Live [Góc trải lòng/No sex] Nỗi đau tồi tệ nhất mà mày đã từng trải qua thế nào?

Thỏ Trắng Ác Tâm

Đàn iem Duy Mạnh
Khi con vợ cũ của tao lén lút ngoại tình tao bắt quả tang nó nhắn tin tình tứ cho thằng đú kia thì nó mới lòi ra là đang chửa, mà đứa trong bụng không phải con tao. Lúc đó con gái tao sắp tròn 1 tuổi.

Từ khi tao biết chuyện và nó không cần che giấu nữa, gần như mẹ nó chẳng vác mặt về nhà. Mấy khoảnh khắc quan trọng đầu tiên của con gái như tiếng nói đầu đời, bước đi đầu tiên… nó đều bỏ lỡ, chỉ để chui rúc bên thằng kia. Còn lại tao với con gái lủi thủi. Chuyện đó đập nát tao ra từng mảnh, biến tao thành con người khác và chắc chắn không phải kiểu tốt đẹp gì. Chia tay, cắt hợp đồng thuê nhà; nó về ở với bố mẹ, tao dạt sang nhà chú ở.

Vài tháng sau, con khốn đó lại mở miệng hỏi tao có chịu quay lại không, vì “không muốn dính dáng đến nó nữa” (theo lời nó nói). Tao lúc đó yếu đuối, ngu người, gật đầu cái rụp, còn hứa ngu sẽ nuôi đứa con trong bụng nó như con ruột.



Quay lại được vài tháng thì bắt đầu kiếm nhà thuê để chuẩn bị cho em bé chào đời. Bố mẹ nó nghe được, gợi ý tao dọn sang nhà họ ở tạm, vì nhà rộng, em bé sẽ lấy phòng nó đang ở, còn tao với nó ở phòng làm việc/kho chứa để tiết kiệm tiền. Thấy nó đã ở đó sẵn nên tao nghĩ “ok, chắc được”. Nhưng căn phòng thì như cái ổ chuột: thảm nát bươm, sơn bạc phếch, bụi mốc bám đầy.

Tao tự tay làm lại hết: sơn mới, thảm mới, dọn sạch bong. Mua giường mới, tủ mới, đủ thứ cho em bé. Tiền mất đống, công sức bỏ ra thì khỏi nói. Ở đó cho đến ngày nó đẻ (mổ bắt theo lịch). Sáng hôm đó, nó đi bệnh viện nhưng quay sang bảo tao đừng đến vì thằng nhân tình nó sẽ có mặt, không muốn “drama”. Tao ngu si nghe lời, ở nhà trông con gái.

Tao không thấy mặt nó suốt 3 tháng sau. Vừa xuất viện, nó dọn luôn sang ở với thằng kia. Tao cố liên lạc, nói chuyện, mà cảm giác như nói với người lạ. Cả quá trình tao bỏ công sức, tiền bạc đều bị nó chơi một vố đau tận óc.

YXS0ULA1.webp


Tao vẫn không tin nổi nó phản bội tao, nhất là sau tất cả những gì tao đã làm để cứu cái hôn nhân này. Lúc nó chửa con gái tao, nghén vật vã, chân sưng, tao bảo nghỉ việc, còn tao nhận thêm việc thứ hai. Suốt 5 tháng trời, tao dậy lúc 5 giờ sáng, làm ca đầu từ 6h-14h, chạy về thay đồ rồi đi làm ca 2 từ 16h-22h, không hề có ngày nghỉ. Tao gầy rộc, chẳng còn tí thời gian sống, nhưng vẫn cắn răng làm vì nghĩ “cần thì phải làm”.

Khi con gái chào đời, nó bị trầm cảm sau sinh, không muốn gần con. Tao kéo cái nôi ra phòng khách, ngủ sofa suốt 4-5 tháng, gần như làm bố đơn thân. Không than vãn, vì tao nghĩ khi vợ mày bệnh, mày gánh hết cho đến khi nó khỏe lại. Rồi nhờ trị liệu với thuốc, nó tỉnh táo lại, làm mẹ cũng tạm ổn… cho đến khi gặp thằng nhân tình.

Chưa hết, nhóm bạn chung (toàn bạn tao, nó quen qua tao) quay lưng, rủ nhau đi chơi đôi, chơi ba với nó và thằng kia, sau lưng tao. Không một đứa nào mở mồm báo tao. Tao phải tự moi ra. Cảm giác bị đâm sau lưng chưa từng có: không bạn, vợ phản bội, tinh thần bị vắt đến cạn. Tao dẹp mẹ luôn chuyện yêu đương, thà chết một mình còn hơn dính vào lại. Muốn chắc 100% không bị cắm sừng? Không yêu, không hẹn hò.

P/s: Chuyện này xảy ra 18 năm trước. Từ lúc con gái tầm 2-3 tuổi, con vợ cũ đã khôn ra chút, làm mẹ cũng tạm gọi là ổn (trong cái khuôn khổ chia quyền nuôi). Giờ nói chuyện ít, nhưng nhắc lại là nó khóc, xin lỗi, ước được thay đổi quá khứ. Tao tha thứ lâu rồi không phải vì nó, mà vì tao, để tự lành. Giữ thù hận chẳng khác nào tự uống thuốc độc rồi chờ người khác chết. Tha thì tha, nhưng quên? Đéo bao giờ.


 
hôm đau răng vãi Lồn 3 ngày liền, ăn đéo ăn được, ngủ đéo ngủ được, đứng dậy đi ỉa cũng đau, đến ngày thứ 4 mua thuốc uống thì hết
 
Vãi, m có phải đàn ông ko mà gặm nhắm cái Lồn già 18 năm, sao không bước tiếp với múi mít 18t :vozvn (14): Hay … m nghèo?
 
Khi con vợ cũ của tao lén lút ngoại tình tao bắt quả tang nó nhắn tin tình tứ cho thằng đú kia thì nó mới lòi ra là đang chửa, mà đứa trong bụng không phải con tao. Lúc đó con gái tao sắp tròn 1 tuổi.

Từ khi tao biết chuyện và nó không cần che giấu nữa, gần như mẹ nó chẳng vác mặt về nhà. Mấy khoảnh khắc quan trọng đầu tiên của con gái như tiếng nói đầu đời, bước đi đầu tiên… nó đều bỏ lỡ, chỉ để chui rúc bên thằng kia. Còn lại tao với con gái lủi thủi. Chuyện đó đập nát tao ra từng mảnh, biến tao thành con người khác và chắc chắn không phải kiểu tốt đẹp gì. Chia tay, cắt hợp đồng thuê nhà; nó về ở với bố mẹ, tao dạt sang nhà chú ở.

Vài tháng sau, con khốn đó lại mở miệng hỏi tao có chịu quay lại không, vì “không muốn dính dáng đến nó nữa” (theo lời nó nói). Tao lúc đó yếu đuối, ngu người, gật đầu cái rụp, còn hứa ngu sẽ nuôi đứa con trong bụng nó như con ruột.




Quay lại được vài tháng thì bắt đầu kiếm nhà thuê để chuẩn bị cho em bé chào đời. Bố mẹ nó nghe được, gợi ý tao dọn sang nhà họ ở tạm, vì nhà rộng, em bé sẽ lấy phòng nó đang ở, còn tao với nó ở phòng làm việc/kho chứa để tiết kiệm tiền. Thấy nó đã ở đó sẵn nên tao nghĩ “ok, chắc được”. Nhưng căn phòng thì như cái ổ chuột: thảm nát bươm, sơn bạc phếch, bụi mốc bám đầy.

Tao tự tay làm lại hết: sơn mới, thảm mới, dọn sạch bong. Mua giường mới, tủ mới, đủ thứ cho em bé. Tiền mất đống, công sức bỏ ra thì khỏi nói. Ở đó cho đến ngày nó đẻ (mổ bắt theo lịch). Sáng hôm đó, nó đi bệnh viện nhưng quay sang bảo tao đừng đến vì thằng nhân tình nó sẽ có mặt, không muốn “drama”. Tao ngu si nghe lời, ở nhà trông con gái.

Tao không thấy mặt nó suốt 3 tháng sau. Vừa xuất viện, nó dọn luôn sang ở với thằng kia. Tao cố liên lạc, nói chuyện, mà cảm giác như nói với người lạ. Cả quá trình tao bỏ công sức, tiền bạc đều bị nó chơi một vố đau tận óc.

YXS0ULA1.webp


Tao vẫn không tin nổi nó phản bội tao, nhất là sau tất cả những gì tao đã làm để cứu cái hôn nhân này. Lúc nó chửa con gái tao, nghén vật vã, chân sưng, tao bảo nghỉ việc, còn tao nhận thêm việc thứ hai. Suốt 5 tháng trời, tao dậy lúc 5 giờ sáng, làm ca đầu từ 6h-14h, chạy về thay đồ rồi đi làm ca 2 từ 16h-22h, không hề có ngày nghỉ. Tao gầy rộc, chẳng còn tí thời gian sống, nhưng vẫn cắn răng làm vì nghĩ “cần thì phải làm”.

Khi con gái chào đời, nó bị trầm cảm sau sinh, không muốn gần con. Tao kéo cái nôi ra phòng khách, ngủ sofa suốt 4-5 tháng, gần như làm bố đơn thân. Không than vãn, vì tao nghĩ khi vợ mày bệnh, mày gánh hết cho đến khi nó khỏe lại. Rồi nhờ trị liệu với thuốc, nó tỉnh táo lại, làm mẹ cũng tạm ổn… cho đến khi gặp thằng nhân tình.

Chưa hết, nhóm bạn chung (toàn bạn tao, nó quen qua tao) quay lưng, rủ nhau đi chơi đôi, chơi ba với nó và thằng kia, sau lưng tao. Không một đứa nào mở mồm báo tao. Tao phải tự moi ra. Cảm giác bị đâm sau lưng chưa từng có: không bạn, vợ phản bội, tinh thần bị vắt đến cạn. Tao dẹp mẹ luôn chuyện yêu đương, thà chết một mình còn hơn dính vào lại. Muốn chắc 100% không bị cắm sừng? Không yêu, không hẹn hò.

P/s: Chuyện này xảy ra 18 năm trước. Từ lúc con gái tầm 2-3 tuổi, con vợ cũ đã khôn ra chút, làm mẹ cũng tạm gọi là ổn (trong cái khuôn khổ chia quyền nuôi). Giờ nói chuyện ít, nhưng nhắc lại là nó khóc, xin lỗi, ước được thay đổi quá khứ. Tao tha thứ lâu rồi không phải vì nó, mà vì tao, để tự lành. Giữ thù hận chẳng khác nào tự uống thuốc độc rồi chờ người khác chết. Tha thì tha, nhưng quên? Đéo bao giờ.



Thật không?
 
Vãi, m có phải đàn ông ko mà gặm nhắm cái lồn già 18 năm, sao không bước tiếp với múi mít 18t :vozvn (14): Hay … m nghèo?
Lời thật từ đáy lòng của người trong cuộc:

"Con gái tao giờ đã 18 tuổi. Mặc dù trước đây tao luôn nghĩ vợ cũ là người không tốt và không đủ khả năng nuôi con, nhưng theo thời gian cô ta đã trưởng thành hơn. Chúng tao chia sẻ quyền nuôi con, và bỏ qua tất cả những gì từng xảy ra giữa hai đứa, thì từ khi con gái tao lên 3 hay 4 tuổi, cô ta đã là một người mẹ tuyệt vời. Tao có thể chửi cô ta cả ngày vì những gì xảy ra trước đó, nhưng sau thời điểm ấy thì không.

Con gái tao không biết gì về chuyện hôn nhân hay ly hôn của bọn tao. Nó chỉ biết là bố mẹ chia tay vì không muốn ở bên nhau nữa. Tao sẽ không bao giờ kể cho nó biết, vì tao không muốn thay đổi cách nó nhìn về mẹ mình. Tao không muốn là người chịu trách nhiệm cho chuyện đó. Nếu vợ cũ muốn nói thì cứ việc, nhưng nếu có hậu quả gì thì chắc chắn không phải do tao".
 
Qua bem đề 91 nó về 92. Nay bem 25 nó về 35. Làm gì có nỗi đau nào bằng nỗi đau này
 
Khi con vợ cũ của tao lén lút ngoại tình tao bắt quả tang nó nhắn tin tình tứ cho thằng đú kia thì nó mới lòi ra là đang chửa, mà đứa trong bụng không phải con tao. Lúc đó con gái tao sắp tròn 1 tuổi.

Từ khi tao biết chuyện và nó không cần che giấu nữa, gần như mẹ nó chẳng vác mặt về nhà. Mấy khoảnh khắc quan trọng đầu tiên của con gái như tiếng nói đầu đời, bước đi đầu tiên… nó đều bỏ lỡ, chỉ để chui rúc bên thằng kia. Còn lại tao với con gái lủi thủi. Chuyện đó đập nát tao ra từng mảnh, biến tao thành con người khác và chắc chắn không phải kiểu tốt đẹp gì. Chia tay, cắt hợp đồng thuê nhà; nó về ở với bố mẹ, tao dạt sang nhà chú ở.

Vài tháng sau, con khốn đó lại mở miệng hỏi tao có chịu quay lại không, vì “không muốn dính dáng đến nó nữa” (theo lời nó nói). Tao lúc đó yếu đuối, ngu người, gật đầu cái rụp, còn hứa ngu sẽ nuôi đứa con trong bụng nó như con ruột.




Quay lại được vài tháng thì bắt đầu kiếm nhà thuê để chuẩn bị cho em bé chào đời. Bố mẹ nó nghe được, gợi ý tao dọn sang nhà họ ở tạm, vì nhà rộng, em bé sẽ lấy phòng nó đang ở, còn tao với nó ở phòng làm việc/kho chứa để tiết kiệm tiền. Thấy nó đã ở đó sẵn nên tao nghĩ “ok, chắc được”. Nhưng căn phòng thì như cái ổ chuột: thảm nát bươm, sơn bạc phếch, bụi mốc bám đầy.

Tao tự tay làm lại hết: sơn mới, thảm mới, dọn sạch bong. Mua giường mới, tủ mới, đủ thứ cho em bé. Tiền mất đống, công sức bỏ ra thì khỏi nói. Ở đó cho đến ngày nó đẻ (mổ bắt theo lịch). Sáng hôm đó, nó đi bệnh viện nhưng quay sang bảo tao đừng đến vì thằng nhân tình nó sẽ có mặt, không muốn “drama”. Tao ngu si nghe lời, ở nhà trông con gái.

Tao không thấy mặt nó suốt 3 tháng sau. Vừa xuất viện, nó dọn luôn sang ở với thằng kia. Tao cố liên lạc, nói chuyện, mà cảm giác như nói với người lạ. Cả quá trình tao bỏ công sức, tiền bạc đều bị nó chơi một vố đau tận óc.

YXS0ULA1.webp


Tao vẫn không tin nổi nó phản bội tao, nhất là sau tất cả những gì tao đã làm để cứu cái hôn nhân này. Lúc nó chửa con gái tao, nghén vật vã, chân sưng, tao bảo nghỉ việc, còn tao nhận thêm việc thứ hai. Suốt 5 tháng trời, tao dậy lúc 5 giờ sáng, làm ca đầu từ 6h-14h, chạy về thay đồ rồi đi làm ca 2 từ 16h-22h, không hề có ngày nghỉ. Tao gầy rộc, chẳng còn tí thời gian sống, nhưng vẫn cắn răng làm vì nghĩ “cần thì phải làm”.

Khi con gái chào đời, nó bị trầm cảm sau sinh, không muốn gần con. Tao kéo cái nôi ra phòng khách, ngủ sofa suốt 4-5 tháng, gần như làm bố đơn thân. Không than vãn, vì tao nghĩ khi vợ mày bệnh, mày gánh hết cho đến khi nó khỏe lại. Rồi nhờ trị liệu với thuốc, nó tỉnh táo lại, làm mẹ cũng tạm ổn… cho đến khi gặp thằng nhân tình.

Chưa hết, nhóm bạn chung (toàn bạn tao, nó quen qua tao) quay lưng, rủ nhau đi chơi đôi, chơi ba với nó và thằng kia, sau lưng tao. Không một đứa nào mở mồm báo tao. Tao phải tự moi ra. Cảm giác bị đâm sau lưng chưa từng có: không bạn, vợ phản bội, tinh thần bị vắt đến cạn. Tao dẹp mẹ luôn chuyện yêu đương, thà chết một mình còn hơn dính vào lại. Muốn chắc 100% không bị cắm sừng? Không yêu, không hẹn hò.

P/s: Chuyện này xảy ra 18 năm trước. Từ lúc con gái tầm 2-3 tuổi, con vợ cũ đã khôn ra chút, làm mẹ cũng tạm gọi là ổn (trong cái khuôn khổ chia quyền nuôi). Giờ nói chuyện ít, nhưng nhắc lại là nó khóc, xin lỗi, ước được thay đổi quá khứ. Tao tha thứ lâu rồi không phải vì nó, mà vì tao, để tự lành. Giữ thù hận chẳng khác nào tự uống thuốc độc rồi chờ người khác chết. Tha thì tha, nhưng quên? Đéo bao giờ.



Ngưu ma vương giá lâm, tụi bây quỳ xuống

Kéo phẹc mơ tuya quần lên kẹt mẹ vào dái. Kéo lên ko đc , kéo xuống không xong :sweat:
Y hệt tao luôn, má bữa xỉn, kéo hồi tỉnh mịa luôn
 
Đụ má nhìn tên với avatar cứ tưởng 18 20 chục tuổi hóa ra già rồi à hay là cop bài mang về đó bé thỏ :vozvn (22):.
 
sinh ra đã tự thân vận động, tự lo học hành vì mẹ mất sớm
bố thì kiểu không biết cách quan tâm hoặc vì ông ấy nghĩ cái gì cũng dễ dàng muốn là được
tao cày cuốc chục năm kiếm được căn nhà chung cư HN nhưng vẫn độc thân bởi tao đéo cảm thấy hòa hợp hay nhận được sự công nhận của người khác
 
sinh ra đã tự thân vận động, tự lo học hành vì mẹ mất sớm
bố thì kiểu không biết cách quan tâm hoặc vì ông ấy nghĩ cái gì cũng dễ dàng muốn là được
tao cày cuốc chục năm kiếm được căn nhà chung cư HN nhưng vẫn độc thân bởi tao đéo cảm thấy hòa hợp hay nhận được sự công nhận của người khác
Mày giỏi quá, độc thân tao thấy là chuyện thường thôi. Mày đừng để cái xã hội Lồn này chỉ biết Ăn-Ngủ-Đụ-Ỉa ảnh hưởng đến tâm trí mày, đến lúc mày cũng gặp được đúng người đúng thời điểm để gây dựng gia đình theo cách tốt nhất.

Không cũng chẳng sao.
 
Mày giỏi quá, độc thân tao thấy là chuyện thường thôi. Mày đừng để cái xã hội lồn này chỉ biết Ăn-Ngủ-Đụ-Ỉa ảnh hưởng đến tâm trí mày, đến lúc mày cũng gặp được đúng người đúng thời điểm để gây dựng gia đình theo cách tốt nhất.

Không cũng chẳng sao.
năm nay tao cũng 35 rồi
nói thật thì tao cũng chỉ tập trung vào học hành nên về mặt này tao nghĩ là tao ổn, cũng cầm được cái bằng Bách Khoa
nhưng tao cũng cảm thấy vì mình cố làm cho chuẩn chỉnh, trong khi xung quanh những thằng làm như kẹc thì lại được khen hơn thấy cũng cáu vcl
có lẽ ông trời sẽ cho tao cơ hội thôi, nhưng cũng phải xác định là không được nhờ như nhiều thằng số đỏ
 
năm nay tao cũng 35 rồi
nói thật thì tao cũng chỉ tập trung vào học hành nên về mặt này tao nghĩ là tao ổn, cũng cầm được cái bằng Bách Khoa
nhưng tao cũng cảm thấy vì mình cố làm cho chuẩn chỉnh, trong khi xung quanh những thằng làm như kẹc thì lại được khen hơn thấy cũng cáu vcl
có lẽ ông trời sẽ cho tao cơ hội thôi, nhưng cũng phải xác định là không được nhờ như nhiều thằng số đỏ
Đương nhiên b, tao làm gì cũng muốn chuẩn chỉ, tính tình cũng thẳng thắn, đôi lúc dễ nóng nảy nên không được lòng bằng mấy con chó giỏi bưng bô bợ đít quết lỗ dậu, nhưng làm như cứt. Đấu đá các kiểu nội bộ, mệt quá tao chửi hết mẹ một thể, rồi tao nghỉ luôn.

Chắc mày cũng cảm thấy ngột ngạt đôi lúc với cái nơi mình tồn tại nhỉ? Mà tao thấy trách cha mẹ cũng chẳng sai, sinh ra vô nhà trung bình ko sao nhưng cha mẹ phế quá cũng chán vl.
 

Có thể bạn quan tâm

Top