Ông Bố Điên Quyết Định Bán Nala 150 Tỷ
Các bạn ạ,
Đến một lúc nào đó trong đời, người ta phải đối diện với sự thật: nhiều nhà mà không hẳn là sướng.
Ngày xưa tôi điên, điên thật.
Điên đến mức bán 3 căn nhà phố, gom hết để dựng nên một chốn gọi là Nala – nhà của nàng Mơ, nơi tôi tin sẽ là mái ấm ba thế hệ, nơi con cháu quây quần, bạn bè gặp gỡ, người xa lạ đến rồi cũng thấy thân.
Thế mà giờ…
•Ông bà thì già yếu, ở trong Nhà Trang,
•Mẹ Thủy cũng trong Nhà Trang,
•Thằng Lộc sắp lấy vợ, về bên vợ là chính,
•Còn nàng Mơ thì dứt khoát chọn Sài Gòn để lập nghiệp,
•Bà Hương cũng một mình ở Sài Gòn.Chỉ còn ông bố điên này ,một mình ở Hà Nội, một mình ở Nala.
Hai căn nhà, mà chẳng có nơi nào thực sự có người.Tiếng gió qua vườn xoài cũng buồn,tiếng chim hót cũng nghe trống trải như tiếng thở dài của chính mình.
Nala từng là giấc mơ, nhưng giờ là một phần ký ức.
Tôi đã dành 8 năm cho nó — từng mái ngói, từng viên gạch đều là câu chuyện.
Nhưng rồi một ngày, tôi nhận ra: căn nhà đẹp nhất là căn nhà có tiếng người.
Không có người, thì dù đẹp đến đâu, nó cũng chỉ là một “bức tranh không người ngắm”.
Thế nên, tôi ra quyết định mà chính mình cũng phải thở dài:
BÁN NALA 150 tỷ
Không phải vì hết yêu,mà vì muốn buông tay cho một người khác tiếp nối giấc mơ này, một người có thể thổi hơi ấm và tiếng cười vào Nala như ngày đầu tôi bắt đầu.
Tôi không rao bán – tôi chuyển giao một phần đời mình.
•12.000m² đất, 7 tầng cây, nhà cổ, nhà sàn, hồ bơi, spa, yoga, ao làng…
•8 năm xây dựng, 3 thế hệ vun đắp.
•Một nơi từng được hàng nghìn du khách gọi là “nhà” – vì ở đó, họ được bình yên.
150 tỷ không phải giá của gỗ, của đất, của nhà.Đó là giá của ký ức, của thời gian, của một đời người dốc lòng.
Giờ ông bố điên này chỉ muốn nhẹ vai một chút.
Tôi từng điên vì xây Nala.
Giờ có lẽ tôi điên lần nữa – khi dám buông.
Nhưng biết đâu, có một người khác sẽ đến, yêu Nala như tôi từng yêu,và Nala lại rộn tiếng cười, khói bếp, tiếng trẻ con gọi nhau ngoài sân…
Còn tôi,có lẽ chỉ cần một căn nhà nhỏ, một hiên, một tách trà, và ký ức đủ đầy bên bà Hương lúc tuổi già
Ông bố điên này không sợ nghèo, không sợ già – chỉ sợ nhà to mà vắng tiếng người.
Nên thôi, tôi bán Nala – 150 tỷ.
Không phải để rời xa,mà để Nala được sống tiếp – trong hơi ấm của một ai đó biết yêu thương.
Các bạn ạ,
Đến một lúc nào đó trong đời, người ta phải đối diện với sự thật: nhiều nhà mà không hẳn là sướng.
Ngày xưa tôi điên, điên thật.
Điên đến mức bán 3 căn nhà phố, gom hết để dựng nên một chốn gọi là Nala – nhà của nàng Mơ, nơi tôi tin sẽ là mái ấm ba thế hệ, nơi con cháu quây quần, bạn bè gặp gỡ, người xa lạ đến rồi cũng thấy thân.
Thế mà giờ…
•Ông bà thì già yếu, ở trong Nhà Trang,
•Mẹ Thủy cũng trong Nhà Trang,
•Thằng Lộc sắp lấy vợ, về bên vợ là chính,
•Còn nàng Mơ thì dứt khoát chọn Sài Gòn để lập nghiệp,
•Bà Hương cũng một mình ở Sài Gòn.Chỉ còn ông bố điên này ,một mình ở Hà Nội, một mình ở Nala.
Hai căn nhà, mà chẳng có nơi nào thực sự có người.Tiếng gió qua vườn xoài cũng buồn,tiếng chim hót cũng nghe trống trải như tiếng thở dài của chính mình.
Nala từng là giấc mơ, nhưng giờ là một phần ký ức.
Tôi đã dành 8 năm cho nó — từng mái ngói, từng viên gạch đều là câu chuyện.
Nhưng rồi một ngày, tôi nhận ra: căn nhà đẹp nhất là căn nhà có tiếng người.
Không có người, thì dù đẹp đến đâu, nó cũng chỉ là một “bức tranh không người ngắm”.
Thế nên, tôi ra quyết định mà chính mình cũng phải thở dài:
BÁN NALA 150 tỷ
Không phải vì hết yêu,mà vì muốn buông tay cho một người khác tiếp nối giấc mơ này, một người có thể thổi hơi ấm và tiếng cười vào Nala như ngày đầu tôi bắt đầu.
Tôi không rao bán – tôi chuyển giao một phần đời mình.
•12.000m² đất, 7 tầng cây, nhà cổ, nhà sàn, hồ bơi, spa, yoga, ao làng…
•8 năm xây dựng, 3 thế hệ vun đắp.
•Một nơi từng được hàng nghìn du khách gọi là “nhà” – vì ở đó, họ được bình yên.
150 tỷ không phải giá của gỗ, của đất, của nhà.Đó là giá của ký ức, của thời gian, của một đời người dốc lòng.
Giờ ông bố điên này chỉ muốn nhẹ vai một chút.
Tôi từng điên vì xây Nala.
Giờ có lẽ tôi điên lần nữa – khi dám buông.
Nhưng biết đâu, có một người khác sẽ đến, yêu Nala như tôi từng yêu,và Nala lại rộn tiếng cười, khói bếp, tiếng trẻ con gọi nhau ngoài sân…
Còn tôi,có lẽ chỉ cần một căn nhà nhỏ, một hiên, một tách trà, và ký ức đủ đầy bên bà Hương lúc tuổi già
Ông bố điên này không sợ nghèo, không sợ già – chỉ sợ nhà to mà vắng tiếng người.
Nên thôi, tôi bán Nala – 150 tỷ.
Không phải để rời xa,mà để Nala được sống tiếp – trong hơi ấm của một ai đó biết yêu thương.