2 câu chuyện xảy ra với người quen của t thôi
1. Có 1 bác ở quê t vào Bạch Mai vì K, t vào thăm thì thầy nằm 1 chỗ rất mệt mỏi, xạ trị hóa trị mấy lần xong rồi cũng chuyển tuyến về quê, vì nhà nghèo nên sau đó bác k nằm viện nữa, chỉ đến kì thì đến viện nhận thuốc theo BHYT, về nhà bác vẫn làm việc đồng áng, gia đình, thế mà mấy năm rồi vẫn sống khỏe, trong khi ngay cả bs cũng tiên lượng là sống dưới 1 năm từ lúc nhập viện
2 . Ông bố của a rể t cũng bị K, ông nằm ở K Tân Triều, hôm rồi đây trong lúc xạ trị thì ông hôn mê luôn trên bàn mổ, vì bs k sát sao nên lúc phát hiện cũng đã muộn, sau cấp cứu thì các cơ quan có phục hồi nhưng bị hôn mê não, vài hôm sau thì bs bảo người nhà đưa ông về vì chết não rồi, về nhà thì người nhà vẫn duy trì, có nhờ bs về điều trị tại nhà, nhưng thú thật là k ai hy vọng gì nhiều, ấy vậy mà chưa đến chục ngày ông đã cai đượ thở máy và mở được mắt
Điểm chung của cả 2 người này theo t thấy là họ k sợ hãi bệnh tật , xem đến và đi là quy luật và cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng k từ bỏ. M có con nhỏ thì càng phải cố gắng nhé, mong 1 phép màu sẽ đến với m