Chiều muộn ở Khu công nghiệp Linh Trung 2 (TP.HCM), dòng người tan ca đổ về những dãy trọ chật chội. Tại khu chợ dân sinh gần đó, tiếng mặc cả vang lên liên hồi. Một nữ công nhân vừa cân nửa ký thịt đã vội xin bớt xuống 3 lạng, thở dài: “Cái gì cũng leo thang, phải ăn dè thôi”. Câu nói giản dị ấy phản chiếu cuộc sống chật vật của hàng nghìn lao động, đang phải tính toán từng nghìn đồng giữa thời bão giá.
Trong căn trọ chưa đầy 10m², chị Mai Thị Chi (43 tuổi, quê An Giang) vừa nấu cơm vừa trông con nhỏ. Từ ngày vật giá tăng, chị bỏ bếp gas, chuyển sang nấu than “cho đỡ tốn”. “Mỗi ngày bớt vài nghìn, cả tháng cũng được vài ba ký gạo đó em”, chị thật thà. Chồng làm thợ sơn, thu nhập bấp bênh, có tháng chỉ hơn 10 triệu đồng, chị Chi phải tính toán từng khoản: tiền trọ, điện nước, gửi mẹ già, xăng xe, ăn uống... “Kể ra thì vẫn thấy dư, nhưng không dư nổi đâu em. Con bệnh một cái là hết mấy triệu, chồng thất nghiệp thì càng khổ”, chị thở dài.
Cách đó không xa, anh Phạm Văn Minh (quê Thanh Hóa), công nhân giày da, cũng vừa đi chợ về với túi đồ vỏn vẹn vài con cá nục và nửa ký bắp cải. Anh nói: “Nhiều khi thèm miếng thịt, mà tính ra một bữa hết cả trăm nghìn. Lương chưa tới chục triệu, còn tiền trọ, điện nước, gửi về quê… ăn sao dám rộng rãi”. Những hôm túng quá, anh chỉ nấu mì gói với trứng cho qua bữa. Còn bà Trần Thị Thơm (64 tuổi, Lâm Đồng) thì xuống TP.HCM trông cháu để con dâu có thể đi làm tăng ca. “Một mình tôi ăn thì có trứng luộc, rau muống là được. Tụi nhỏ đi chợ muốn mua hải sản cho con, mà gia đình năm người thì tốn lắm, nên thôi, nhường hết cho tụi nhỏ”, bà nói.
Không riêng gì ở TP.HCM, người lao động ở Hà Nội cũng đang quay cuồng trong cơn bão giá. Chị Bùi Thị Thêu (xã Đại Thanh) than: “Điện nước tăng, đồ ăn cũng tăng, còn lương thì giảm. Mớ rau muống trước 15.000 giờ lên 25.000, mỗi bữa ăn của gia đình tôi đội thêm 40.000 đồng”. Trong khi đó, ông Lê Văn Quynh, tiểu thương ở chợ Linh Trung 2, buồn rầu: “Thịt, rau, gia vị… cái gì cũng tăng. Lương công nhân 8 triệu trụ sao nổi. Tôi bán thịt mà ngày nào cũng thấy họ đứng cân đo từng lạng, thêm rồi lại bớt, thương lắm mà chẳng biết làm sao”.
Giữa cuộc sống đắt đỏ, nhiều người bắt đầu nghĩ đến chuyện rời thành phố. Chị Mai Thị Chi chua chát: “Năm sau cho con đi nhà trẻ rồi chị đi làm lại, nhưng 44 tuổi rồi, sợ không ai nhận. Hơn nửa đời người vẫn đi ở trọ, chẳng để dành được bao nhiêu”. Anh Minh cũng bộc bạch: “Ăn uống còn xoay được, chứ con ốm đau hay tới tuổi đi học thì lo lắm. Chắc không trụ nổi ở đây, phải về quê thôi”. Còn ông Quynh thì chỉ biết thở dài khi thấy khách ngày một ít, thu nhập ngày một giảm.
Những câu chuyện giản dị nơi khu trọ phơi bày một thực tế buồn: với nhiều công nhân, hôm nay đã là gánh nặng, còn ngày mai là điều xa xỉ. Họ làm việc miệt mài, sống tằn tiện để duy trì cuộc sống, nhưng vẫn không dám mơ xa. Trong ánh đèn vàng vọt của dãy trọ nghèo, những tiếng thở dài vang lên như một lời cam chịu: “Còn sức thì còn làm, hết sức thì chắc về quê”. Giữa những đô thị hoa lệ, tương lai của hàng nghìn công nhân vẫn bỏ ngỏ - chỉ đủ sống cho hôm nay, còn ngày mai vẫn là dấu hỏi lớn.
(*) Nguồn: PV Thy Huệ - Nguyễn Yến/ VTC News
Trong căn trọ chưa đầy 10m², chị Mai Thị Chi (43 tuổi, quê An Giang) vừa nấu cơm vừa trông con nhỏ. Từ ngày vật giá tăng, chị bỏ bếp gas, chuyển sang nấu than “cho đỡ tốn”. “Mỗi ngày bớt vài nghìn, cả tháng cũng được vài ba ký gạo đó em”, chị thật thà. Chồng làm thợ sơn, thu nhập bấp bênh, có tháng chỉ hơn 10 triệu đồng, chị Chi phải tính toán từng khoản: tiền trọ, điện nước, gửi mẹ già, xăng xe, ăn uống... “Kể ra thì vẫn thấy dư, nhưng không dư nổi đâu em. Con bệnh một cái là hết mấy triệu, chồng thất nghiệp thì càng khổ”, chị thở dài.
Cách đó không xa, anh Phạm Văn Minh (quê Thanh Hóa), công nhân giày da, cũng vừa đi chợ về với túi đồ vỏn vẹn vài con cá nục và nửa ký bắp cải. Anh nói: “Nhiều khi thèm miếng thịt, mà tính ra một bữa hết cả trăm nghìn. Lương chưa tới chục triệu, còn tiền trọ, điện nước, gửi về quê… ăn sao dám rộng rãi”. Những hôm túng quá, anh chỉ nấu mì gói với trứng cho qua bữa. Còn bà Trần Thị Thơm (64 tuổi, Lâm Đồng) thì xuống TP.HCM trông cháu để con dâu có thể đi làm tăng ca. “Một mình tôi ăn thì có trứng luộc, rau muống là được. Tụi nhỏ đi chợ muốn mua hải sản cho con, mà gia đình năm người thì tốn lắm, nên thôi, nhường hết cho tụi nhỏ”, bà nói.
Không riêng gì ở TP.HCM, người lao động ở Hà Nội cũng đang quay cuồng trong cơn bão giá. Chị Bùi Thị Thêu (xã Đại Thanh) than: “Điện nước tăng, đồ ăn cũng tăng, còn lương thì giảm. Mớ rau muống trước 15.000 giờ lên 25.000, mỗi bữa ăn của gia đình tôi đội thêm 40.000 đồng”. Trong khi đó, ông Lê Văn Quynh, tiểu thương ở chợ Linh Trung 2, buồn rầu: “Thịt, rau, gia vị… cái gì cũng tăng. Lương công nhân 8 triệu trụ sao nổi. Tôi bán thịt mà ngày nào cũng thấy họ đứng cân đo từng lạng, thêm rồi lại bớt, thương lắm mà chẳng biết làm sao”.
Giữa cuộc sống đắt đỏ, nhiều người bắt đầu nghĩ đến chuyện rời thành phố. Chị Mai Thị Chi chua chát: “Năm sau cho con đi nhà trẻ rồi chị đi làm lại, nhưng 44 tuổi rồi, sợ không ai nhận. Hơn nửa đời người vẫn đi ở trọ, chẳng để dành được bao nhiêu”. Anh Minh cũng bộc bạch: “Ăn uống còn xoay được, chứ con ốm đau hay tới tuổi đi học thì lo lắm. Chắc không trụ nổi ở đây, phải về quê thôi”. Còn ông Quynh thì chỉ biết thở dài khi thấy khách ngày một ít, thu nhập ngày một giảm.
Những câu chuyện giản dị nơi khu trọ phơi bày một thực tế buồn: với nhiều công nhân, hôm nay đã là gánh nặng, còn ngày mai là điều xa xỉ. Họ làm việc miệt mài, sống tằn tiện để duy trì cuộc sống, nhưng vẫn không dám mơ xa. Trong ánh đèn vàng vọt của dãy trọ nghèo, những tiếng thở dài vang lên như một lời cam chịu: “Còn sức thì còn làm, hết sức thì chắc về quê”. Giữa những đô thị hoa lệ, tương lai của hàng nghìn công nhân vẫn bỏ ngỏ - chỉ đủ sống cho hôm nay, còn ngày mai vẫn là dấu hỏi lớn.
(*) Nguồn: PV Thy Huệ - Nguyễn Yến/ VTC News

