Chu Bá Bá
Chú bộ đội
Kinh tế không thực sự khó khăn, nhưng nghề xe ôm của tao thì kiếm ăn ngày một khó. Được mách nước, hôm nay tao bắt chuyến xe ngược con lộ 14 thẳng về Tây Nguyên, cụ thể ở đây là Buôn Mê Thuột để tìm nguồn hàng sầu riêng dạt.
Rớt chân xuống đất tờ mờ sáng, đường xá vắng hoe trong cái màn sương đêm se se lạnh. Mọi thứ thật yên tỉnh… may sao có người anh em trong nghiệp đoàn xe ôm phân đà Nam Tây Nguyên chạy lại. Tao cũng chả buồn trả giá dù quảng đường chỉ non 2km theo tờ bản đồ tao cầm trên tay nhưng chiến hữu ấy hét giá 50k.
Anh em trong nghề nên tao thấu hiểu của cái sự vắng lặng ế chệ ngồi chờ cả đêm của lão ấy.
Trong cơn ngái ngủ gật gù tầm 5p thì lão dừng xe bảo tới rồi anh giai. Cái giọng nghe qua tao ko hỏi nhưng biết chắc đồng hương quê nhà. Vì Daklak xưa kia là vùng kinh tế mới, dân ở quê tao kéo lên có, mà được làm tư tưởng để lên cũng nhiều lắm.
Rảo chợ đầu mối hết nữa buổi sáng, cũng tìm dc vài đầu mối thu gom hàng dạt. Nghĩ bụng, thôi vậy là tốt rồi giờ tạt té kiếm ổ bánh mì nguội bỏ bụng rồi lại đi tìm chành xe trong cái khâu logistic tiếp theo đưa hàng về thành phố.
Hôm qua đi bà nhà tao chạy vạy mượn cả dãy trọ được 900k. Vị chi xe đi hai chiều hết 700 còn 200 ăn uống dè xẻn.
Đang lúc lớ ngớ băng qua bên kia đường thì tao nghe tiếng xe thắng cháy cả lốp xẹt xẹt…nữa thần hồn bay mẹ nó lên ngọn cây ven đường ngồi nhìn xuống cái thân xác vẻ mẹt tao đang xanh như đít nhái.
Định thần lại, may quá…họ thắng kịp. Tao thêm đôi bước nữa thì chân cũng chạm vĩa hè. Chiếc xe ô tô cũng tiến lại tấp vào lề cạnh chổ tao đứng, kính lái hạ xuống … một giọng nữ cất lên:
- Chú ơi… chú có làm sao không ?!
Tao ngoái lại thì sượng cứng người, mà người ngồi trong ô tô cũng mồm chữ O không khép được.
- Anh…Anh L phải không… thôi đúng rồi….
Tai tao lúc đó ù đặc đi như ba tháng chưa lấy ráy vậy, chả nghe dc cái gì nữa. Chân thì như mọc rể cmn xuống vĩa hè, bất giác tay chụp kịp chứ ko tờ bản đồ cũng bị gió thổi bay theo mấy cái lá bàn thái bên đường.
Vậy đó, hơn hai mươi năm bặt vô âm tín. Tao gặp lại cố nhân thật tình cờ.
Tao nhìn lại tao, nhìn lại họ, ánh mắt tao như lục lọi khắp từng viên đá vĩa hè vì ko bản lĩnh để dừng lại một chổ.
Đôi ba câu chuyện trò mà nếu thật giờ có dí điện vào dái tao cũng ko nhớ đã nói gì và nghe dc gì.
Rồi tao được mời lên xe, được mời cốc cà phê Buôn Mê đắng đến buốt cổ họng.
Trưa nay, họ còn tính mời tao về nhà dùng cơm nhưng tao từ chối…cũng bởi lẽ cái đít tao ngồi lên con xe đó đủ lâu để bộ da ghế nóng lên rồi.
Rồi thì gặp rồi thì chào nhau, họ có ý xin số nhưng tao làm gì có con sim nào xài quá ba tháng với đống nợ phủ lên đầu. Nên lại thôi…
Tao chào và đi vội vào dòng người lúc này đã bắt đầu túa ra đường mỗi lúc một đông.
Giờ ngồi nét cỏ lạch cạch mấy dòng này nghĩ lại, phải mà hồi đó ng ta cải cha cải mẹ thì giờ có khi cũng đang chửi con mắng chồng trong căn trọ ọp ẹp chứ đâu ra dáng quý bà thanh lịch như vậy…
Rớt chân xuống đất tờ mờ sáng, đường xá vắng hoe trong cái màn sương đêm se se lạnh. Mọi thứ thật yên tỉnh… may sao có người anh em trong nghiệp đoàn xe ôm phân đà Nam Tây Nguyên chạy lại. Tao cũng chả buồn trả giá dù quảng đường chỉ non 2km theo tờ bản đồ tao cầm trên tay nhưng chiến hữu ấy hét giá 50k.
Anh em trong nghề nên tao thấu hiểu của cái sự vắng lặng ế chệ ngồi chờ cả đêm của lão ấy.
Trong cơn ngái ngủ gật gù tầm 5p thì lão dừng xe bảo tới rồi anh giai. Cái giọng nghe qua tao ko hỏi nhưng biết chắc đồng hương quê nhà. Vì Daklak xưa kia là vùng kinh tế mới, dân ở quê tao kéo lên có, mà được làm tư tưởng để lên cũng nhiều lắm.
Rảo chợ đầu mối hết nữa buổi sáng, cũng tìm dc vài đầu mối thu gom hàng dạt. Nghĩ bụng, thôi vậy là tốt rồi giờ tạt té kiếm ổ bánh mì nguội bỏ bụng rồi lại đi tìm chành xe trong cái khâu logistic tiếp theo đưa hàng về thành phố.
Hôm qua đi bà nhà tao chạy vạy mượn cả dãy trọ được 900k. Vị chi xe đi hai chiều hết 700 còn 200 ăn uống dè xẻn.
Đang lúc lớ ngớ băng qua bên kia đường thì tao nghe tiếng xe thắng cháy cả lốp xẹt xẹt…nữa thần hồn bay mẹ nó lên ngọn cây ven đường ngồi nhìn xuống cái thân xác vẻ mẹt tao đang xanh như đít nhái.
Định thần lại, may quá…họ thắng kịp. Tao thêm đôi bước nữa thì chân cũng chạm vĩa hè. Chiếc xe ô tô cũng tiến lại tấp vào lề cạnh chổ tao đứng, kính lái hạ xuống … một giọng nữ cất lên:
- Chú ơi… chú có làm sao không ?!
Tao ngoái lại thì sượng cứng người, mà người ngồi trong ô tô cũng mồm chữ O không khép được.
- Anh…Anh L phải không… thôi đúng rồi….
Tai tao lúc đó ù đặc đi như ba tháng chưa lấy ráy vậy, chả nghe dc cái gì nữa. Chân thì như mọc rể cmn xuống vĩa hè, bất giác tay chụp kịp chứ ko tờ bản đồ cũng bị gió thổi bay theo mấy cái lá bàn thái bên đường.
Vậy đó, hơn hai mươi năm bặt vô âm tín. Tao gặp lại cố nhân thật tình cờ.
Tao nhìn lại tao, nhìn lại họ, ánh mắt tao như lục lọi khắp từng viên đá vĩa hè vì ko bản lĩnh để dừng lại một chổ.
Đôi ba câu chuyện trò mà nếu thật giờ có dí điện vào dái tao cũng ko nhớ đã nói gì và nghe dc gì.
Rồi tao được mời lên xe, được mời cốc cà phê Buôn Mê đắng đến buốt cổ họng.
Trưa nay, họ còn tính mời tao về nhà dùng cơm nhưng tao từ chối…cũng bởi lẽ cái đít tao ngồi lên con xe đó đủ lâu để bộ da ghế nóng lên rồi.
Rồi thì gặp rồi thì chào nhau, họ có ý xin số nhưng tao làm gì có con sim nào xài quá ba tháng với đống nợ phủ lên đầu. Nên lại thôi…
Tao chào và đi vội vào dòng người lúc này đã bắt đầu túa ra đường mỗi lúc một đông.
Giờ ngồi nét cỏ lạch cạch mấy dòng này nghĩ lại, phải mà hồi đó ng ta cải cha cải mẹ thì giờ có khi cũng đang chửi con mắng chồng trong căn trọ ọp ẹp chứ đâu ra dáng quý bà thanh lịch như vậy…