

1M views · 28K reactions | Cảnh quen thuộc nông thôn ở Nhật #cuocsongnhatban #nhattuan #nhatban | Nhật Tuân
Cảnh quen thuộc nông thôn ở Nhật #cuocsongnhatban #nhattuan #nhatban.
Chứ mấy ông bà dà ở Việt nam hồi xưa cũng gánh cái gánh đi bán trái cây các kiểu chứ gì thằng Lồn. Này có cặc gì cũng đăng; già đi như vậy cho khỏe người nằm ở nhà bệnh thấy mẹ![]()
1M views · 28K reactions | Cảnh quen thuộc nông thôn ở Nhật #cuocsongnhatban #nhattuan #nhatban | Nhật Tuân
Cảnh quen thuộc nông thôn ở Nhật #cuocsongnhatban #nhattuan #nhatban.www.facebook.com
Vcl có cả vụ quỳ xuống àTao hay đi Nhật công tác, và thăm thân, cũng có thời gian quan sát về nhịp sống của họ:
* Người già ở thành phố: đã nghỉ hưu, được phúc lợi nuôi, sức khoẻ còn cho phép, muốn báo đáp xã hội, sẽ thường tham gia các công việc tình nguyện có phụ cấp như: nhân viên warm welcome ở các điểm du lịch nổi tiếng (trước các đền, tượng chú chó Hachiko, cổng thị trấn, ga tàu hay sân bay ...). Ở sân bay quốc tế Narita, ko khó để du khách gặp những người lớn tuổi làm những công việc như: vẫy biểu ngữ chào mừng, phát phiếu điền thông tin, phân luồng xếp hàng, hướng dẫn làm thủ tục ở check-in tự động, phát quà nhỏ như hạc giấy, flyer giới thiệu du lịch, thậm chí hướng dẫn viên luôn nếu cụ nào có trình độ tiếng Anh tốt. Ngoài người già, còn có cả người khuyết tật (down nhẹ nhưng vẫn ưa nhìn, ngồi xe lăn, bị câm nhưng biết ngôn ngữ ký hiệu, ....) điều này gây ấn tượng về tư tưởng nhân bản, ko kỳ thị, tạo điều kiện đóng góp.
Còn cụ già nào vẫn phong độ, có sự nghiệp riêng, vẫn được cty chào mời ký HĐ làm việc, thì sáng vẫn đóng vest đi làm, tối ghé quán ăn rồi về nhà, nhịp sống như công chức, lương cũng khá lắm vì trên 60t đã nhận hỗ trợ từ phúc lợi xã hội rồi.
Tao từng thấy 1 ông cụ 7x đóng vest, vào ramen ăn, ngồi cô đơn 1 góc. Nhìn thì thương, nhưng thà đi làm như vậy, còn được tiếp xúc người với người. Chứ ở nhà quanh quẩn lủi thủi 1 mình, trầm cảm rồi treo mình trên xà còn nhanh hơn.
Bên VN, ngày mà mấy cụ ký nhận về hưu, mặt ai cũng rạng rỡ vì giờ sẽ hưởng thụ quãng đời còn lại trong thư thái. Còn mặt mấy ông cụ bên Nhật, như mất sổ gạo, buồn hiu. Mấy thằng nhân sự lúc thông báo chấm dứt HĐ, gửi tặng quà và tiền chia tay, cũng lựa lời an ủi, và quỳ xuống thay mặt cty, dập đầu cảm tạ cho sự cống hiến trên 30 năm. Má nhìn cảnh đó mà t shock luôn, quá nhân vănChứ bên VN là cuối buổi, dắt tay nhau đi nhậu, tăng 2 tăng 3 bú xua luôn, buồn đéo ji.
* Người già dưới quê: thì quần quật làm nông cho thể dục thể thao. Dư nông sản thì mở cái quầy bán tự động, người mua tự lựa tự cân tự trả tiền. Ko ai canh quầy, hoặc chỉ có 1 con chó khôn được huấn luyện, sủa nhắc nhở thôi. Betonamu là trùm chôm chỉa nông sản dưới quê, lấy xong đéo trả tiền![]()
90 t còn lái xe hơi ầm ầm. Dm t thấy lão đó lái xe rồi leo núi hãi hùng luôn. T 70 t chắc loanh quanh ở nhà chứ khỏe sao bằng tụi nhật.Tao hay đi Nhật công tác, và thăm thân, cũng có thời gian quan sát về nhịp sống của họ:
* Người già ở thành phố: đã nghỉ hưu, được phúc lợi nuôi, sức khoẻ còn cho phép, muốn báo đáp xã hội, sẽ thường tham gia các công việc tình nguyện có phụ cấp như: nhân viên warm welcome ở các điểm du lịch nổi tiếng (trước các đền, tượng chú chó Hachiko, cổng thị trấn, ga tàu hay sân bay ...). Ở sân bay quốc tế Narita, ko khó để du khách gặp những người lớn tuổi làm những công việc như: vẫy biểu ngữ chào mừng, phát phiếu điền thông tin, phân luồng xếp hàng, hướng dẫn làm thủ tục ở check-in tự động, phát quà nhỏ như hạc giấy, flyer giới thiệu du lịch, thậm chí hướng dẫn viên luôn nếu cụ nào có trình độ tiếng Anh tốt. Ngoài người già, còn có cả người khuyết tật (down nhẹ nhưng vẫn ưa nhìn, ngồi xe lăn, bị câm nhưng biết ngôn ngữ ký hiệu, ....) điều này gây ấn tượng về tư tưởng nhân bản, ko kỳ thị, tạo điều kiện đóng góp.
Còn cụ già nào vẫn phong độ, có sự nghiệp riêng, vẫn được cty chào mời ký HĐ làm việc, thì sáng vẫn đóng vest đi làm, tối ghé quán ăn rồi về nhà, nhịp sống như công chức, lương cũng khá lắm vì trên 60t đã nhận hỗ trợ từ phúc lợi xã hội rồi.
Tao từng thấy 1 ông cụ 7x đóng vest, vào ramen ăn, ngồi cô đơn 1 góc. Nhìn thì thương, nhưng thà đi làm như vậy, còn được tiếp xúc người với người. Chứ ở nhà quanh quẩn lủi thủi 1 mình, trầm cảm rồi treo mình trên xà còn nhanh hơn.
Bên VN, ngày mà mấy cụ ký nhận về hưu, mặt ai cũng rạng rỡ vì giờ sẽ hưởng thụ quãng đời còn lại trong thư thái. Còn mặt mấy ông cụ bên Nhật, như mất sổ gạo, buồn hiu. Mấy thằng nhân sự lúc thông báo chấm dứt HĐ, gửi tặng quà và tiền chia tay, cũng lựa lời an ủi, và quỳ xuống thay mặt cty, dập đầu cảm tạ cho sự cống hiến trên 30 năm. Má nhìn cảnh đó mà t shock luôn, quá nhân vănChứ bên VN là cuối buổi, dắt tay nhau đi nhậu, tăng 2 tăng 3 bú xua luôn, buồn đéo ji.
* Người già dưới quê: thì quần quật làm nông cho thể dục thể thao. Dư nông sản thì mở cái quầy bán tự động, người mua tự lựa tự cân tự trả tiền. Ko ai canh quầy, hoặc chỉ có 1 con chó khôn được huấn luyện, sủa nhắc nhở thôi. Betonamu là trùm chôm chỉa nông sản dưới quê, lấy xong đéo trả tiền![]()
tao thấy người dà đi lại như dậy thì tao thấy bình thường chứng tỏ họ còn khỏe mạnh chứ nằm nhà suốt là cũng bệnh thôi, trẻ ở nhà suốt còn bệnh đây nói chi tới người già ăn xong ròi nằm ròi ỉa, đéo có hoạt động gìTao hay đi Nhật công tác, và thăm thân, cũng có thời gian quan sát về nhịp sống của họ:
* Người già ở thành phố: đã nghỉ hưu, được phúc lợi nuôi, sức khoẻ còn cho phép, muốn báo đáp xã hội, sẽ thường tham gia các công việc tình nguyện có phụ cấp như: nhân viên warm welcome ở các điểm du lịch nổi tiếng (trước các đền, tượng chú chó Hachiko, cổng thị trấn, ga tàu hay sân bay ...). Ở sân bay quốc tế Narita, ko khó để du khách gặp những người lớn tuổi làm những công việc như: vẫy biểu ngữ chào mừng, phát phiếu điền thông tin, phân luồng xếp hàng, hướng dẫn làm thủ tục ở check-in tự động, phát quà nhỏ như hạc giấy, flyer giới thiệu du lịch, thậm chí hướng dẫn viên luôn nếu cụ nào có trình độ tiếng Anh tốt. Ngoài người già, còn có cả người khuyết tật (down nhẹ nhưng vẫn ưa nhìn, ngồi xe lăn, bị câm nhưng biết ngôn ngữ ký hiệu, ....) điều này gây ấn tượng về tư tưởng nhân bản, ko kỳ thị, tạo điều kiện đóng góp.
Còn cụ già nào vẫn phong độ, có sự nghiệp riêng, vẫn được cty chào mời ký HĐ làm việc, thì sáng vẫn đóng vest đi làm, tối ghé quán ăn rồi về nhà, nhịp sống như công chức, lương cũng khá lắm vì trên 60t đã nhận hỗ trợ từ phúc lợi xã hội rồi.
Tao từng thấy 1 ông cụ 7x đóng vest, vào ramen ăn, ngồi cô đơn 1 góc. Nhìn thì thương, nhưng thà đi làm như vậy, còn được tiếp xúc người với người. Chứ ở nhà quanh quẩn lủi thủi 1 mình, trầm cảm rồi treo mình trên xà còn nhanh hơn.
Bên VN, ngày mà mấy cụ ký nhận về hưu, mặt ai cũng rạng rỡ vì giờ sẽ hưởng thụ quãng đời còn lại trong thư thái. Còn mặt mấy ông cụ bên Nhật, như mất sổ gạo, buồn hiu. Mấy thằng nhân sự lúc thông báo chấm dứt HĐ, gửi tặng quà và tiền chia tay, cũng lựa lời an ủi, và quỳ xuống thay mặt cty, dập đầu cảm tạ cho sự cống hiến trên 30 năm. Má nhìn cảnh đó mà t shock luôn, quá nhân vănChứ bên VN là cuối buổi, dắt tay nhau đi nhậu, tăng 2 tăng 3 bú xua luôn, buồn đéo ji.
* Người già dưới quê: thì quần quật làm nông cho thể dục thể thao. Dư nông sản thì mở cái quầy bán tự động, người mua tự lựa tự cân tự trả tiền. Ko ai canh quầy, hoặc chỉ có 1 con chó khôn được huấn luyện, sủa nhắc nhở thôi. Betonamu là trùm chôm chỉa nông sản dưới quê, lấy xong đéo trả tiền![]()
Có luôn nha. Cái quỳ đó thâm sâu lắm. Nhiều cụ ông làm toàn 30-40 năm, dành hết cả đời làm cho 1 cty. Đến lúc nhận quyết định cho về hưu, vẫn luyến tiếc níu kéo, ko nỡ đi. Thằng nhân sự và giám đốc thấy căng, an ủi rồi mà vẫn chưa dứt hẳn, nó chơi ultimate skill quỳ, dập đầu tiễn chân luôn. Ăn pha đó dù có lưu luyến thì cũng mủi lòng, quỳ đáp lễ, nhận phong bì rồi quay bước đi thôi.Vcl có cả vụ quỳ xuống à
Đúng gòi, tư bản vắt cực khô, trên 60t nó mới chịu nhả ra, sút đi.Bọn Nhật bóc lột làm tới 60-70t chưa nghỉ hưu ở Xứ lừa qua 35 là rụng hết
Tao hay đi Nhật công tác, và thăm thân, cũng có thời gian quan sát về nhịp sống của họ:
* Người già ở thành phố: đã nghỉ hưu, được phúc lợi nuôi, sức khoẻ còn cho phép, muốn báo đáp xã hội, sẽ thường tham gia các công việc tình nguyện có phụ cấp như: nhân viên warm welcome ở các điểm du lịch nổi tiếng (trước các đền, tượng chú chó Hachiko, cổng thị trấn, ga tàu hay sân bay ...). Ở sân bay quốc tế Narita, ko khó để du khách gặp những người lớn tuổi làm những công việc như: vẫy biểu ngữ chào mừng, phát phiếu điền thông tin, phân luồng xếp hàng, hướng dẫn làm thủ tục ở check-in tự động, phát quà nhỏ như hạc giấy, flyer giới thiệu du lịch, thậm chí hướng dẫn viên luôn nếu cụ nào có trình độ tiếng Anh tốt. Ngoài người già, còn có cả người khuyết tật (down nhẹ nhưng vẫn ưa nhìn, ngồi xe lăn, bị câm nhưng biết ngôn ngữ ký hiệu, ....) điều này gây ấn tượng về tư tưởng nhân bản, ko kỳ thị, tạo điều kiện đóng góp.
Còn cụ già nào vẫn phong độ, có sự nghiệp riêng, vẫn được cty chào mời ký HĐ làm việc, thì sáng vẫn đóng vest đi làm, tối ghé quán ăn rồi về nhà, nhịp sống như công chức, lương cũng khá lắm vì trên 60t đã nhận hỗ trợ từ phúc lợi xã hội rồi.
Tao từng thấy 1 ông cụ 7x đóng vest, vào ramen ăn, ngồi cô đơn 1 góc. Nhìn thì thương, nhưng thà đi làm như vậy, còn được tiếp xúc người với người. Chứ ở nhà quanh quẩn lủi thủi 1 mình, trầm cảm rồi treo mình trên xà còn nhanh hơn.
Bên VN, ngày mà mấy cụ ký nhận về hưu, mặt ai cũng rạng rỡ vì giờ sẽ hưởng thụ quãng đời còn lại trong thư thái. Còn mặt mấy ông cụ bên Nhật, như mất sổ gạo, buồn hiu. Mấy thằng nhân sự lúc thông báo chấm dứt HĐ, gửi tặng quà và tiền chia tay, cũng lựa lời an ủi, và quỳ xuống thay mặt cty, dập đầu cảm tạ cho sự cống hiến trên 30 năm. Má nhìn cảnh đó mà t shock luôn, quá nhân vănChứ bên VN là cuối buổi, dắt tay nhau đi nhậu, tăng 2 tăng 3 bú xua luôn, buồn đéo ji.
* Người già dưới quê: thì quần quật làm nông cho thể dục thể thao. Dư nông sản thì mở cái quầy bán tự động, người mua tự lựa tự cân tự trả tiền. Ko ai canh quầy, hoặc chỉ có 1 con chó khôn được huấn luyện, sủa nhắc nhở thôi. Betonamu là trùm chôm chỉa nông sản dưới quê, lấy xong đéo trả tiền![]()
thằng @ewqeqweqw là dlv tàu cộng, nhiệm vụ của nó là tạo sự hận thù với Nhựt BổnNhật bản thật sự đáng học tập ở nhiều lĩnh vực. Cũng rất nhân văn tình ng, nước mình phải học ngta nhiều lắm.
Bên Hàn cũng thế, nhiều vị trí, thậm chí là quét dọn sân bay vẫn thấy các cụ U60 làm.Tao hay đi Nhật công tác, và thăm thân, cũng có thời gian quan sát về nhịp sống của họ:
* Người già ở thành phố: đã nghỉ hưu, được phúc lợi nuôi, sức khoẻ còn cho phép, muốn báo đáp xã hội, sẽ thường tham gia các công việc tình nguyện có phụ cấp như: nhân viên warm welcome ở các điểm du lịch nổi tiếng (trước các đền, tượng chú chó Hachiko, cổng thị trấn, ga tàu hay sân bay ...). Ở sân bay quốc tế Narita, ko khó để du khách gặp những người lớn tuổi làm những công việc như: vẫy biểu ngữ chào mừng, phát phiếu điền thông tin, phân luồng xếp hàng, hướng dẫn làm thủ tục ở check-in tự động, phát quà nhỏ như hạc giấy, flyer giới thiệu du lịch, thậm chí hướng dẫn viên luôn nếu cụ nào có trình độ tiếng Anh tốt. Ngoài người già, còn có cả người khuyết tật (down nhẹ nhưng vẫn ưa nhìn, ngồi xe lăn, bị câm nhưng biết ngôn ngữ ký hiệu, ....) điều này gây ấn tượng về tư tưởng nhân bản, ko kỳ thị, tạo điều kiện đóng góp.
Còn cụ già nào vẫn phong độ, có sự nghiệp riêng, vẫn được cty chào mời ký HĐ làm việc, thì sáng vẫn đóng vest đi làm, tối ghé quán ăn rồi về nhà, nhịp sống như công chức, lương cũng khá lắm vì trên 60t đã nhận hỗ trợ từ phúc lợi xã hội rồi.
Tao từng thấy 1 ông cụ 7x đóng vest, vào ramen ăn, ngồi cô đơn 1 góc. Nhìn thì thương, nhưng thà đi làm như vậy, còn được tiếp xúc người với người. Chứ ở nhà quanh quẩn lủi thủi 1 mình, trầm cảm rồi treo mình trên xà còn nhanh hơn.
Bên VN, ngày mà mấy cụ ký nhận về hưu, mặt ai cũng rạng rỡ vì giờ sẽ hưởng thụ quãng đời còn lại trong thư thái. Còn mặt mấy ông cụ bên Nhật, như mất sổ gạo, buồn hiu. Mấy thằng nhân sự lúc thông báo chấm dứt HĐ, gửi tặng quà và tiền chia tay, cũng lựa lời an ủi, và quỳ xuống thay mặt cty, dập đầu cảm tạ cho sự cống hiến trên 30 năm. Má nhìn cảnh đó mà t shock luôn, quá nhân vănChứ bên VN là cuối buổi, dắt tay nhau đi nhậu, tăng 2 tăng 3 bú xua luôn, buồn đéo ji.
* Người già dưới quê: thì quần quật làm nông cho thể dục thể thao. Dư nông sản thì mở cái quầy bán tự động, người mua tự lựa tự cân tự trả tiền. Ko ai canh quầy, hoặc chỉ có 1 con chó khôn được huấn luyện, sủa nhắc nhở thôi. Betonamu là trùm chôm chỉa nông sản dưới quê, lấy xong đéo trả tiền![]()