Vậy mà trc giờ em k nghĩ vậy đâu. Em nghĩ đàn ông chỉ cần có tiền là mọi thứ êm đẹp hết.Tao chịu. Mày nên tập làm, chủ yếu để chăm lo cho bản thân mày trước. Xa hơn là vợ mày. Đây đâu phải nghĩa vụ người phụ nữ. Công việc gia đình phải san sẻ chứ
Vậy mà trc giờ em k nghĩ vậy đâu. Em nghĩ đàn ông chỉ cần có tiền là mọi thứ êm đẹp hết.Tao chịu. Mày nên tập làm, chủ yếu để chăm lo cho bản thân mày trước. Xa hơn là vợ mày. Đây đâu phải nghĩa vụ người phụ nữ. Công việc gia đình phải san sẻ chứ
Tao thích thế. Ý tao là con nhà nông “vượt khó” là mày hiểu bọn nó siêng năng và học giỏi tới mức nào. Đấy là tao chưa nói thêm, nếu mày đã có bệ đỡ vững chắc là gia đình thì phải xem mình có thế mạnh gì mà phát triển. Tao vô tâm vô tính nhưng từ nhỏ tao đã chọn phát triển học vấn, thì đứa nào siêng học thì tự tìm đến nhau thôi. Hồi đấy tao còn hay lấy cái cớ cho sự vô tâm của mình là chỉ cần tao được thành thích này thành tích nọ, kiếm được nhiều tiền là một cách báo hiếu vì tao không phải là người biết thể hiện tình cảm, nhưng cha mẹ thực tế họ chả cần điều đó. Thứ họ cần là mày quan tâm đến họ, giúp họ làm những việc nhỏ nhặt mà mày cho là tầm thường, ví dụ rửa chén, lau nhà, nấu ăn….Sơ qua bác cũng giống em nhỉ. Nma sao đi học lại toàn con nhà nông nhỉ em tưởng bạn bè cũng kiểu như bác chứ.
Mày như vậy thì sau này gái nó ngồi lên đầu , bạo dạn lên ko ăn Lồn cả đời đấy !Rửa bát e làm cũng dc mà bình thường k hay làm
Phụ nữ cũng có công việc của mình. Mày k thấy thương vợ mày ban ngày đi làm tối về vẫn làm mấy việc này sao. Nên chia sẻ để giữ hạnh phúc gia đìnhVậy mà trc giờ em k nghĩ vậy đâu. Em nghĩ đàn ông chỉ cần có tiền là mọi thứ êm đẹp hết.
mày cứ dùng tiền cho tao bọn mồm thối mà nghèo sợ nhất ai có tiền , vung tiền ra là nó thấy nhục ngayBác khuyên thật chứ chứ tiền thì em lúc nào cũng dư dả chuyện đó e làm dễ thôi mà lúc đó tự nhiên bị đơ 1 lúc.
Chán ông em vlon người ta chỉ nhắc e đi dọn chứ ông em suy diễn xa vlon raBuồn chứ vì trước giờ em ko bị nói như vậy. Tự nhiên hôm đó bị bạn nói thế nên phải suy nghĩ.
T sinh năm 1992 và cũng y như mày nhưng rồi sẽ ổn thôi. Tao đã khắc phục bằng cách sau: Giặt quần áo thì giờ có máy giặt rồi khỏi cần giặt phải ko, nấu ăn thì món cơm món luộc món rán m biết làm chứ, ko cần ngon như ngta chỉ cần biết thôi; nếu đồ ăn ngta đã làm sẵn thì mày lấy mâm bát đua và bưng đồ ra, ăn xong m lại mang vào rửa bát, nhìn bố mẹ bạn bè m làm. Tất cả các thứ còn lại t học youtube, đợt dịch này t phải nấu ăn các mon nấu, xào ... t đều tự làm theo youtube, sửa chữa nhà cửa điện nước t cũng google; mảng máy tính phần mềm t cũng google. T thấy mình cũng ko đến nỗi bất tài. (Trước 18 tuổi t ko phải giặt quần áo và nấu ăn bao giờ nhé, m tự tin học hỏi thêm nhé, t giờ chỉ có thịt và băm gà là đ biết làm thôi).Em sn 2002 từ bé đến lớn bố mẹ e không bắt em phải làm việc gì cả nên em rất kém khoản này. Công việc của em chỉ là đi học. Bạn bè em ai chơi cũng hiểu em không biết làm gì và vẫn chơi với em bình thường. Họ thường gọi em là công tử bột, cấu ấm. Em vẫn cảm thấy điều đó là bình thường cho đến khi họp lớp vì dịch nên bọn em có mua đồ về nhà một đứa bạn để ăn. Bình thường khi ăn xong như mọi lần em đều ngồi chơi chứ không làm gì. Đột nhiên hôm đó bạn em nhắc em là thằng *** đi rửa bát đi đã ko làm gì còn ngồi đấy. Lúc đó em vừa buồn vừa ngại bởi vì lần đầu em nhận được sự phản hồi đó. Nghe xong e cũng đi rửa bát và không nghĩ ngợi gì thêm. Có lẽ do bố mẹ e quá chiều nên em giờ không biết làm gì. Bạn em nói e câu đó mà giờ thi thoảng e cũng suy nghĩ nhiều.
Tao thấy mày có vẻ chia sẻ thực. Ok. Bh m ý thức đc địa vị của m thì k cần quan tâm đến những chuyện vặt vãnh. Rửa bát này nọ. Đơn giản nhất lần sau có tụ tập mày bao hết chúng nó. Xem đứa nào dám nói gì. Nhưng về lâu dài thì m cần đi theo bố mẹ m học hỏi quan hệ, chỉ có tiền thôi thì đéo bao giờ sống đc ở cái xh này. Đừng nghĩ sau này bố mẹ m sắp xếp cho chỗ này chỗ nọ mà giờ buông thả. Hỏng cả cuộc đời đấyNhà e định cho e sang từ đợt vào 10 rồi nma mặc dù tiếng a k giỏi lắm. Nhưng mà chơi với bạn thấy vui nên em ko đi đấy chứ. Em thấy cuộc sống giờ e vẫn ổn mà bị gắn mác là ko bt làm gì.
Em ngu quá, nhưng bố mẹ em còn ngu hơn, bố mẹ em chắc cho vay nặng lãi rồi, chứ nếu giàu bằng tài năng trong công việc chắc không ngu đến mức không dạy được con. A thì cực kì kì thị những thằng lười như em. Đớp xong thì phải tự giác xách đít lên rửa bát chứ chờ thằng bố con mẹ em rửa hộ nữa à, a gặp thằng lười như em ở ngoài a cũng chửi y như này, đmm lười hơn con chó.Em sn 2002 từ bé đến lớn bố mẹ e không bắt em phải làm việc gì cả nên em rất kém khoản này. Công việc của em chỉ là đi học. Bạn bè em ai chơi cũng hiểu em không biết làm gì và vẫn chơi với em bình thường. Họ thường gọi em là công tử bột, cấu ấm. Em vẫn cảm thấy điều đó là bình thường cho đến khi họp lớp vì dịch nên bọn em có mua đồ về nhà một đứa bạn để ăn. Bình thường khi ăn xong như mọi lần em đều ngồi chơi chứ không làm gì. Đột nhiên hôm đó bạn em nhắc em là thằng *** đi rửa bát đi đã ko làm gì còn ngồi đấy. Lúc đó em vừa buồn vừa ngại bởi vì lần đầu em nhận được sự phản hồi đó. Nghe xong e cũng đi rửa bát và không nghĩ ngợi gì thêm. Có lẽ do bố mẹ e quá chiều nên em giờ không biết làm gì. Bạn em nói e câu đó mà giờ thi thoảng e cũng suy nghĩ nhiều.
A chửi em thì được chứ không được chửi bố mẹ e nha a. Nhà em có nhiều đất cho thuê tiền nhiều quan hệ rộng vậy thôi chứ ko có vay nặng lãi.Em ngu quá, nhưng bố mẹ em còn ngu hơn, bố mẹ em chắc cho vay nặng lãi rồi, chứ nếu giàu bằng tài năng trong công việc chắc không ngu đến mức không dạy được con. A thì cực kì kì thị những thằng lười như em. Đớp xong thì phải tự giác xách đít lên rửa bát chứ chờ thằng bố con mẹ em rửa hộ nữa à, a gặp thằng lười như em ở ngoài a cũng chửi y như này, đmm lười hơn con chó.
cứ trải nghiệm hết đi cháu, rồi cuộc đời nó sẽ dạy cháu nhiều thứ nhiêu đây nó mới chỉ là bắt đầu thôi cháuEm sn 2002 từ bé đến lớn bố mẹ e không bắt em phải làm việc gì cả nên em rất kém khoản này. Công việc của em chỉ là đi học. Bạn bè em ai chơi cũng hiểu em không biết làm gì và vẫn chơi với em bình thường. Họ thường gọi em là công tử bột, cấu ấm. Em vẫn cảm thấy điều đó là bình thường cho đến khi họp lớp vì dịch nên bọn em có mua đồ về nhà một đứa bạn để ăn. Bình thường khi ăn xong như mọi lần em đều ngồi chơi chứ không làm gì. Đột nhiên hôm đó bạn em nhắc em là thằng *** đi rửa bát đi đã ko làm gì còn ngồi đấy. Lúc đó em vừa buồn vừa ngại bởi vì lần đầu em nhận được sự phản hồi đó. Nghe xong e cũng đi rửa bát và không nghĩ ngợi gì thêm. Có lẽ do bố mẹ e quá chiều nên em giờ không biết làm gì. Bạn em nói e câu đó mà giờ thi thoảng e cũng suy nghĩ nhiều.