Đám phởn động bày đặt ra vẻ thương cảm.
Trong khi chính chúng nó cũng sợ chết, bảo đi thuyền vào cứu hẳn chúng trốn hết.
Thương thì đóng góp, thế thôi.
Lại còn văn "đóng chúng nó ăn hết, làm gì đến tay dân".
Ối giồi, chẳng ai tin phởn động nữa.
T đọc còm-men, thấy đúng phởn động hết thời khi bị các còm khác dập tơi tả.