Genz một lũ sống như lồn mà tưởng mình đang tỉnh táo

Mỗi lượt view là một quan tiền
Mỗi câu chửi là một quan tiền
Một lượt theo dõi là một quan tiền
Nhiều người biết đến là công cụ kiếm tiền
 
Nếu mày không chịu được thì câm mồm mà sống đi, đừng đòi tao làm nhẹ nhàng cho mày nghe với tao chửi nhiều, tục nhiều, vì đời cần vậy. Mày không chịu được thì đừng lên mặt, đừng cố chối cãi, đừng ngồi đấy đổ thừa Gen Z không cho địt
con vất sục này để cái signature + ava giật giật đcm khó chịu vc
 
Thật ra genz là thế hệ bất đồng điều về trí tuệ cũng như tài năng nhất.
Đứa giỏi thì giỏi vkl dứa dốt thì đúng bãi cứt biết đi :)) khác đám già 9x - tụi 9x thì trí khôn sàn sàn như nhau được cái nhịn nhục nhiều hơn genz
K phải sàn sàn nhau.
Mà ngày xưa muốn tra từ mới là phải tìm cuốn từ điển lòi mắt.. đại khái thế
 
Tao nhìn tụi mày mà tao thấy vừa buồn cười vừa buồn ói.
Cái đám sinh ra trong thời đại sướng nhất lịch sử, cầm điện thoại thông minh như cơm ăn mỗi ngày, mở mắt ra là mạng, thông tin, đủ thứ trong tầm tay… mà sống như đống cứt bốc mùi giữa sân chùa.

Ngày nào cũng lải nhải nào là healing, nào là sống thật, nào là biết yêu bản thân.
Nhưng vừa ngủ dậy là check thông báo coi ai like story, ai coi clip.
Buồn thì không tìm người tâm sự, mà vác cái mặt lên đăng story than thân trách phận, mong người khác "inbox hỏi han" như mình là nhân vật chính trong drama cuộc đời.

Chia tay là chửi nhau nát mặt trên mạng, lôi cả phốt cũ ra khui như đang livestream lột đồ.
Rồi lại khóc lóc nói "mình đáng được yêu thương hơn".
Yêu thì ngu như bò, nhắm mắt cắm đầu, còn khi bị đá thì chửi cả họ nhà người ta.
Bộ luật sống của tụi mày là cái meme – nói thì như thánh triết, sống thì như cứt trôi sông.

Tụi mày đi làm thì lười như chó ghẻ, vừa làm 1 tuần đã hỏi: "Khi nào tăng lương?", "Công ty có cho work-life balance không?"
Ờ work-life balance mà sống không có não, làm việc như cứt, deadline tới là xạo ke, vô họp thì tắt cam, đi làm thì coi giờ về như chạy nạn.
Nói thì muốn tự do tài chính, nhưng hở ra là vay tiền, đặt đơn Shopee, nợ thẻ tín dụng mà vẫn uống trà sữa xịn, ăn buffet mỗi tuần, sống như cái l nhưng đòi cái gì cũng sang.

Mở miệng thì toàn mấy câu triết lý rẻ tiền: "Sống là chính mình", "Không ai hiểu mình bằng chính mình", "Cứ làm điều mình thích"...
Ờ mày làm điều mày thích là chuyện của mày, nhưng mày sống ngu mà nghĩ người khác phải hiểu cho mày thì mày đúng là đầu đất.
Người ta không ai ghét mày vì mày là chính mày, người ta ghét vì mày sống như l còn tưởng mình là hoa sen nở trong đầm lầy.

Thích làm giàu nhanh, thích thành công lẹ, nhưng đéo biết cố gắng, đéo biết nhịn nhục.
Lên mạng coi mấy clip “1 ngày của triệu phú”, xong tưởng mình cũng sắp mở công ty.
Mẹ ơi, tụi mày còn không dọn nổi phòng, cái giường cũng để y như cái ổ chuột mà mơ thành tỷ phú.

Nghe người ta góp ý là nhảy dựng như chó bị giẫm đuôi, đéo bao giờ chịu nghe.
Đứa nào mà chê đúng là lôi hết dòng họ ra chửi, xong viết caption sướt mướt: "Người ta không hiểu tôi", "Tôi sống sai khi tin người"...
Sai mẹ gì? Mày sai từ lúc sống như cứt mà nghĩ ai cũng phải dọn cho mày.

Tụi mày coi mạng xã hội là cuộc đời.
Lúc nào cũng cố tỏ ra vui vẻ, cố deep, cố chill, cố đậm chất "main character", trong khi ngoài đời sống chán như loằn.
Đi chơi thì phải quay clip. Ăn gì cũng phải chụp hình. Đéo có ai coi thì mất hứng.
Không ai thả like là xuống mood.
Sống thật cái loz gì, sống vì cái màn hình, sống vì người ta nhìn vô rồi tưởng mình ngon.
Bên trong rỗng tuếch.

Người ta hơn mày thì mày gato, mày nói người ta khoe mẽ.
Người ta nói thật thì mày chửi toxic.
Người ta sống đúng thì mày nói giả tạo.
Thật ra đéo có ai giả, chỉ là mày sống sai mà không dám nhìn nhận.

Tụi mày tưởng ai cũng phải thương tụi mày, ai cũng phải công nhận tụi mày.
Nhưng xã hội nó không như cái đùi gà KFC mà mày gọi là có liền.
Mày muốn được công nhận thì mày phải làm ra cái mẹ gì đó.
Còn không thì im mồm, sống yên ổn, đừng bày đặt dạy người khác sống.

Có đứa nói tao chửi vậy là ác.
Không, tao chửi vậy là còn nhẹ.
Bởi vì nếu tụi mày không tỉnh ra, không thay đổi, thì 10 năm nữa tụi mày vẫn sống kiểu loz đó thôi.
Tới lúc đó, không ai cần chửi mày nữa, vì cuộc đời nó đạp cho mày sml rồi?
Tụi mày sống mà đéo khác gì cái mỏ rác – ai ị ra gì là tụi mày xông vô hít trước tiên.

Mở mắt ra là cắm mặt coi drama.
Đứa thì livestream khóc lóc nói chia tay không lỗi ai.
Đứa thì đăng clip ẩn ý "bị phản bội", còn lồng thêm nhạc buồn với quote: "Không phải ai yêu cũng được ở bên nhau."
Ủa rồi tụi mày chia tay chứ đâu phải cách mạng tháng 8 mà phải đăng bản tuyên ngôn độc lập từng phút từng giây vậy?

Drama cái kiểu:

– "Hot TikToker XYZ bị lộ clip 18+ với bạn trai cũ"
– "Cặp đôi viral 7749 clip bốc đầu xe chia tay, unfollow nhau"
– "YouTuber ABC phốt bạn thân cướp nyc rồi đi ngủ cùng gấu"

Tao hỏi thiệt, tụi mày có liên quan cái mẹ gì tới mấy đứa đó không?
Đéo có. Nhưng vẫn ngồi cào bàn phím, phân tích từng câu chữ, nhảy vào bình luận như thể tao đang xem talkshow của hội ngu đú.

Có đứa ngồi 3 tiếng livestream chửi nhau, tụi mày coi còn chăm hơn học online.
Người ta chửi loạn xạ, tụi mày vỗ tay hưởng ứng, spam icon cười ha hả như vừa coi xiếc chó.
Cái não mày sinh ra không phải để hít c*t người khác, mà sao giờ mày hít thành nghiện?

Rồi mấy vụ kiểu:

– "Hot girl 2k5 đòi tiền tip 10% từ quán bún đậu"
– "Idol mới nổi chửi thề trên stream, netizen đòi 'hủy hoại sự nghiệp'"
– "Hot boy tattoo bị bóc trần body là ảnh photoshop"

Tụi mày coi những cái đó như chuyện quốc gia đại sự.
Xúm vô bàn tán như đúng rồi, đứa nào bênh thì chửi là fan não chó, đứa nào chê thì bị nói là gato.
Còn mày – mày đang sống như l, đang thất nghiệp, đang ăn bám mẹ mày – nhưng mày phán xét người ta như mày là chủ tịch xã hội.

Mày nghĩ coi một ngày mày dành bao nhiêu tiếng để tiêu hoá cái đống phân mạng xã hội?
Một ngày tụi mày lướt:
– 2 giờ TikTok
– 1 giờ coi livestream phốt
– 30 phút comment dạo
– 1 tiếng nói đạo lý ở story

Vậy hỏi thật:
Mày bỏ ra được bao nhiêu phút để học kỹ năng, đọc sách, tập thể dục, hay chỉ đơn giản là dọn lại cái não đầy rác của mày?
Không. Vì mày sống như con zòi trong thùng rác drama – người ta khui ra gì là mày chui vào hít trước tiên.

Tụi mày thích nhân văn, thích sống tử tế, thích “văn minh”, mà mỗi lần có phốt là mày xông vô chửi như cái loz.
Mấy đứa chửi người ta đĩ, chửi người ta mất dạy – mà coi lại cái miệng tụi mày thì chua hơn cái nắp cống bị vỡ.
Người ta chụp hình sexy là chửi lộ hàng.
Người ta mặc đồ hở là chửi “cave đội lốt hot girl”.
Ủa mày bị gì? Mày sống thua cái lông chân người ta mà cứ nghĩ mày đang phán xét đạo đức.

Rồi đứa nào cũng bảo "Đây là quan điểm cá nhân", "Tôi có quyền bày tỏ".
Có – mày có quyền nói, nhưng đéo có nghĩa mày không phải chịu trách nhiệm khi nói ngu như cặc.

Sống như đống cứt mà cứ nghĩ mình có quyền phán xét người khác – đúng là một đám thùng rỗng kêu to.
Cái "truyền thông" của Gen Z giờ không khác gì cái ổ rác xã hội:
– Drama lộ clip, tụi mày xem
– Drama bị cắm sừng, tụi mày hóng
– Drama bóc giá đồ, tụi mày share
– Drama bóc phốt nhan sắc, tụi mày phân tích như giám định pháp y

Trong khi:

– Việc nhà thì mẹ mày vẫn phải làm
– Tiền học thì ba mày vẫn phải đóng
– Bài tập thì mày vẫn éo biết làm
– Tương lai thì mù mịt như đít con bò

Tao nói tới đây rồi mà mày còn không thấy nhột, thì mày đúng là vô phương cứu chữa.

Sống không cần phải là thánh, nhưng làm người thì đừng có như con chó đang tru giữa bãi rác.
Bớt hóng drama. Bớt sống ảo. Bớt nói đạo lý.
Làm nhiều hơn. Nghe nhiều hơn. Nhịn cái mồm lại.
Còn không thì cứ sống ngu đi –
Rồi đời nó chửi cho, không cần tao nói thêm.
Thằng lol này chắc bị bọn gen Z cướp mất bồ hoặc việc làm nên cay cú xạo lol nguyên đống chữ. Tội
 
Thằng lol này chắc bị bọn gen Z cướp mất bồ hoặc việc làm nên cay cú xạo lol nguyên đống chữ. Tội
Thằng nào vừa sủa câu đó thì nghe cho kỹ. Tao mà cay vì bị Gen Z cướp bồ hay giựt việc? Nghĩ lại cái não mày coi có còn nếp nhăn nào không. Tao đéo mất gì hết, chỉ thấy tụi mày sống như Lồn mà tưởng như vàng, nên tao đéo im. Tao chửi là vì thấy ngứa mắt, thấy ghê tởm, chứ đéo phải vì bị tụi mày làm tổn thương. Muốn khóc giùm cho trí tưởng tượng của mày ghê.

Tao chửi là vì sống đủ lâu để thấy cái xã hội này thối tới mức nào, và tụi mày – cái lũ núp váy mạng xã hội, sống bằng like share chứ đéo bằng tư duy – chính là đám ruồi bu quanh đống cứt. Tao viết dài là vì tao có não, có vốn sống, có từ ngữ, chứ không như mày, chỉ biết gõ mấy câu cộc lốc như thằng mới biết tiếng người.

Tội? Tội cái Lồn. Tao thấy tội cho mày – tội cho một đứa tưởng mấy câu cà khịa vặt là phản biện, tưởng cái miệng bôi bẩn là trí tuệ. Tao chửi vậy mà mày còn nghĩ tao xạo? Mày không đủ trình để hiểu tao đang cào mặt ai đâu, mày còn đang ngồi dưới đáy xã hội, tưởng mình đứng trên cao để nhìn người khác rớt.

Còn mày kêu tao cay? Cay cái mẹ gì? Tao đang tỉnh, đang thẳng, đang rõ ràng. Còn mày – cái kiểu bắn câu châm chọc rồi trốn sau bàn phím – mới là sống kiểu có cũng như không. Mày sống như cái bóng mờ, nghe người khác nói thật thì sủa lên như bị đạp vào mặt.

Tao không hiền. Tao thẳng. Tao đéo nịnh. Và nếu cần, tao chửi tiếp. Mày muốn chơi tới đâu, tao kéo tới đó. Não mày còn đỡ ngu thì tự biết câm. Còn thích thể hiện, tao sẵn sàng tiễn mày lên thớt mỗi dòng chữ một nhát dao.
 
Tao nhìn tụi mày mà tao thấy vừa buồn cười vừa buồn ói.
Cái đám sinh ra trong thời đại sướng nhất lịch sử, cầm điện thoại thông minh như cơm ăn mỗi ngày, mở mắt ra là mạng, thông tin, đủ thứ trong tầm tay… mà sống như đống cứt bốc mùi giữa sân chùa.

Ngày nào cũng lải nhải nào là healing, nào là sống thật, nào là biết yêu bản thân.
Nhưng vừa ngủ dậy là check thông báo coi ai like story, ai coi clip.
Buồn thì không tìm người tâm sự, mà vác cái mặt lên đăng story than thân trách phận, mong người khác "inbox hỏi han" như mình là nhân vật chính trong drama cuộc đời.

Chia tay là chửi nhau nát mặt trên mạng, lôi cả phốt cũ ra khui như đang livestream lột đồ.
Rồi lại khóc lóc nói "mình đáng được yêu thương hơn".
Yêu thì ngu như bò, nhắm mắt cắm đầu, còn khi bị đá thì chửi cả họ nhà người ta.
Bộ luật sống của tụi mày là cái meme – nói thì như thánh triết, sống thì như cứt trôi sông.

Tụi mày đi làm thì lười như chó ghẻ, vừa làm 1 tuần đã hỏi: "Khi nào tăng lương?", "Công ty có cho work-life balance không?"
Ờ work-life balance mà sống không có não, làm việc như cứt, deadline tới là xạo ke, vô họp thì tắt cam, đi làm thì coi giờ về như chạy nạn.
Nói thì muốn tự do tài chính, nhưng hở ra là vay tiền, đặt đơn Shopee, nợ thẻ tín dụng mà vẫn uống trà sữa xịn, ăn buffet mỗi tuần, sống như cái l nhưng đòi cái gì cũng sang.

Mở miệng thì toàn mấy câu triết lý rẻ tiền: "Sống là chính mình", "Không ai hiểu mình bằng chính mình", "Cứ làm điều mình thích"...
Ờ mày làm điều mày thích là chuyện của mày, nhưng mày sống ngu mà nghĩ người khác phải hiểu cho mày thì mày đúng là đầu đất.
Người ta không ai ghét mày vì mày là chính mày, người ta ghét vì mày sống như l còn tưởng mình là hoa sen nở trong đầm lầy.

Thích làm giàu nhanh, thích thành công lẹ, nhưng đéo biết cố gắng, đéo biết nhịn nhục.
Lên mạng coi mấy clip “1 ngày của triệu phú”, xong tưởng mình cũng sắp mở công ty.
Mẹ ơi, tụi mày còn không dọn nổi phòng, cái giường cũng để y như cái ổ chuột mà mơ thành tỷ phú.

Nghe người ta góp ý là nhảy dựng như chó bị giẫm đuôi, đéo bao giờ chịu nghe.
Đứa nào mà chê đúng là lôi hết dòng họ ra chửi, xong viết caption sướt mướt: "Người ta không hiểu tôi", "Tôi sống sai khi tin người"...
Sai mẹ gì? Mày sai từ lúc sống như cứt mà nghĩ ai cũng phải dọn cho mày.

Tụi mày coi mạng xã hội là cuộc đời.
Lúc nào cũng cố tỏ ra vui vẻ, cố deep, cố chill, cố đậm chất "main character", trong khi ngoài đời sống chán như loằn.
Đi chơi thì phải quay clip. Ăn gì cũng phải chụp hình. Đéo có ai coi thì mất hứng.
Không ai thả like là xuống mood.
Sống thật cái loz gì, sống vì cái màn hình, sống vì người ta nhìn vô rồi tưởng mình ngon.
Bên trong rỗng tuếch.

Người ta hơn mày thì mày gato, mày nói người ta khoe mẽ.
Người ta nói thật thì mày chửi toxic.
Người ta sống đúng thì mày nói giả tạo.
Thật ra đéo có ai giả, chỉ là mày sống sai mà không dám nhìn nhận.

Tụi mày tưởng ai cũng phải thương tụi mày, ai cũng phải công nhận tụi mày.
Nhưng xã hội nó không như cái đùi gà KFC mà mày gọi là có liền.
Mày muốn được công nhận thì mày phải làm ra cái mẹ gì đó.
Còn không thì im mồm, sống yên ổn, đừng bày đặt dạy người khác sống.

Có đứa nói tao chửi vậy là ác.
Không, tao chửi vậy là còn nhẹ.
Bởi vì nếu tụi mày không tỉnh ra, không thay đổi, thì 10 năm nữa tụi mày vẫn sống kiểu loz đó thôi.
Tới lúc đó, không ai cần chửi mày nữa, vì cuộc đời nó đạp cho mày sml rồi?
Tụi mày sống mà đéo khác gì cái mỏ rác – ai ị ra gì là tụi mày xông vô hít trước tiên.

Mở mắt ra là cắm mặt coi drama.
Đứa thì livestream khóc lóc nói chia tay không lỗi ai.
Đứa thì đăng clip ẩn ý "bị phản bội", còn lồng thêm nhạc buồn với quote: "Không phải ai yêu cũng được ở bên nhau."
Ủa rồi tụi mày chia tay chứ đâu phải cách mạng tháng 8 mà phải đăng bản tuyên ngôn độc lập từng phút từng giây vậy?

Drama cái kiểu:

– "Hot TikToker XYZ bị lộ clip 18+ với bạn trai cũ"
– "Cặp đôi viral 7749 clip bốc đầu xe chia tay, unfollow nhau"
– "YouTuber ABC phốt bạn thân cướp nyc rồi đi ngủ cùng gấu"

Tao hỏi thiệt, tụi mày có liên quan cái mẹ gì tới mấy đứa đó không?
Đéo có. Nhưng vẫn ngồi cào bàn phím, phân tích từng câu chữ, nhảy vào bình luận như thể tao đang xem talkshow của hội ngu đú.

Có đứa ngồi 3 tiếng livestream chửi nhau, tụi mày coi còn chăm hơn học online.
Người ta chửi loạn xạ, tụi mày vỗ tay hưởng ứng, spam icon cười ha hả như vừa coi xiếc chó.
Cái não mày sinh ra không phải để hít c*t người khác, mà sao giờ mày hít thành nghiện?

Rồi mấy vụ kiểu:

– "Hot girl 2k5 đòi tiền tip 10% từ quán bún đậu"
– "Idol mới nổi chửi thề trên stream, netizen đòi 'hủy hoại sự nghiệp'"
– "Hot boy tattoo bị bóc trần body là ảnh photoshop"

Tụi mày coi những cái đó như chuyện quốc gia đại sự.
Xúm vô bàn tán như đúng rồi, đứa nào bênh thì chửi là fan não chó, đứa nào chê thì bị nói là gato.
Còn mày – mày đang sống như l, đang thất nghiệp, đang ăn bám mẹ mày – nhưng mày phán xét người ta như mày là chủ tịch xã hội.

Mày nghĩ coi một ngày mày dành bao nhiêu tiếng để tiêu hoá cái đống phân mạng xã hội?
Một ngày tụi mày lướt:
– 2 giờ TikTok
– 1 giờ coi livestream phốt
– 30 phút comment dạo
– 1 tiếng nói đạo lý ở story

Vậy hỏi thật:
Mày bỏ ra được bao nhiêu phút để học kỹ năng, đọc sách, tập thể dục, hay chỉ đơn giản là dọn lại cái não đầy rác của mày?
Không. Vì mày sống như con zòi trong thùng rác drama – người ta khui ra gì là mày chui vào hít trước tiên.

Tụi mày thích nhân văn, thích sống tử tế, thích “văn minh”, mà mỗi lần có phốt là mày xông vô chửi như cái loz.
Mấy đứa chửi người ta đĩ, chửi người ta mất dạy – mà coi lại cái miệng tụi mày thì chua hơn cái nắp cống bị vỡ.
Người ta chụp hình sexy là chửi lộ hàng.
Người ta mặc đồ hở là chửi “cave đội lốt hot girl”.
Ủa mày bị gì? Mày sống thua cái lông chân người ta mà cứ nghĩ mày đang phán xét đạo đức.

Rồi đứa nào cũng bảo "Đây là quan điểm cá nhân", "Tôi có quyền bày tỏ".
Có – mày có quyền nói, nhưng đéo có nghĩa mày không phải chịu trách nhiệm khi nói ngu như cặc.

Sống như đống cứt mà cứ nghĩ mình có quyền phán xét người khác – đúng là một đám thùng rỗng kêu to.
Cái "truyền thông" của Gen Z giờ không khác gì cái ổ rác xã hội:
– Drama lộ clip, tụi mày xem
– Drama bị cắm sừng, tụi mày hóng
– Drama bóc giá đồ, tụi mày share
– Drama bóc phốt nhan sắc, tụi mày phân tích như giám định pháp y

Trong khi:

– Việc nhà thì mẹ mày vẫn phải làm
– Tiền học thì ba mày vẫn phải đóng
– Bài tập thì mày vẫn éo biết làm
– Tương lai thì mù mịt như đít con bò

Tao nói tới đây rồi mà mày còn không thấy nhột, thì mày đúng là vô phương cứu chữa.

Sống không cần phải là thánh, nhưng làm người thì đừng có như con chó đang tru giữa bãi rác.
Bớt hóng drama. Bớt sống ảo. Bớt nói đạo lý.
Làm nhiều hơn. Nghe nhiều hơn. Nhịn cái mồm lại.
Còn không thì cứ sống ngu đi –
Rồi đời nó chửi cho, không cần tao nói thêm.
Hay quá
Thay lời muốn chửi
 
Một dân tộc không có nền tảng triết học đúng đắn để theo đuổi thì đa phần như vậy mày ơi. Chẳng ra cái gì cả. Cái thứ triết học giả cầy khốn nạn Marx Lenin mới là hung thủ của những hành vi trên. Mày chỉ nhìn thấy cái ngọn mà không thấy cái gốc thối rữa ra sao.
 

Có thể bạn quan tâm

Top