Có Hình Em trợ lý, vợ thằng nhân viên

Nay rảnh rỗi cào phím tí cho bọn mày đọc chơi, nói chung đây có thể là 1 câu chuyện cảnh báo cho bọn trẻ nghiện game thời nay

Tao với ông anh, và vài người nữa hùn hạp mở cty, nhỏ thôi, và nhờ trời nên cũng ăn nên làm ra, từ công việc lặt vặt kiểu đụng gì làm đó những ngày ban đầu, cho đến việc có kinh nghiệm rồi đào tạo người mới, đi ký hợp đồng. Gái qua tay thì cũng k ít, nhưng chỉ em này để lại ấn tượng và kỷ niệm đẹp.

Quá trình hình thành phát triển k nói, tao hiện tại cũng là vai trò quản lý, đào tạo người mới, rồi đi ký hợp đồng, nên ăn nhậu cũng nhiều, nhưng có cái là tao uống kém, rồi hôm sau đau đầu nên lão sếp bảo tuyển 1 trợ lý, giúp trông coi tao =)
Loanh quanh thế nào thằng bảo vệ, thằng này cũng 9x, nó bảo vợ nó đang thất nghiệp, nên xin vào làm được không. Nói sơ thì ku em này mập, cận, nghiện game, thích ngồi 1 chỗ vừa game vừa ăn nên cho nó bảo vệ là đúng bài. Lão sếp bảo tuyển em nào nhậu được ấy, để hỗ trợ tao, nó bảo thấy vợ em ngày trước uống cũng ổn, vậy là hẹn nộp hồ sơ rồi phỏng vấn. Trong lúc ấy chị kế toán trưởng bảo thiếu kế toán, tao bảo đâu được đào tạo nó làm đi, chứ kêu đi theo em chi, thằng kia nó đánh em chết. Chị ấy bảo mày mà sợ ai ở đó giả chết, để xem nó bằng cấp thế nào đã.
Chiều hôm sau em ghé cty nộp hồ sơ, thằng chồng chỉ thẳng lên phòng tao, tao đang in đống hợp đồng nên đéo nói nhiều, em sang gặp hành chánh mà nộp. Em dạ rồi đóng cửa phòng tao lại, đọng lại mùi nc hoa. Tao cũng đéo nhìn rõ mặt vì nó bịt khẩu trang.
In xong, tao mang lão sếp ký, rồi đi gửi đối tác, nói chung tao thích tự mình làm. Nên cả chiều đó nó đéo gặp dc tao. 2 3 ngày sau thì tao lo chạy tung tăng mấy chi nhánh, đối tác, nên quên mịa nó luôn. Đến tận tuần sau, vừa ló đầu vô cty là nghe lão sếp gào lên: tao tuyển người cho mày mà mày chạy đâu mất tích vậy. Nói thế thôi chứ biết thừa tao đi đâu, làm gì rồi. Tao giật mình bảo ai? Ủa sao chị kế toán bảo tuyển qua kế toán, đi hỏi em chi. Bà hành chánh quăng cái hồ sơ lý lịch cái phạch trên bàn, bảo em coi hướng dẫn đi, nó có bằng cấp gì kế toán đâu mà qua kế toán. Tao nói có lộn k, chỉ nó đi, em đi miết kêu em chi. Cãi qua cãi lại hồi lão sếp bảo cho nó đi theo hỗ trợ mày, học việc 1 thời gian coi sao, rồi có qua đâu thì qua. Tao ok xong hỏi nó đâu? Chị hành chánh xuống gọi lên, nó lân la với bọn kinh doanh, dù bọn kinh doanh dưới quyền tao nhưng thực sự là lão sếp nắm, tao chỉ chơi đơn độc với khách hàng đối tác.
Đập vào mắt là dáng ng nhỏ nhắn, tóc đen dài, môi đỏ cong, bọn mày gg xem diễn viên jav momo sakura sao thì con này cũng tương tự vậy. Lão sếp nhìn xem ý tao sao, rồi nói sao mày k có ý kiến gì hết vậy. Tao nói em vô làm 1 tuần rồi hả? Em nhỏ nhẹ dạ. Tao bảo tuần nay em biết quy mô cơ cấu cty mình chưa? Em bảo biết rồi anh. Tao bảo uh, vậy em uống dc k? đi công tác có khi qua đêm hay dài ngày, em đi dc k? Em ấp úng bảo dc anh, có gì anh chỉ dạy em. Tao bảo mai vô cty rồi anh dẫn đi gặp khách hàng, giao tiếp xem sao. Em dạ nhẹ nhàng, rồi đứng đó. Tao quay qua lấy đống hợp đồng chuẩn bị cho lão ký, cũng chả để ý nó đứng đó làm gì, chị hành chánh bảo vậy mai em liên hệ anh này rồi theo chỉ đạo ảnh nhé. Em dạ rồi bảo anh cho em số điện thoại được không? Lão sếp cười té ghế, bảo thằng này nó chảnh, tao đưa hẳn dt tao cho em, bảo em tự nhá máy, tự kb zalo đi, rồi mai giờ làm việc đợi anh ở cty, có thể anh vô trễ.
Lần đầu tiên gặp mặt, em bảo thấy anh bơ em, dù ai cũng nói em có nét xinh, duyên dáng, em ghét anh!
Hôm sau, à mà làm đéo gì có hôm sau, tận chiều đó em gọi tao, bảo anh ơi, nay anh k vô cty hả? Tao bảo chết quên mất, quen độc cô cầu bại nên ngủ mịa từ sáng tới trưa, nên bảo em tí anh vào. Vào cũng chả có gì, vi tính em k biết, dm, nên phải chỉ. Rồi hỏi sơ thì 2 đứa, em và chồng em là bạn học, cha mẹ 2 bên biết nhau, rồi thế nào đó cưới nhau, cạp đất ăn tới giờ mới chịu mò đi làm, nên cái gì cũng k biết. Thằng kia nghiện game nữa.
Loanh quanh cũng được tầm tháng, tao bảo nay đi ký hợp đồng, mai về nha, mang đồ theo. Trưa hôm đó tao chở em đi, chiều ghé cty đối tác bàn ký, gửi hợp đồng, rồi đi nhậu. Nhậu mới lòi ra, dm em uống còn yếu hơn tao, 3 lon đã ngà ngà, 5 lon là gục. Tao dìu em ra khỏi quán nhậu, vất lên xe chở vô ks. Tao mướn phòng tầng cao nhất, vác 2 cái balo của em và của tao lên phòng, vác thêm em lên, vừa vào phòng là em chạy ào vào wc ói xối xả. Xong quay qua giường lật ngửa ra nằm, mặc kệ vết ói dính hẳn vào áo quần em, à em mặc sơ mi trắng ngắn tay, quần tây dài. Phòng máy lạnh nên mùi nó lên nồng, tao mở balo em ra xem thì thấy có mỗi bộ đồ tây đi làm, đéo có đồ bộ ngủ luôn, với 1 đống son phấn nước hoa xà phòng. Nên k còn cách nào khác, tao thay đồ, lau người cho em rồi mặc cho em cái áo sơ mi tay ngắn của tao mang theo. Lột ra mới thấy, người em trắng, dù tao bật đèn sáng choang, em vẫn trắng sáng. Cái áo ngực cũng bị em ói dơ, tao tháo ra vất đi luôn, còn cái quần lót là k tháo ra. Núm vú em chưa nhú, tụt hẳn vào trong, và hồng hào sáng bóng, bầu ngực be bé xinh xinh. Nhưng thôi, hôi chết mẹ, nó mới ói xong.
Mặc cho em cái áo sơ mi của tao, tao cũng thay đồ rồi ngủ, em cũng nằm cạnh ngủ, mà con bé này nết ngủ xấu, nó gác chân lên bụng tao mới chịu, lấy ra nó vẫn gác lên.
Tầm 3 4h sáng nó giật mình tỉnh giấc đi tiểu, mới đầu nó còn chưa biết gì, cứ mở mắt ra nhìn rồi vào wc, xong nó chạy ra, bảo ủa anh, mình ở đâu vậy? TAo bảo ks. Nó nói em k nhớ gì luôn, tao bảo uhm, ngủ đi, còn sớm. Nó nhìn nhìn người nó rồi nhìn tao, thấy tao áo quần đàng hoàng, tao bảo em ói dơ, anh gửi ks giặt ủi rồi, mai lấy. Em dạ rồi lấy khăn tắm, vào wc.
Tầm 15p sau em mở cửa wc ra, thơm ngào ngạt, em mới tắm gội xong. Em vẫn mặc cái áo sơ mi của tao, vẫn đéo có áo ngực, chỉ có thay quần lót. Rồi em ngồi bảo anh lấy máy sấy sấy tóc giùm em. Tao mở máy sấy, em ngồi lấy khăn lau. Hàng nút áo phía trên em cố tình k cài kín, hở ra bầu ngực. Bầu ngực như hình, núm chưa nhú, nhìn từ trên xuống k thấy núm đâu luôn....
 
những bóng ma trinh sát
bên tao có câu: mấy thằng trinh sát thì lúc ẩn lúc hiện như ma, nên điểm danh cho có thôi
kể bọn mày nghe vài mẩu chuyện về khả năng tào lao của trinh sát

ngày... tháng... năm....
Huế lại sạt lở
cứ mỗi mùa mưa bão, tao ngán nhất là nghe tin Huế, cứ mỗi khi nghe thiên tai tại đó là lòng tao đau nhói, dù muốn dù k vẫn phải vác balo lên và đi
mùa mưa năm đó đến nhẹ nhàng, bình dị như tính nết trầm lắng của cô gái Huế
và cái tin đồi sạt làm bọn tao k bất ngờ, vì chắc chắn sẽ có, mà là k biết ở đâu và khi nào thôi
lúc này đây em vẫn chưa vào cơ quan tao làm, nên với tao lúc đó, hầu như nắm chắc sống nay chết mai, đéo suy nghĩ nhiều
hành quân hối hả, qua tới 2 bánh, rồi đi bộ, cơn mưa lạnh, gió gào thét như vắt kiệt sức lực đời trai
ngủ hả? lấy 2 cái áo mưa bọc, lộn đầu đuôi lại, chỗ tay nhét chân vào, rồi dựa chỗ nào mà ngủ, mưa trắng trời làm đéo gì có mùng mền
ỉa hả, đừng đi xa, sạt cái đéo ai đi moi xác mày, ở gần đây dc rồi, nên chỗ ăn cơm với chỗ ỉa gần nhau, dc cái đái đi xa dc, mà làm đéo gì phải đi, mưa thế này, cứ đái trong quần, nc mưa tự giặt cho luôn, nên mấy ngày sau, ngoài mùi thum thủm áo quần mốc, còn cái mùi khai lất phất nữa
bọn tao dc lệnh vào khu đó, tìm và đưa mấy ng ra, địa phương botay rồi
nhận lệnh, ờ thì đi, k có lệnh cũng đi, cái đất Huế nặng tình, nên sình lầy quấn chân cũng nặng kinh lắm, nặng hơn vùng tây nguyên hay nơi khác nhiều
lê lết đi bộ dưới cơn mưa trắng trời gần 20 km, thằng dẫn đường còn rảnh háng, leo lên đỉnh đồi chỉ, kia là đàn tế nam giao kìa mấy anh, kia là sông Hương, chùa Thiên Mụ kìa mấy anh
mấy thằng bên tao mặc kệ mưa, nằm vật ra đất ngửa mặt lên trời, hỏi mày rảnh k, dm mưa trắng trời ở đó sông Hương với Thiên Mụ
hắn cười hihi, bảo anh nỏ biết, nơi đấy linh lắm, em chỉ cầu mình bình an quay về thôi
tếu táo vài câu, lại đi, đến 1 nơi, thằng dẫn đường bảo lạ quá, đúng ra qua đoạn này, mình đi theo lối mòn 1 lúc là sẽ đến, mà sao nãy giờ k thấy
tao bảo ngừng lại
nhìn lá cây, hướng gió, màu đất, 1 thằng bảo đất mới, mới lộ, chắc mới sạt lộ ra
tao gật gù, bảo hướng đồi k đúng lắm, đồi như này, hướng mặt trời như này thì lá cây phải vầy, còn này k đúng
nhận định là sạt đồi, dẫn đến nửa đồi bên kia bị hoán chuyển thành bên này
nếu đúng sạt thì đi theo đoạn sạt này là đến
thằng dẫn đường bảo anh đừng điên, đoạn này cây mục lá khô, bình thường đã quá nửa chân người rồi, giờ mưa bão mục rã, lún ai cứu
tức thì có 1 thằng lấy dây trong balo ra,tìm 1 gốc cây to quấn vào, rồi mấy thằng tao quấn dây quanh bụng, vừa đi vừa xả tiến tới, đúng là cây mục, lún phát tới gối hơn, thêm balo nữa, nên đi càng khó
tên dẫn đường bảo thôi, vòng đi anh
tao hỏi thì nó bảo đi vòng thêm 2 ngày nữa
tao bảo mả cha bây, nghĩ họ còn sống nổi 2 ngày k
rồi cả đoàn cứ lầm lũi tiến tới, balo được buộc vào dây kéo lê, cứ 1 đoạn quăng balo ra trc, đi đến lại quăng tới, cứ thế
qua đoạn lá ủ, nhìn xuống thung lũng, tang hoang rồi
chia nhau ra, đứa lo cơm nước, đứa kiểm đếm thuốc và trang bị, đứa lo dây, đứa lo đài, thằng dò đường hỏi em làm gì giờ anh
tao bảo 1 là nấu cơm, 2 là tìm đường xuống
hắn nhìn nói bùn lấp cả rồi, ai sống nổi đây
bên địa phương báo là chỉ sót vài người, nên bọn tao cũng k hy vọng nhiều
tầm 9 10h sáng mà trời như ban đêm phải bật đèn pin mà đi, bọn tao mò đến đó hạ trại chắc cũng 11 12h trưa, hơi có tí gọi là ánh sáng chứ k bật đèn pin mà đi nữa
đang coi lấy lương khô hay cơm nấu, bỗng thằng bếp nó khều, hỏi anh nhìn xem sương hay khói bếp
mưa ngớt rồi, nhưng gió vẫn rít ghê lắm, dưới cái gió kinh hoàng đó thì sương hay khói đéo gì ai nhìn ra dc, chỉ thấy nó kiểu bãng lãng rồi tan mất rất nhanh, mỏng như sợi chỉ
chỉ thằng buộc dây vào gốc cây chuẩn bị, tao ra dấu hỏi, nó báo ok rồi, rồi cả đám ngóng theo hướng đó
linh cảm điều gì đó, tao bảo lấy lương khô, tắt bếp
tức thì lương khô được chia nhau rất nhanh, mọi ng vừa gặm vừa dõi theo hướng bên dưới xem có cái gì động đậy hay di chuyển k
nhìn về bên dưới, dưới màn mưa giăng lất phất, ai đã đến Huế mới hình dung dc, mưa bão nó cũng đẹp mê người, trời làm mưa bay giăng giăng, mây tím dệt thành sầu...
tao căng mắt nhìn, mắt tao gần như mắt cú thấy rõ ràng 1 tia rất mỏng khói bay thẳng từ dưới lên, sương k bay từ dưới lên mà là ngang mái nhà hay từ trên ùa xuống
để chắc chắn, tao đợi gió đổi hướng, khi gió hướng về phía mình, tao hít lấy hít để, rõ ràng có mùi củi cháy
hét lên khói bếp, tức thì thằng dẫn đường la ầm lên vang thung lũng
đến giờ tao vẫn đéo hiểu, cơ thể như con nhái đó, mà nó giọng to kinh khủng
nó hét vang trời có ai không, còn sống không
tức thì tao thấy bên dưới lố nhố ra, vài ng thôi, nhưng cả bọn vất mẹ lương khô, nắm dây ào xuống....

U Minh - Kiên Giang - Cà Mau
đợt đó bọn tao đi theo 1 vụ, nên lần mò xuyên rừng mấy ngày rồi, đi bằng chiếc 16 chỗ mới bảnh
rồi thì cái ngày cạn kiệt lương thực cũng đến, mà cái gì đến nó đến 1 lúc
mới đầu là hỏng xe lúc giữa trưa
tài xế và bọn tao hì hục sửa, sửa dc thì chạy tiếp mới dám nói là gần hết dầu rồi, nếu k đổ dầu phải bỏ xe
hỏi khoảng bao nhiêu km nữa, tài xế bảo tối đa 100km nữa là bỏ xe
giữa cái rừng đó, vinaphone hả, k sóng
mobi hả, k sóng
vịt teo hả, 1 vạch, mà là lúc có lúc k
trên xe thì hỗn hợp già trẻ lớn bé đủ cả, nhìn mấy tay lão làng mặt xanh như tàu lá, tao ngớ ng ra, ủa đói hả
mấy lão bảo đói mà k dám nói vì hết đồ ăn rồi
lão kia thúc tao, ê thằng kia, còn gì ăn k mang hết ra mày
tài xế cũng bảo lạc đường rồi, nãy giờ loanh quanh khu này chắc 6 vòng rồi
tao với 1 tay nữa cũng dân trinh sát lão làng, hội ý nhanh rồi bảo chả sao cả, tìm nơi cao ngừng xe nghỉ cắm trại
cả xe ngỡ ngàng, bày trò gì đấy?
tao bảo giờ đi lạc, k định hướng, k liên lạc, hết dầu, đi đâu?
tí nữa hết dầu bỏ xe đi bộ là chết chắc, u minh chứ đéo phải hồ chí minh đâu
mấy lão bảo mày tính sao nói tao nghe cho an tâm coi
tao bảo trc 9h tối vô ks ngủ đừng lo
tao vừa nói xong mấy lão thở phào, thôi kệ mày, tao tin mày
tài xế bảo chỗ nào cao anh?
tao nói nãy có cái cầu, chỗ đó trống, lên giữa cầu đi
kiểu cầu bê tông họ làm trên tuyến xuyên rừng ấy
con 16 chỗ đậu ngay giữa cầu, tắt máy, mọi ng xuống xe, tao lấy hết đồ dự trữ ra, chia nhau ra ăn, mấy lão già mới xem như là có máu lại, rồi cùng mấy tay trẻ đi tìm cây dại hay gì ăn dc, mà cái khu này toàn bình bát sống nhăn, trái chín k thấy luôn, càng tức
mấy lão bảo theo ven này thế nào cũng có bình bát chín hay cây khác ăn dc, tao bảo đói dữ k, k thì nghỉ lấy sức đừng đi lung tung
tầm 6h chiều, hoàng hôn trong rừng buông xuống, rồi ánh mặt trời lóe sáng rực, rồi vụt tắt, bóng tối buông xuống, muỗi kéo ra từng đàn
mấy lão hỏi giờ sao, tao bảo đợi, đập muỗi đi, chưa đi dc
7h tối, màn đêm thẫm màu, tao với tay kia bảo chắc dc rồi, rồi 2 đứa leo lên nóc xe, nhìn tứ phía, đúng như dự đoán, cái nhà máy nhiệt điện cà mau nó sáng rực 1 góc trời, ánh sáng hắt xa chắc tầm mấy chục cây số vẫn thấy sáng
tao bảo tài xế, nhắm theo ánh sáng đó mà đi
tài xế nhìn tao nửa cười nửa mếu, đi kiểu gì lỡ vào đường cụt thì sao
tao bảo thì chịu chết chứ sao, còn hơn đi k có phương hướng
tức thì tao nhảy lên cạnh lão, ngồi chỉ đường, men theo con đường betong đó mò tới 8h tối thì nghe rõ tiếng kèn xe inh ỏi, tiếng động cơ xe gào lên ầm ầm bên cạnh
thoát rồi, k biết ai hét lên, cả xe bừng tỉnh, nhìn sang bên trái cách cỡ 100m, ánh đèn xe vút qua loang loáng, kèn xe vang lên, mọi ng mừng rỡ bảo đường bên trái kìa, chiếc 16 chỗ luồn từ từ ra tới lộ nhựa, hòa vào dòng xe vào thành phố cà mau
đến trc khách sạn, mới 8h30
nhận phòng thủ tục xong, mấy lão đéo thèm tắm rửa, lôi tao đi ăn hủ tiếu mực cà mau ngay

và còn nhiều, nhiều lần khác nhau ở trà vinh, bến tre, lâm đồng, đak nông, quảng ngãi, ninh thuận, bình thuận, khánh hòa,...
những nơi tao đi và vướng vào mấy chuyện tào lao hầu như là thưa người
nhớ những lần dừng chân nghỉ bên sườn đồi, tầm 4 5h chiều, bên dưới bản làng khói bếp lam chiều bãng lãng như sương, những thằng lính trẻ bảo anh, hay xuống đó xin bữa cơm đi
tao với mấy tay kỳ cựu bảo, nhìn thấy khói bếp k?
bọn nó bảo thấy
tao hỏi đếm xem bao nhiêu cột khói
bọn nó đếm rồi bảo nhà nào cũng lên khói mà anh đếm làm gì
tao bảo nhà nào cũng lên khói nghĩa là bình an, xuống đó nhốn nháo phiền ngta
còn nếu nhiều nhà mà ít khói là có chuyện, cần xuống xem sao
đừng làm phiền ng khác
bọn nó nghe nửa hiểu nửa k, ngơ ngác nhìn rồi hỏi vậy mình tự nấu cơm ăn à anh
tao bảo uhm, tìm chỗ có nước, nấu cơm hạ trại
đêm đó, giữa rừng hoang vu, bọn tao nhìn về phía xa, nơi ánh sáng leo lét, những mái nhà bình yên, thỉnh thoảng vang tiếng đùa vui nói chuyện, còn ở đây, bọn lính trẻ nhìn về phía đó với ánh mắt chờ mong ngày dc trở về nhà, thèm thuồng, tao bảo ngủ sớm đi sáng mai đi sớm về sớm
bọn nó nhoẻn miệng cười, cái vui mừng mai sum họp sớm xua đi cái buồn đêm nay, bọn nó đùa giỡn với nhau rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, lúc tiếng ngáy vang lên đều đặn, mấy lão trinh sát lão làng lại thức giấc ra khỏi mùng, đi vòng quanh tuần tra, xứng danh những bóng ma trinh sát, khi người khác ngủ yên thì lại đi
sáng sớm, dù ngủ ít, mấy lão vẫn tỉnh táo như thường, điểm đặc trưng là có khả năng vừa đi vừa ngủ trên đường bằng phẳng, bọn mày k nhìn nhầm đâu, đi bộ trên đường bằng, chân vẫn bước đi, nhưng mắt nhắm ngủ rồi, phải lay gọi mới thức hay ngừng lại, chỉ những bóng ma mới có khả năng đó, còn lại là té lộn cổ vì hụt chân
 
Top