đứa nào so sánh với Trung Quốc là sai rồi.
vì cái khác biệt lớn nhất và cũng là mấu chốt quyết định 90% của vấn đề bất động sản, là khối sản xuất.
Trung Quốc có hệ thống sản xuất đứng đầu thế giới, lượng tiền luân chuyển như thác, nên nó không thiếu cách để chọc xì khói bong bóng bds. mặc dù xì khói để lại hậu quả nhưng nó vẫn trong tầm kiểm soát được, khi khối sản xuất và xuất khẩu vẫn hoạt động rất mạnh mẽ.
nhưng xứ An Nam mít thì được 1 2 ông như Thaco.. còn lại toàn là sản xuất manh mún, đào xúc múc bán, lách luật để bán khoáng sản. Các sản phẩm khác thì 90% là đi gia công chứ không hề có đơn hàng trực tiếp. 10% còn lại kia thì vật vã với đủ loại thuế má điên khùng. Trong khi ở Trung Quốc, chỉ cần mày làm xuất khẩu, thì hỗ trợ tận răng về thuế má, các hội chợ toàn cầu được hỗ trợ chi phí đi tận nơi.
Dân An Nam thì đừng nói là 90%, phải là 99.95% giàu lên từ trúng đất. 0.05% còn lại là lừa đảo đồng bào. Nhìn quanh quanh, thằng nào có đất cho thuê là nó dí buồi vào làm ăn gì nữa, ngồi hút thuốc lào cuối tháng đi thu tiền nhà.
Số lượng doanh nghiệp sản xuất quá ít, không có chiều sâu và chất lượng, dẫn tới lợi nhuận rất mỏng. Từ đó mức thu nhập của công nhân viên lấy cái đéo gì mà tăng được. Ngoài ra, 100% các doanh nghiệp sản xuất này, cũng găm bds.
Cái vòng quay khép kín quanh bds như thế, nên chỉ mất 15 năm, từ 1USD=15.000vnd, giờ 1USD =25.000vnd.
Muốn thoát ra thì chọc máu của 10tr đảng viên bằng thuế bds. từ đó hỗ trợ khối sản xuất và xuất khẩu.
Nhưng cái tính của xứ An Nam mít là : có cái lồn ấy.