Hà Nội thanh lịch

Dân sống ở HN luôn luôn yêu thích Hà Nội gốc, nhưng tuyệt nhiên chưa thấy ai thừa nhận mình thấy dân HN gốc bao giờ :vozvn (14): . Sao giống các nhân vật trong truyện thần thoại ngụ ngôn vậy?
 
Ngày xưa ở những phố hàng Bài:

Trong khu phố “Hàng” Hà Nội (Hà Nội có nhiều hơn 36 phố cổ, một số như Hàng Bột nằm ngoài phạm vi khu phố cổ dày đặc, nhưng từ khi quy hoạch thì nói đến phố cổ tức là nói đến khu vực các phố có chữ “Hàng” ở đầu) bây giờ có vài ngôi nhà cổ được trùng tu để cho du khách tham quan, ngắm nghía một kiến trúc đặc trưng của nhà phố Hà Nội thời xưa.

Nổi tiếng nhất là ngôi nhà 87 Mã Mây và nhà 38 Hàng Đào. Cả hai ngôi nhà này từng trải qua nhiều cắt xé lột da cắt thịt trong nhiều chục năm, trước khi được thành phố Toulouse và thành phố Hà Nội bỏ tiền trùng tu. Sau đó, Bộ Văn hóa Thông tin và truyền thông đã công nhận đây là các di sản cấp quốc gia và khai thác thành điểm tham quan như bây giờ.

Thậm chí đặt trong không gian lùi xa gần trăm năm, những ngôi nhà kể trên vẫn rất đẹp đến mức hoàn mỹ. À tất nhiên không nói đến tiện nghi khi sống tại đó theo chuẩn bây giờ.
 
Nhà ống sang trọng thời xưa
Do chính sách thu thuế theo chiều rộng mặt tiền của Pháp thời đầu thế kể 20 nên để tiết kiệm tiền, những ngôi nhà cổ không quá rộng bề ngang. Thay vào đó, nó chạy dài vào trong đến vài chục mét để có đủ diện tích cho cả gia đình và người làm vừa sinh sống, vừa là cửa hàng buôn bán, vừa là xưởng sản xuất. Ngôi nhà 38 Hàng Đào còn chạy xuyên phố đến tận sông Tô Lịch xưa, mở cửa hậu ra mé sông để đón hàng hóa đưa đến bằng thuyền. Nghĩa là một đầu phố, một đầu là sông.

Hàng Đào thì dễ rồi, con phố chỉ dài chưa đến 300 m này vốn là nơi tập trung bán và nhuộm vải vóc, tơ lụa, trong đó màu đỏ (màu điều- màu hồng đào) được bán nhiều và nổi bật nhất, nên lấy tên hàng hóa gọi thành tên phố. Cũng như các phố khác: Hàng Đường bán kẹo bánh, mứt, đồ ngọt. Hàng Bạc bán đồ kim hoàn…
Còn tại sao là Mã Mây? Theo giải thích, đoạn phố này một đầu bán hàng mã (quần áo giấy tiền, đồ dùng cúng vái người chết), một đầu bán mây tre đan. Gọi chung theo cách vắn tắt của người Bắc, vừa mã vừa mây thành ra Mã Mây.

Ngôi nhà 87 Mã Mây trước kia cũng buôn bán như tất cả các cửa hiệu trên phố này. Mặt tiền 5 m, nó kéo dài đến 28 và nở hậu thành 6 m ở cuối. Có ba lớp nhà và hai sân trong: gian ngoài cùng, mặt tiền, là cửa hàng buôn bán. Ở đây cũng có một chiếc cầu thang thường bằng gỗ lim, rất dốc, dẫn lên phần gác xây trên cả hai lớp nhà đầu tiên và lớp nhà giữa, là một phần nơi ở của gia đình người chủ. Hai gác này cũng nối với nhau bằng một hành lang.

Tiếp đến là một sân trong để lấy ánh sáng và không khí, kiêm luôn xưởng thợ. Hàng hóa cũng được bày ra ở đây để nhân công sản xuất hoặc sắp xếp trước khi bày ra bán ở phía trước.

Nối tiếp sân trong lại là một lớp nhà nữa. Lớp thứ hai này thường là nơi sinh hoạt của gia đình chủ. Phía trên cũng là tầng gác làm nơi ngủ hoặc thờ như đã nói.

Tiếp đến là sân trong thứ hai, thường được trồng cây cảnh, bày hòn non bộ, làm nơi thư giãn, uống trà… của nhà chủ. Bàn học của con cái thường cũng được đặt ở lớp nhà này.

Lớp nhà cuối cùng đặt bếp núc, sàn chuẩn bị đồ nấu, rửa dọn, phơi phóng, có bể nước mưa hứng từ mái nhà xuống.
 
Nối hai mặt phố, gara trong nhà
Ở những ngôi nhà mới hơn, vào thời Pháp, có những ông chủ đã sắm hẳn xe hơi và có gara riêng vẫn trong nhà. Có nhiều ngôi nhà như vậy. Nó xuyên hẳn hai mặt phố, một đầu làm nơi buôn bán, một đầu là bếp núc, khu nhà ở của người làm và gara xe hơi.

Để đủ chỗ cho một quần thể như vậy, diện tích bên trong khá lớn. Để hình dung, mặt tiền nguyên vẹn của ngôi nhà đó đã bị cắt thành bốn mặt tiền khác, cộng với phần còn lại của ngôi nhà. Tôi áng chừng nó rộng khoảng 20 m. Tổng diện tích ít nhất phải 500-600 m2.

Ở các ngôi nhà cổ hiếm hoi còn giữ kiến trúc kiểu Pháp thời xưa, thường có một tầng lầu có cửa sổ rộng và cao, sơn xanh. Bên khung cửa có chiếc đàn dương cầm, có cô gái đêm đêm ngồi học đàn, tiếng nhạc bay ra dặt dìu cả phố.

Hay bức tranh nổi tiếng Cô gái bên hoa huệ của Tô Ngọc Vân vẽ cô gái mặc áo dài trắng ngồi rũ tóc bên cạnh lọ hoa loa kèn trắng đang nở tung. Thời đó gọi hoa loa kèn là hoa huệ tây, và ai cũng biết hoa loa kèn khi nở thì phải to bằng một chiếc bát ăn cơm. Vậy thì gia cảnh thế nào mới có kiểu tóc uốn xoăn nhẹ phía trước thời thượng như vậy, bộ áo dài trắng chỉ qua tranh vẽ cũng óng ánh sắc ngọc trai đủ nói lên nó là chất tơ hảo hạng, cùng lọ hoa kiểu tây đắt tiền và rất chiếm không gian?

Những con ngõ hiện tại bề ngang trung bình chỉ khoảng 1m2 làm sao dung chứa nổi không gian sống sang trọng và tinh tế như thế? Lưu ý, bức tranh sáng tác năm 1943.

Trong tác phẩm ký “Một người Hà Nội”của nhà văn Nguyễn Khải, ông tả về gia đình một người họ gần, vào năm 1955, như sau:

“Họ ở rộng quá. Một tòa nhà tọa lạc ngay tại một đường phố lớn, hướng nhà nhìn thẳng ra cây si cổ thụ và hậu cung của đền Ngọc Sơn (…) Cái mặc cũng sang trọng quá. Mùa đông ông mặc áo pa-đờ-xuy, đi giày da, bà mặc măng-tô cổ lông, đi giày nhung đính hạt cườm. (…) Bàn ăn trải khăn trắng, giữa bàn có lọ hoa nhỏ, bát úp trên đĩa, đũa bọc trong giấy bản và từng người ngồi đúng chỗ đã quy định”.

Lưu ý lần nữa, gia đình được mô tả ở đây không phải là gia đình “đại gia” theo cách nói bây giờ. Người chủ gia đình là ông giáo tiểu học, và có 5 con. Người vợ chỉ ở nhà làm nội tướng. Nội tướng chứ không phải nội trợ. Họ có hai người giúp việc: một anh đầu bếp và một chị giúp việc trong nhà.

Cuộc sống vật chất như vậy quyết định những thú vui tinh thần cũng sang trọng tương xứng.
( Huỳnh Mai)
 
Giờ những câu chuyện về ng HN nghe cứ như huyền thoại vậy. Nghe hoài nhưng mãi chẳng đc chứng kiến tận mắt. Cứ như thể k còn ở VN nữa vậy.
Kỹ tính trong cung cách (ăn mặc, ăn uống, lễ nghĩa, truyền thống) và đệ nhất về thanh lịch.
Bà nội tao sơ tán về nông thôn năm 54, nghe bà kể lúc đó chính quyền mới lên cấm di tản, phải trốn, bố của bà nguyên khu chợ Mơ cho thuê, xong rồi cụ cùng với 2 chị, 1 anh của bà vào Nam, bà tao cùng 1 em gái về quê mẹ.
Tao chỉ thấy cái nhã nhất là gội đầu, chải đầu, vấn tóc rồi đội khăn mỏ quạ- mất cả tiếng đồng hồ, dạy ăn uống, làm bếp cầu kỳ lắm. Hồi đó tao bé ko nhớ đc hết rồi.
 
Thế giờ tung tích, dòng dõi các thanh niên 1954 giờ này đang ở đâu?
Cũng chưa nghe ai nói về việc này?
Do chiến tranh nên nhiều người tản cư về nông thôn hoặc vào miền nam hoặc ở Pháp rồi
Họ đi "sơ tán" về các vùng quê loanh quanh HN.
Uk, có một bộ phận nhỏ là như thế
Thiếu j người hn còn ở hn
Quan trọng là cách ứng xử của người hn khác hơn
Nhưng cơ bản h cũng lai tạp nhiều rồi
Tiện thì m oẻ hn rảnh thì mai t mới m cafe
Uk, người HN cũ giờ cũng nhiều người rẻ rách rồi nên tao mới viết....người HN cũ ở lại
Nếu có dịp xin nhận của mày một tách cf
Người HN gốc giờ họ thu mình khép lại trong những thửa đất nhỏ, cuộc sống của họ chỉ gói gọn thanh cảnh với hoa và lá, ngày phơi mình trong nắng gió líu lo tiếng chim, đêm xuống đắp ánh trăng ngân vang tiếng côn trùng, ếch nhái. Còn dân HN bây giờ, đến HN và đi muôn nơi, mang bản sắc của HN remix cùng văn hóa bản địa của những vùng đất khác, gần có, xa cũng có, nhưng đâu đó vẫn tồn tại thứ cốt lõi của người miền Bắc: "địt mẹ mày" không thể trộn lẫn anh ạ.
Uk, vì HN bây giờ nó rất tạp nham nên khó tránh được em ạ
tao cảm thấy yêu mày quá, bài viết chất vl mà mày sn 88 à
Nick này tao mượn tên nick của một đứa bên tinhte, tao thì k phải sn 1988
Giờ những câu chuyện về ng HN nghe cứ như huyền thoại vậy. Nghe hoài nhưng mãi chẳng đc chứng kiến tận mắt. Cứ như thể k còn ở VN nữa vậy.
Kỹ tính trong cung cách (ăn mặc, ăn uống, lễ nghĩa, truyền thống) và đệ nhất về thanh lịch.
Nó huyền thoại vì nó k còn hoặc còn rất rất ít. Không đủ mẫu để mọi người thấy nó là phổ biến
Sáng mùng 1 Tết Âm lịch, Hà Nội mới đúng là Hà Nội nguyên vẹn của ngày xưa.

Có một câu nói thực sự đúng, về Hà Nội ngày nay: "Nếu muốn tìm về Hà Nội nguyên vẹn của ngày xưa, hãy ngắm nhìn những khung cảnh Hà Nội vào buổi sáng mùng một Tết".

View attachment 257122
Tao từng có việc ra HN mùng 1 rồi, xác nhận là cái cảm giác này nó giống như trong ảnh tư liệu hồi đầu thế kỷ 20 vậy. Rất nhẹ nhàng và yên bình. Rất HN
Hn nội giống như 1 cốc rượu pha một thùng nước lã
Còn đâu HN xưa mà ngóng
Thời gian thay đổi rồi
Tao tiếc cho một cái thế hệ người Hn cũ, cái HN của ngày xưa chứ tao k phải nâng bi những đứa HN gốc. Với tao cái đã mất - cái Văn hóa HN ngày xưa - đã không còn nữa rồi. Cái văn minh xưa, cái thanh lịch xưa giờ chỉ là trong truyền thuyết
Con gái HN gốc đúng chuẩn tiểu thư. Dân HN mà gốc lâu đời chảnh từ trong genes, phần lớn sẽ đẹp nếu xuất thân tư sản. Cơ mà con nào ngoại tỉnh mà gả vào gia đình HN gốc là hơi mệt, tại các cụ vẫn ôm tư tưởng phân biệt =))
Số lượng ấy còn nhưng chắc ít. Với lại HN xưa chỉ gói gọn gần như quanh Ba Đình, Hoàn Kiếm, số lượng người đã ít, lại do thay đổi của thời thế, còn được bao nhiêu nữa đâu
Sinh ra lớn lên, có nhà thờ họ ở HN thì dc coi là gốc HN ko cmay
Tao k biết, với lại cái đó k phải là cái tao đề cập trong đoạn viết của tao :D
 
Nghe như nó cũng là một nét đẹp của HN ấy nhỉ ?!
Người HN xưa có cái rất hay là có thể k đẹp nhưng rất... thanh lịch (Phần này ngôn từ bí quá, k biết mô tả ntn) :D
Hà nội gốc 54 hả, giờ đang ở pháp và không nói được tiếng Việt nữa nhé kkk
Cũng có một số lượng tương đối như vậy vì họ là công chức của Chế độ thuộc địa, tư sản và dân buôn bán.. những người phải ra đi vì chắc chắn là khó sống dưới chế độ mới
Ngõ nhỏ, phố nhỏ”
Bài hát của nhạc sĩ Lê Vinh ra đời năm 1996, ngay lập tức làm bùng lên một trào lưu tự hào ngõ nhỏ phố nhỏ, và còn truyền lưu đến tận bây giờ. Hỏi dân Hà Nội nhà ở đâu? Ecopark hả? Nhà quê ngoại thành. Vin? Trọc phú hãnh tiến. Ciputra? Học đòi quý tộc. Lại nữa, chỉ có bọn nhà quê, ở tỉnh lên, quan chức bóc lột nhân dân… mới mua nhà ở đấy. So làm sao được với dân Hà Nội gốc, dân tuổi thơ nhặt me trèo sấu ở những phố “Hàng”, một mét vuông 36 thằng nghệ sĩ? Mà giá nhà đất vài trăm triệu/m2 Ciputra làm sao sánh với mặt tiền phố cổ Hà Nội, Hàng Ngang Hàng Đào hơn tỷ/m2, đắt ngang Tokyo, Paris, New York…?

Cộng với những giai thoại kiểu công tử tiểu thư Hà Thành, đầu thế kỷ đã ngồi chơi dương cầm bên khung cửa sổ tầng 2 mở rộng rợp tàn lá sấu,”phố cổ Hà Nội” trở thành danh xưng thời thượng để khoe khéo mình vừa dòng dõi, vừa giàu có, vừa hào hoa, vừa quý tộc. Hà Nội là phải thế, tiền nứt tường nhưng chưa được công nhận hay có vị trí trong xã hội cũng chỉ là thằng nhà quê vứt đi.

Thế là giống như trước kia người ta khai lý lịch ba đời bần nông ăn củ chuối để thuận lợi con đường vào nhà nước, vào đảng, làm quan, bây giờ dân “Hà Nội” đua nhau khoe ông cha mình từng thượng thư, tổng đốc, chánh tổng, ít nhất cũng lý trưởng. Bà nội ngoại thì hoa hậu hay chí ít cũng tiểu thư con nhà, đi học hàng ngày có anh phu xe đẩy tay đến tận cổng trường. Nhà cửa gốc gác, thì, phải “Hàng” lập tức sang, ra cái vẻ con người. Nói chuyện với ai, khoe mình dân phố cổ, tức thì người ta nghĩ ngay mình dòng tư bản, nghệ sĩ, “con nhà”.
(Huỳnh Mai)
Hồi xưa em rất mê bài ấy. Kỷ niệm trong em giống như những thước phim về Hn hồi trước năm 2000 - những ngôi nhà nhỏ, chật chội, lụp xụp và cảm giác mất mát...giống cảm giác xem phim mùa ổi vậy
Chào anh em cùng tuổi.
Chào người anh em, nhưng t k sn 1988 :D
Nói chính xác thì phải những người sống ở HN trước CM tháng 8 thì nên coi là HN gốc

Vì đơn cử trường hợp ông nội tao...thời Pháp chạy giặc....chạy từ quê tao vào Thanh Hóa....rồi chạy từ Thanh Hóa ra HN....thế nào lại kiếm được cái nhà mặt tiền chỗ ngã tư Cửa Nam.....Nếu tính 3 đời thì mấy đứa em họ tao, rồi cháu tao cũng xếp là HN gốc....và tao tin chungs nó chắc khoe mình là HN gốc.
:D
Chuẩn là nét ăn uống luôn đấy, từ cách cầm đũa và cách ăn, còn vde sành ăn nó lại là 1 nét tinh hoa nữa :))
Cầu kỳ, tỉ mỉ, tinh tế...nhưng tốn thời gian vl. 2 mặt mả :D
Tư sản có tiền -》 giao phối với con cái giống tốt -》 cải thiện lại cái gien là ra hàng ngon chứ còn gì
Tao cảm giác gái HN phố cổ rất trắng nhé, trắng vl luôn
 
Do chiến tranh nên nhiều người tản cư về nông thôn hoặc vào miền nam hoặc ở Pháp rồi

Uk, có một bộ phận nhỏ là như thế

Uk, người HN cũ giờ cũng nhiều người rẻ rách rồi nên tao mới viết....người HN cũ ở lại
Nếu có dịp xin nhận của mày một tách cf

Uk, vì HN bây giờ nó rất tạp nham nên khó tránh được em ạ

Nick này tao mượn tên nick của một đứa bên tinhte, tao thì k phải sn 1988

Nó huyền thoại vì nó k còn hoặc còn rất rất ít. Không đủ mẫu để mọi người thấy nó là phổ biến

Tao từng có việc ra HN mùng 1 rồi, xác nhận là cái cảm giác này nó giống như trong ảnh tư liệu hồi đầu thế kỷ 20 vậy. Rất nhẹ nhàng và yên bình. Rất HN

Thời gian thay đổi rồi
Tao tiếc cho một cái thế hệ người Hn cũ, cái HN của ngày xưa chứ tao k phải nâng bi những đứa HN gốc. Với tao cái đã mất - cái Văn hóa HN ngày xưa - đã không còn nữa rồi. Cái văn minh xưa, cái thanh lịch xưa giờ chỉ là trong truyền thuyết

Số lượng ấy còn nhưng chắc ít. Với lại HN xưa chỉ gói gọn gần như quanh Ba Đình, Hoàn Kiếm, số lượng người đã ít, lại do thay đổi của thời thế, còn được bao nhiêu nữa đâu

Tao k biết, với lại cái đó k phải là cái tao đề cập trong đoạn viết của tao :d
hên xui tùy m. ngày nào t cũng ngồi ở triệu việt vương nên nếu m rảnh có thể pm t
 
Phim này hồi sv tao đi xem trực tiếp ở rạp đợt liên hoan phim, xúc động lâm. Tao ko dám nhận là hà nội gốc, gia đình tao 3 đời ở hà nội rồi, tao thấy lớp ng hà nội cũ ngày càng mai một, những ng vỗ ngực là hà nội gốc thì toàn ng ko ra gì cả
Chỉ có mấy ông tỉnh lẻ, tao cảm nhận là muốn mình đc sang, muốn mình mất đi cái gôc gác quê mùa mới đi nhận mình là Hn gốc thôi. Người Gốc ngta k cần nhận vì nó là điều hiển nhiên rồi, nhận làm gì, nhận có đc tiền đâu
 
tao cmnd gốc hà nội, nhà hơn trăm m2 có thang máy ở phố hàng đây, nhà ny tao mấy trăm m2 xẻ làm mấy cửa hàng cho thuê ở loạn quanh hồ thôi. Nhà nó đối diện hồ Gươm. Mỗi lần t nghe thấy từ hà nội gốc lại cảm thấy hào hùng, tự hào thanh lịchh, vì ai dám nói t không phải?

Đm phông bạt thế thôi, cả tao lẫn con kia gốc gác hà nội đéo đâu, toàn đời bố mẹ có tiền đi mua nhà. Trước có bà giúp việc nhà t gốc HN hay sao ý :)), thấy bảo hn gốc h sống trong ngõ nhỏ các kiểu. Mà quả cmnd tao nguyên quán Hn mới vãi l, + thêm quả nhà phố cổ to bảnh trảng đi phông bạt gốc HN đéo ai chả gật gù tin sái cổ =)))))). À mà từ thời ông bà tao đã ở HN rồi, nên t đ phải quê nhé các tml, chỉ là đéo ở phố cổ thôi.
 
Nghe bà Lê Khanh nói chuyện thì mê thôi rồi
Bà Lê Khanh rất đẹp và đài các. Cảm giác nói chuyện như đọc thơ vậy. Xưa tao mê phim Người HN mà bà ấy đóng với ông Hồng Sơn, Mạnh Cường và Quyền Linh lắm
 
Nhà bạn t có cái nhà thờ họ, trong đó có thờ 6 7 đời, với cái nhà thổ cư tầm 250m2 thì chắc đét dân gốc rồi. Tiếp xúc với nó t cứ thấy bọn m cứ thần thánh hoá người hà nội gốc quá, có chăng thì t thấy bọn m nên hoài niệm người Hà Nội xưa thì đúng hơn ấy. Vì cả nhà nó trừ bà nội nó, tất cả đều làm t vỡ ảo tưởng.
T có nói ở trên đó. Thứ tao tiếc là Văn hóa Hà Nội xưa đã mất. Tao cũng chả quan tâm tới gốc gác gì ở đây cả
 
À mà chủ thớt viết đc đấy, dell ngờ ở xàm nhiều thằng viết hay thật.
Ps đm đứa nào đạo văn nhé
Tao viết khá nhiều trên xàm này. Văn phong của tao thì ai đọc 1,2 lần sẽ biết...mày có thể xem mấy thớt cũ của tao
 
có một sự thật chán vkl là ở HN bây giờ, chẳng còn được bao nhiêu người HN :)
 
Trong tưởng tượng của t về một Hà Nội thanh lịch chủ yếu là về các bà các mẹ trong những việc như cách đi đứng nói năng, cư xử với mọi người xung quanh. Còn về giới đàn ông thì chẳng hình dung được.
 

Attachments

  • 9CB297E4-E220-4D8B-8F7F-308B1F21F661.webp
    9CB297E4-E220-4D8B-8F7F-308B1F21F661.webp
    11.6 KB · Lượt xem: 10
Con gái HN gốc đúng chuẩn tiểu thư. Dân HN mà gốc lâu đời chảnh từ trong genes, phần lớn sẽ đẹp nếu xuất thân tư sản. Cơ mà con nào ngoại tỉnh mà gả vào gia đình HN gốc là hơi mệt, tại các cụ vẫn ôm tư tưởng phân biệt =))
Ko chỉ riêng tư tưởng các cụ thôi đâu, thế hệ giờ vẫn còn mang đậm tư tưởng vùng miền. Tỉnh lẻ và Hà nội chỉ cần qua ranh giới đã định sẵn sự khác biệt, rạch ròi trong suy nghĩ.
 
Cái gì đẹp và tinh hoa nhất trong nước dc tiếp xúc từ nhỏ r nên cũng có cái gì đó khác, từ cách nhìn tới suy nghĩ, rồi đc thế hệ trc dạy lại nữa.
Hai người nói càng làm tôi tò mò đây, trên đây coá cô gái nào xuất thư tư bản ko nào :nosebleed::nosebleed:
 
Người cục súc khô khan như tôi mà đọc qua tất cả các còm trừ còm tml gì tự nhận đẹp trai mà não liệt một nữa ấy thì thấy HN có gì đó kiêu kỳ nhưng cuốn hút quá. Kiểu một cô thôn nữ vừa chìm vào cơn ngủ, mặc kệ xô bồ bon chen ngoài kia thì vẩn còn lẩn khuất đâu đó cái nét riêng,

Cái hồn của HN qua con chữ cũng làm kẻ xa lạ như tôi muốn đến dù chỉ một lần.

Cảm ơn thớt ! Xin phép vỗ mông một phát :big_smile:
 
Dưới đây là 1 phần bài kí sự về những người HN cũ. Xin lỗi chủ chủ thớt nếu làm loãng topic của bạn. Nhưng vì topic này khá hay nên tôi xin góp nhặt thêm vào.
" Một buổi sáng trong phố cổ Hà Nội, tôi ghé đến cái quán cháo đậu cà (chưa) nổi tiếng nằm e dè nơi một góc ngã tư bé tí xíu. Cháo đậu cà là tên gọi vắn tắt không biết từ bao giờ của những người đang sống ở Hà Nội, gọi tên món cháo đậu xanh hay đậu đen nấu với gạo tẻ ngon và ít nếp, ăn với cà muối và đậu phụ rán qua tẩm nước mắm và hành. Bát cháo sánh và thơm mùi tinh khiết của gạo mới, ăn với miếng đậu hơi mằn mặn mềm như tan trong miệng, thoảng mùi hành nồng nhẹ, kết hợp với cái giòn tan của cà Nghệ muối thật đặc biệt và ngon lành.

Một cụ ông trạc hơn 70 tuổi, khuôn mặc gân guốc xương xương với những nét rất nam tính mà không thô kệch, quần short áo thun giản dị nhưng đắt tiền và rất vừa vặn đẹp mắt, khoe ra chân tay vẫn rất cơ bắp cũng ngồi nhẹ xuống bên cạnh.

Bà hàng cháo hỏi “Ông xơi món gì?”.

Điêu Đấy:
Cái chữ “xơi” lâu lắm tôi mới nghe lại. Nghe trong ngữ cảnh chính xác, là một lời mời hỏi trân trọng và thanh nhã (các cụ ngày xưa tránh chữ “ăn”, có lẽ nghe nó kém thanh). Nói bằng chất giọng Hà Nội của một người sinh ra và lớn lên tại đây, cũng đã ngót nghét 70 tuổi và được học hành, còn giữ được cái “chất Hà Nội”, từ tốn và nhẹ nhàng, nghe mới thích tai làm sao.

Cụ ông kể, ông mới đi bộ về. Sáng nào cũng thế, ông đi bộ khoảng một tiếng đồng hồ. Cho nên tay chân còn cứng lắm-ông giơ bắp tay lên khoe. “86 tuổi rồi đấy”.

Cả tôi lẫn bà hàng đều tròn xoe mắt.

Ông đắc chí kể tiếp: “Số tôi sướng, từ bé đến giờ chưa bao giờ phải làm việc gì. Bố mẹ có 3 cái nhà to trong phố, cái số xxx Bát Đàn đấy là nhà tôi. Hồi trước tôi chỉ ăn với học hành với chơi bời thôi. Cứ lấy tiền cho thuê cửa hàng sống thôi. Lớn lấy vợ vẫn sướng. Ba bà, bà nào cũng có cửa hàng, đến mấy cái cửa hàng ý. Tôi đánh bạc ác lắm chả hết tiền. Giờ vợ út của tôi mới ba mấy (tuổi). Ghen lắm!”

Chúng tôi lại càng trầm trồ thán phục.

Xơi hết bát cháo, ông uống cốc nước vối, rồi úp cái mũ phớt lên đầu, chào bà hàng, hẹn mai lại sang ăn cháo, rồi thủng thỉnh đứng dậy, đi.

Cái dáng cao gầy, lịch sự và vẫn phong độ đường đường của ông làm tôi nhớ câu chuyện công tử Hàng Bạc.
Cô giáo mình HN gốc nhà hàng đào dạy văn hay tuyệt đỉnh
Dù giờ cuối mà học sinh quên cả cảm giác đói
HN phố cổ là tinh hoa của ăn-mặc-nói -và cách chơi sành điệu
Đó là sản phẩm của tinh hoa Pháp để lại điển hình của tư sản VN
 
tôi sinh ra và lớn lên trong phố cổ, vẫn chưa thấy cô con gái gốc phố cổ nào tiểu thư đài cát thanh lịch như trong truyền thuyết cả :(. Ngừoi yêu tôi cũng sinh ra và lớn lên ở đây, chỉ thấy với người ngoài nó thảo mai đài cát, ăn nói khéo léo, còn đm với người thân thì ôi thôi vãi lồnn, nó chửi còn hay hơn cả hát hay. Đã thế còn có thói khinh người, khinh nhà quê ngoại tỉnh, khinh cả long biên thanh xuân mỹ đình nữa, mà địt mẹ cái nguyên quán của tôi là hà nội mà nó đ phải làm tôi cười ngất.
 
Sửa lần cuối:
Cô giáo mình HN gốc nhà hàng đào dạy văn hay tuyệt đỉnh
Dù giờ cuối mà học sinh quên cả cảm giác đói
HN phố cổ là tinh hoa của ăn-mặc-nói -và cách chơi sành điệu
Đó là sản phẩm của tinh hoa Pháp để lại điển hình của tư sản VN
Em ơi! Hà Nội - phố...
Ta còn em vầng trăng nửa,
Người phu xe đợi khách bến đầu ô.
Tiếng rao đêm lạc giọng
Ơ hờ...
Căn gác trọ đường vào bằng cửa sổ
Lão Mozart hàng xóm
Bảy nốt cù cưa.
Từng đêm quên giấc ngủ...

Ta còn em tiếng dương cầm.
Trong khung nhà đổ
Lả tả trên thềm
Beethoven và sonate Ánh trăng.
Nốt nhạc thiên tài lẫn trong mảnh vỡ...

Cô gái áo đỏ venise
Xa Hà Nội,
Vẽ clavecin
Tập đàn
Trên phản gỗ...

Ta còn em những tràng pháo tay vang dậy.
Đêm lộng lẫy!
Cô gái dương cầm đứng giữa rừng hoa,
Nước mắt lã chã trên áo đỏ.

Rồi một ngày tả tơi,
Loạn gió.
Vườn Ngọc Hà
Mùa hoa cánh rã,
Đường Quán Thánh.
Bản giao hưởng Lặng câm
Trong một ngôi nhà...

Ta còn em một đam mê.
Một vật vã,
Một dang dở,
Một trống không,
Một kiếp người,
Những phìm đàn long...
(Phan vũ) Hà Nội- Phố .1972.
 
Tao vừa xem lại phim Mùa Ổi của Đặng Nhật Minh. Đó là một bộ phim tao xem đã rất rất lâu rồi, nhưng vẫn thi thoảng xem lại. Một bộ phim rất hay về một tầng lớp gọi là Hà Nội 1954, ở lại và trở thành rìa của Xã hội.
Tao k phải người HN cũng chỉ ở thủ đô độ mươi năm để học và làm thôi. Tao rất thích những thứ thuộc về một HN cũ - cổ kính và thanh lịch - qua những bộ phim, những bài hát, những bức ảnh và những dòng tư liệu. Nhưng với tao, cảm giác đó chỉ dành cho những người HN gốc - trước 1954 - chứ không phải là của một tầng lớp mũ cối, dép quai "giải phóng thủ đô". Ở đây tao k nói tới vấn đề chính trị mà là văn hoá. Rõ ràng những người k phải dân HN đã mang cái xô bồ, cái lề thói ở quê hương mình vào thủ đô, khiến cho thủ đô thay đổi.
Hơn nữa một giai đoạn người HN cũ ở lại - có món ngon k dám ăn, áo đẹp k dám mặc vì sợ bị quy là tư sản khiến cho người ta sống hèn đi. Một giai đoạn bao cấp đói khổ khiến người ta đè lên nhau mà sống. Và cuối cùng sự kìm kẹp, gò bó khiến cho con người sợ sức mạnh và thích dùng sức mạnh. Hà Nội thay đổi
Có lần tao uống nước gặp cụ già hồi 2007 ở mạn Ngọc Hà. Cụ chỉ tao đây tới kia là trước phố nào, đoạn này xưa người ta bán gì. Rồi cụ bảo tôi là dân ở khu này gốc nhưng nhiều thanh niên cùng lứa tôi đã tạm biệt thủ đô năm 1954 rồi.
Nghe có gì đó hơi xót xa, như số phận người Anh vợ của Đặng Nhật Minh được ông tạc thành phim Mùa Ổi
View attachment 257061
hay, hoài niệm,..
 
tôi sinh ra và lớn lên trong phố cổ, vẫn chưa thấy cô con gái gốc phố cổ nào tiểu thư đài cát thanh lịch như trong truyền thuyết cả :(. Ngừoi yêu tôi cũng sinh ra và lớn lên ở đây, chỉ thấy với người ngoài nó thảo mai đài cát, ăn nói khéo léo, còn đm với người thân thì ôi thôi vãi lồnn, nó chửi còn hay hơn cả hát hay. Đã thế còn có thói khinh người, khinh nhà quê ngoại tỉnh, khinh cả long biên thanh xuân mỹ đình nữa, mà địt mẹ cái nguyên quán của tôi là hà nội mà nó đ phải làm tôi cười ngất.
Bọn xuất thân tư bản không còn ở phố cổ từ vụ cải cách đất rồi. Mà công nhận gái HN gốc chửi thấm phết, ngoa vl :)). Làm gì có con nào hiền lành nết na
 
Top