Hàng xóm tôi là phò

Tao up thêm dù ít khân giả
HÀNG XÓM CỦA PHÒ CHAP 4.

Hôm sau như đã hứa tao qua đi chợ với mấy chị phò. Thằng Uy ở nhà quét dọn. Mấy hôm đầu đi chợ người ta còn chỉ trỏ nói ra nói vào ghê lắm. Cơ mà sau này người ta thấy được mấy chị phò rất dễ tính, mua hàng chả mấy khi kỳ kèo thêm bớt. Chắc cũng do các chị kiếm tiền dễ hơn người bình thường. Thế nên người ta dần dần có cái nhìn thiện cảm hơn với các chị. Hôm ấy trời xanh dịu nhẹ, bà Hà xếp lại đồ vào quang gánh, ánh mắt đầy yêu thương kể với bà bán rau:

'' Nay mấy con đũy nó mua cho em 4kg ốc liền chị ạ.''

''Thế hở thím. Mấy con đũy cũng mua cho tôi 3 cái bắp cải. ''

Cứ thế, những câu chuyện tươi vui rộn rã khắp chợ. Chúng tao đi rồi mà tiếng cười ròn tan ấy vẫn còn văng vẳng đằng sau. Vừa về đến quán chưa kịp nghỉ ngơi thì thấy em chị Thanh xuống. Nó trèo xuống khỏi xe ôm, lệ khệ bê cái balo to bố tổ. Mồ hôi nó chảy ròng ròng xuống cằm.
Tao nhìn nó chẳng giống chị Thanh tí nào cả. Mắt nó không tí hí thâm thâm mà tròn vo trong suốt. Tóc nó không bết mà rất mượt, lại thoang thoảng mùi hoa bưởi. Tao nhìn nó mà tiếc thay. Xinh thế mà đi làm phò sớm quá, sao không cố gắng học hành chăm chỉ, đi thi hoa hậu xong rồi hãy làm phò.

Nó tên Lan 18 tuổi, nghe là biết tên bốc phét. Chị nó tên Gạo chắc nó tên Gáo. Mấy hôm sau ngồi trên đê, thằng Uy hỏi mấy câu nó khai ra hết. Chị Thanh bắt nó nói dối vậy chứ thực ra nó mới 14 tuổi, tên Hoa. Không phải em ruột mà là em họ.

Cái đứa này nó làm phò mà vẫn hồn nhiên lắm, đôi mắt mộng mơ vừa nhìn vào hàng bạch đàn xanh rì vừa kể chuyện:

''Nhà chị bán phân bón á. Đẻ chị ra thì mẹ chị thích đặt là Chi nghe cho nó người kinh. Ba chị lại không chịu, nhà buôn bán mà cứ chi chi chi thì lấy cức mà ăn à. Bắt đổi thành Thu cho có lãi. Thế khô máu với nhau không phân thắng bại rồi đặt là Hòa. Buôn bán mà hòa thì bán làm cái đéo gì đúng không các em. Vậy cuối cùng chị tên Hoa.''

Chớp hàng lông mi cong vút, nuốt miếng nước bọt Hoa kể tiếp:

''Buôn bán phân bón cũng có lãi, nhà chị cũng có số má trong vùng. Xong ba chị chơi lớn trộn linh tinh vào phân. Nông dân người ta check ra fake thế là tiêu đời. Chị chán quá bỏ nhà đi xong làm phò hồi nào không hay.''

Tao há mồm ngưỡng mộ:
''Vãi lồn, cứt mà ba chị cũng làm nhái được luôn.''

Nói thế chứ từ hồi Lan đến, quán như có một làn gió mới. Vừa trẻ đẹp lại khéo ăn nói nên khách book nhiều lắm, hôm nào cũng kín lịch luôn. Cũng từ hôm Lan đến thì Năm Sẹo chuyển về quán ở hẳn. Thằng Uy phải bê đồ qua ngủ với ông Tú. Sáng mới ăn bớt tiền đi chợ của phò, tao với uy làm ngay que kem ăn cho mát ruột.

''Na ơi, anh tao tự nhiên về ở hẳn chán vãi, suốt ngày sai làm cái này cái kia''

''Thì mày chịu khó chút, sao mày bảo ông ấy hay đi tù lắm mà mấy tháng rồi tao có thấy đi tù đâu.''

Nó thở dài thườn thượt, cũng hôm đó tao mới biết lão anh họ nó tên thật là Sơn. Từ hồi mê giang hồ kiếm hiệp húc nhau với thằng nào có cái sẹo ở mặt thì đổi thành Sơn Sẹo. Giang hồ thì phải đi tù, đi tù lần đầu về thì đổi tên thành Nhất Sẹo làm kỷ niệm. Bây giờ anh nó nâng cấp lên là Năm Sẹo rồi. Ông Năm này cũng chăm chỉ, ngày đi lo mặt đen mặt đỏ cho quán, đêm về vẫn lôi nhân viên qua phòng giã gạo uỳch uỵch. Thằng Uy thì thầm kể với tao thế, bảo là con Lan cũng bị giã rồi. Uy hỏi Lan thấy sao thì Lan bảo bé quá không thấy gì.

Cách quán tầm 2km thì có một trường cấp 3. Đéo hiểu con Lan nó bắt nhịp thế nào mà quen một thằng trẻ ranh học lớp 12 tên Hoàng. Hôm nào Lan đến tháng không đi làm được là thằng đó đến quán chở đi chơi. Thằng đó yêu Lan lắm, bảo là Lan là tình đầu của nó. Lan cũng yêu thằng đấy, đi khách được bao nhiêu dồn vào mua đồ cho thằng đấy hết. Khi thì cái áo, cái quần, lúc hết tiền Lan chỉ mua tặng bao cao su mà thằng Hoàng vẫn cười tít mắt. Đúng là tình yêu thì quan trọng gì vật chất đâu. Thấy bọn nó tíu tít Năm Sẹo hỏi:
Mày biết con Lan làm nghề gì không mà yêu nó?
Biết chứ anh, nhưng có sao đâu, đã yêu rồi thì phải tôn trọng nghề nghiệp đối phương chứ.

Con Lan hôm nào chấm công cũng được nhiều công nhất. Có vẻ cuối tháng nó cũng được kha khá tiền. Khách nào nó bận quá không đi được lại đá kèo cho chị Thanh. Nhờ thế mà chị Thanh thu nhập tháng này cũng khá phết. Mặc dù hôm nọ chị Thanh qua nhà tao mượn xe đạp đi chợ. Không có xe nữ nên chị lấy tạm xe nam. Đi qua đoạn xóc đập mẹ cả con bim bím vào thanh sắt. Chị Thanh phải nghỉ ở nhà dưỡng thương mấy hôm liền.

Mỗi lần lĩnh lương con Lan nó lại phân chia tiền bạc rõ ràng lắm. Được sờ vào tiền cái là chia ra luôn. Một phần tiền nó để mua son phấn quần áo. Đm dị vãi loz, rõ ràng làm phò không hay mặc quần lắm mà không hiểu sao vẫn nhanh cũ.
Nó chia phần tiếp để gửi về quê cho bố mẹ nó vì nó vẫn nói dối là đi làm công nhân dưới khu công nghiệp thôi.
Phần còn lại nó để lo cho thằng Hoàng. Đơn giản nó vẫn ôm ấp giấc mộng, tin vào tương lai màu hồng, khi Thằng Hoàng học xong sẽ lo cho nó.

Tao với thằng Uy hay loăng quăng bên nhà nghỉ đối tác của quán. Hôm đấy chủ nhà nghỉ nhờ đem hộ khay bao cao su lên phòng. Tao gõ cửa xong đẩy vào thì thấy con Lan đang nằm tênh hênh ở giường. Vếu thì bằng hạt ô mai. Tao đặt bao cao su lên bàn xong chuyển lời:

Thằng Uy bảo em hỏi chị tí về chơi bắn bùm không?
Lan nằm ngửa, khẽ gật đầu.

Lúc tao chuyển bị đi ra khỏi phòng thì thấy ông chủ tịch xã tao đi ra từ nhà tắm. Cởi trần béo như con lợn, quanh hông quấn cái khăn. Tao đóng cửa cẩn thận, lắc đầu. Đúng là cuộc đời chẳng biết tin ai, sáng mới nói đạo lý tí đã đi đá phò.
Xế chiều con Lan về, ngồi ở gốc cây vải bĩu mỗi:
Ông đó dị lắm chúng mày, đi đá phò mà cứ đòi lếu lều với đi trần thôi.

Bẵng đi khoảng 1 tháng, chị Thanh bằng cách thần kỳ nào đấy đã cưới được ông Tú. Chuyện vui đó chưa được bao lâu thì chuyện đen tối đã ập đến. Hôm đấy trời mưa nho nhỏ, từng hạt rơi xuống sông rồi đi đâu mất không nhìn thấy nữa. Con Lan ngồi nhìn ra cửa sổ, 2 mắt ầng ậc nước, tâm tư nặng trĩu. Hỏi ra mới biết nó dính bầu. Tin đó như sét đánh nổ một phát giật hết cả mình. Đây chẳng phải chuyện đùa đâu, nó là một trong các điều tối kỵ trong nhà chứa. Trước có đứa bị đánh đuổi đi rồi nên bọn tao nghe xong cũng run lên cầm cập.
Mà đéo sao có bầu được, hôm nào tao cũng thấy nó nhét viên gì vào đít ấy. Hỏi thì nó chẳng nói cứ như người mất hồn. Người duy nhất biết chuyện này ngoài bọn tao ra là chị Thanh.
Chị Thanh nghe xong mất mấy phút cuộc đời xốc lại tinh thần, chị bảo nó thu vài bộ quần áo cho vào balo chuẩn bị bỏ trốn. Gặng hỏi nó xem cái thai của ai thì nó bảo bố ai mà nhớ được.

Thương nó quá chị Thanh tìm gặp thằng Hoàng. Chị hỏi nó có yêu Lan không nó bảo có. Trình bày xong việc nó có thai, chị Thanh bảo đằng nào ra trường cũng cưới thì bây giờ cưới luôn đi.
Thằng Hoàng bùi ngùi, nắm tay chị Thanh an ủi:

''Ngoài anh Tú ra, chị đã thấy ai lấy phò bao giờ chưa hả chị.
210169
 
Tao up thêm dù ít khân giả
HÀNG XÓM CỦA PHÒ CHAP 4.

Hôm sau như đã hứa tao qua đi chợ với mấy chị phò. Thằng Uy ở nhà quét dọn. Mấy hôm đầu đi chợ người ta còn chỉ trỏ nói ra nói vào ghê lắm. Cơ mà sau này người ta thấy được mấy chị phò rất dễ tính, mua hàng chả mấy khi kỳ kèo thêm bớt. Chắc cũng do các chị kiếm tiền dễ hơn người bình thường. Thế nên người ta dần dần có cái nhìn thiện cảm hơn với các chị. Hôm ấy trời xanh dịu nhẹ, bà Hà xếp lại đồ vào quang gánh, ánh mắt đầy yêu thương kể với bà bán rau:

'' Nay mấy con đũy nó mua cho em 4kg ốc liền chị ạ.''

''Thế hở thím. Mấy con đũy cũng mua cho tôi 3 cái bắp cải. ''

Cứ thế, những câu chuyện tươi vui rộn rã khắp chợ. Chúng tao đi rồi mà tiếng cười ròn tan ấy vẫn còn văng vẳng đằng sau. Vừa về đến quán chưa kịp nghỉ ngơi thì thấy em chị Thanh xuống. Nó trèo xuống khỏi xe ôm, lệ khệ bê cái balo to bố tổ. Mồ hôi nó chảy ròng ròng xuống cằm.
Tao nhìn nó chẳng giống chị Thanh tí nào cả. Mắt nó không tí hí thâm thâm mà tròn vo trong suốt. Tóc nó không bết mà rất mượt, lại thoang thoảng mùi hoa bưởi. Tao nhìn nó mà tiếc thay. Xinh thế mà đi làm phò sớm quá, sao không cố gắng học hành chăm chỉ, đi thi hoa hậu xong rồi hãy làm phò.

Nó tên Lan 18 tuổi, nghe là biết tên bốc phét. Chị nó tên Gạo chắc nó tên Gáo. Mấy hôm sau ngồi trên đê, thằng Uy hỏi mấy câu nó khai ra hết. Chị Thanh bắt nó nói dối vậy chứ thực ra nó mới 14 tuổi, tên Hoa. Không phải em ruột mà là em họ.

Cái đứa này nó làm phò mà vẫn hồn nhiên lắm, đôi mắt mộng mơ vừa nhìn vào hàng bạch đàn xanh rì vừa kể chuyện:

''Nhà chị bán phân bón á. Đẻ chị ra thì mẹ chị thích đặt là Chi nghe cho nó người kinh. Ba chị lại không chịu, nhà buôn bán mà cứ chi chi chi thì lấy cức mà ăn à. Bắt đổi thành Thu cho có lãi. Thế khô máu với nhau không phân thắng bại rồi đặt là Hòa. Buôn bán mà hòa thì bán làm cái đéo gì đúng không các em. Vậy cuối cùng chị tên Hoa.''

Chớp hàng lông mi cong vút, nuốt miếng nước bọt Hoa kể tiếp:

''Buôn bán phân bón cũng có lãi, nhà chị cũng có số má trong vùng. Xong ba chị chơi lớn trộn linh tinh vào phân. Nông dân người ta check ra fake thế là tiêu đời. Chị chán quá bỏ nhà đi xong làm phò hồi nào không hay.''

Tao há mồm ngưỡng mộ:
''Vãi lồn, cứt mà ba chị cũng làm nhái được luôn.''

Nói thế chứ từ hồi Lan đến, quán như có một làn gió mới. Vừa trẻ đẹp lại khéo ăn nói nên khách book nhiều lắm, hôm nào cũng kín lịch luôn. Cũng từ hôm Lan đến thì Năm Sẹo chuyển về quán ở hẳn. Thằng Uy phải bê đồ qua ngủ với ông Tú. Sáng mới ăn bớt tiền đi chợ của phò, tao với uy làm ngay que kem ăn cho mát ruột.

''Na ơi, anh tao tự nhiên về ở hẳn chán vãi, suốt ngày sai làm cái này cái kia''

''Thì mày chịu khó chút, sao mày bảo ông ấy hay đi tù lắm mà mấy tháng rồi tao có thấy đi tù đâu.''

Nó thở dài thườn thượt, cũng hôm đó tao mới biết lão anh họ nó tên thật là Sơn. Từ hồi mê giang hồ kiếm hiệp húc nhau với thằng nào có cái sẹo ở mặt thì đổi thành Sơn Sẹo. Giang hồ thì phải đi tù, đi tù lần đầu về thì đổi tên thành Nhất Sẹo làm kỷ niệm. Bây giờ anh nó nâng cấp lên là Năm Sẹo rồi. Ông Năm này cũng chăm chỉ, ngày đi lo mặt đen mặt đỏ cho quán, đêm về vẫn lôi nhân viên qua phòng giã gạo uỳch uỵch. Thằng Uy thì thầm kể với tao thế, bảo là con Lan cũng bị giã rồi. Uy hỏi Lan thấy sao thì Lan bảo bé quá không thấy gì.

Cách quán tầm 2km thì có một trường cấp 3. Đéo hiểu con Lan nó bắt nhịp thế nào mà quen một thằng trẻ ranh học lớp 12 tên Hoàng. Hôm nào Lan đến tháng không đi làm được là thằng đó đến quán chở đi chơi. Thằng đó yêu Lan lắm, bảo là Lan là tình đầu của nó. Lan cũng yêu thằng đấy, đi khách được bao nhiêu dồn vào mua đồ cho thằng đấy hết. Khi thì cái áo, cái quần, lúc hết tiền Lan chỉ mua tặng bao cao su mà thằng Hoàng vẫn cười tít mắt. Đúng là tình yêu thì quan trọng gì vật chất đâu. Thấy bọn nó tíu tít Năm Sẹo hỏi:
Mày biết con Lan làm nghề gì không mà yêu nó?
Biết chứ anh, nhưng có sao đâu, đã yêu rồi thì phải tôn trọng nghề nghiệp đối phương chứ.

Con Lan hôm nào chấm công cũng được nhiều công nhất. Có vẻ cuối tháng nó cũng được kha khá tiền. Khách nào nó bận quá không đi được lại đá kèo cho chị Thanh. Nhờ thế mà chị Thanh thu nhập tháng này cũng khá phết. Mặc dù hôm nọ chị Thanh qua nhà tao mượn xe đạp đi chợ. Không có xe nữ nên chị lấy tạm xe nam. Đi qua đoạn xóc đập mẹ cả con bim bím vào thanh sắt. Chị Thanh phải nghỉ ở nhà dưỡng thương mấy hôm liền.

Mỗi lần lĩnh lương con Lan nó lại phân chia tiền bạc rõ ràng lắm. Được sờ vào tiền cái là chia ra luôn. Một phần tiền nó để mua son phấn quần áo. Đm dị vãi loz, rõ ràng làm phò không hay mặc quần lắm mà không hiểu sao vẫn nhanh cũ.
Nó chia phần tiếp để gửi về quê cho bố mẹ nó vì nó vẫn nói dối là đi làm công nhân dưới khu công nghiệp thôi.
Phần còn lại nó để lo cho thằng Hoàng. Đơn giản nó vẫn ôm ấp giấc mộng, tin vào tương lai màu hồng, khi Thằng Hoàng học xong sẽ lo cho nó.

Tao với thằng Uy hay loăng quăng bên nhà nghỉ đối tác của quán. Hôm đấy chủ nhà nghỉ nhờ đem hộ khay bao cao su lên phòng. Tao gõ cửa xong đẩy vào thì thấy con Lan đang nằm tênh hênh ở giường. Vếu thì bằng hạt ô mai. Tao đặt bao cao su lên bàn xong chuyển lời:

Thằng Uy bảo em hỏi chị tí về chơi bắn bùm không?
Lan nằm ngửa, khẽ gật đầu.

Lúc tao chuyển bị đi ra khỏi phòng thì thấy ông chủ tịch xã tao đi ra từ nhà tắm. Cởi trần béo như con lợn, quanh hông quấn cái khăn. Tao đóng cửa cẩn thận, lắc đầu. Đúng là cuộc đời chẳng biết tin ai, sáng mới nói đạo lý tí đã đi đá phò.
Xế chiều con Lan về, ngồi ở gốc cây vải bĩu mỗi:
Ông đó dị lắm chúng mày, đi đá phò mà cứ đòi lếu lều với đi trần thôi.

Bẵng đi khoảng 1 tháng, chị Thanh bằng cách thần kỳ nào đấy đã cưới được ông Tú. Chuyện vui đó chưa được bao lâu thì chuyện đen tối đã ập đến. Hôm đấy trời mưa nho nhỏ, từng hạt rơi xuống sông rồi đi đâu mất không nhìn thấy nữa. Con Lan ngồi nhìn ra cửa sổ, 2 mắt ầng ậc nước, tâm tư nặng trĩu. Hỏi ra mới biết nó dính bầu. Tin đó như sét đánh nổ một phát giật hết cả mình. Đây chẳng phải chuyện đùa đâu, nó là một trong các điều tối kỵ trong nhà chứa. Trước có đứa bị đánh đuổi đi rồi nên bọn tao nghe xong cũng run lên cầm cập.
Mà đéo sao có bầu được, hôm nào tao cũng thấy nó nhét viên gì vào đít ấy. Hỏi thì nó chẳng nói cứ như người mất hồn. Người duy nhất biết chuyện này ngoài bọn tao ra là chị Thanh.
Chị Thanh nghe xong mất mấy phút cuộc đời xốc lại tinh thần, chị bảo nó thu vài bộ quần áo cho vào balo chuẩn bị bỏ trốn. Gặng hỏi nó xem cái thai của ai thì nó bảo bố ai mà nhớ được.

Thương nó quá chị Thanh tìm gặp thằng Hoàng. Chị hỏi nó có yêu Lan không nó bảo có. Trình bày xong việc nó có thai, chị Thanh bảo đằng nào ra trường cũng cưới thì bây giờ cưới luôn đi.
Thằng Hoàng bùi ngùi, nắm tay chị Thanh an ủi:

''Ngoài anh Tú ra, chị đã thấy ai lấy phò bao giờ chưa hả chị.
View attachment 210169
Tiếp đi. Đkm quả chốt chất vãi
 
Tao úp thêm phần 5 cho chúng mày.dm toàn lũ xem chùa
HÀNG XÓM CỦA PHÒ
PHẦN 5: Con đường hoàn lương.

Năm Sẹo là một tên rất mê tín, hắn quan niệm rằng: gái có chửa thường mang lại sự đen đủi. Đặc biệt là với công việc làm ăn đang trên đà phất lên của hắn. Cái Hoa lại đến thời kỳ nghén ngẩm, nôn mửa triền miên. Để tránh Năm Sẹo phát hiện, chị Thanh kéo con Hoa rời khỏi nhà chứa ngay trong đêm.

Đêm ấy, một màu đen tối bao trùm lên vạn vật. Không khí tĩnh mịch căng thẳng lạ thường. Trên đường quốc lộ cũng chỉ còn lác đác vài chiếc đèn xe lóe lên rồi vụt tắt vào trong đêm tối. Tên Tú chở cả 2 đi một đoạn sang đến làng bên rồi mau mải phóng xe về quán.
Chị Thanh một tay xách túi đồ lỉnh kỉnh, tay còn lại dắt con Hoa men theo bờ ruộng để vào trú tại nhà bà Xỉu Góa. Hôm qua vừa mưa nên đường còn lầy lội, đất nhão ra trơn trượt. Tiếng ếch nhái kêu lên phá tan sự tĩnh mịch của màn đêm. Đi nửa giờ đồng hồ mà mới được có một đoạn, chị Thanh sốt ruột cộng thêm thiếu kiến thức nhìn cái mương sáng sáng tưởng là đường bê tông. Như bắt được vàng chị hí hửng chạy lại định đi cho dễ thì rơi cái tỏm, nước mương lấp lánh bắn lên khuôn mặt chị. Cũng may người chị to như cái phản, chỉ nổi lềnh phềnh chứ chưa chết. Chị lóp ngóp bò lên, đi về đến nhà bà Xỉu vật ngay xuống góc tường thở hổn hển, người ướt sũng rũ rượi như chuột ăn phải bả.

Trời sáng, Năm Sẹo về. Tên Tú nói với hắn dưới quê nhà con Hoa có chuyện nên nó phải về gấp, đã trả trước cho nó nửa tháng lương. Năm Sẹo chả nói gì, gật gật đầu rồi vào phòng lấy đồ đi tiếp. Coi như việc ở quán không mấy lo ngại. Mọi việc khách khứa quán xá xong xuôi. Tên Tú gọi điện cho chị Thanh dặn dò: phải giải quyết sớm.

Trong lúc chị Thanh không có ở quán, Tú chán nản nên rủ bạn về nhậu nhẹt suốt. Ăn uống linh đình, cười nói cả đêm. Đến sáng chán quá lại trải chiếu trong phòng oánh bạc. Căn phòng bé tẹo, 5 6 ông cởi trần mồm ngậm điếu thuốc. Khói thuốc nghi ngút bốc lên như bát hương. Uy rủ tao sang nhà nghỉ ''Cánh Đồng Lúa'' chơi môn thể thao chọc bao cao su cho khuây khỏa.

Thế mà sang đến nơi, chui vào một phòng trống chưa kịp chọc cái gì thì đã nghe tiếng bước chân. Cuống quá bọn tao chui vào tủ quần áo trốn. 2 cái người mới vào như hai con hổ đói. Vừa đến cái đã đẩy nhau xuống giường. Thằng Uy nhận ra chị Thư vui sướng định la lên, may mà tao nhanh tay khóa mõm nó lại.
Ông kia làm gì mà chị Thư như bị điện giật, mắt trợn lên trông khiếp chết đi được. Đang xem say sưa tự nhiên ông kia dừng lại, bỏ cái gì dưới háng ra nhét vào mồm chị Thư. Thằng Uy hãi quá kêu lên: ÔI VÃI LỒz.

Chị Thư nghe nó kêu thì giật mình 2 hàm răng cắn vào nhau kêu cái ''cốp''.

Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, lúc đầu là của ông kia, sau đó là của 2 đứa tao. Thằng Uy bị túm cổ áo xách lên khỏi mặt đất. Ông kia giơ cánh tay lấy đà xa vl phải từ ngã Tư Sở ra đến cầu Long Biên xong mới giáng xuống. Tiếng đốp đốp và tiếng khóc của Uy vang lên mỗi lúc xa dần.
Chả hiểu tự bao giờ tao đã đứng một mình dưới đường quốc lộ. :v

Ngồi đợi Uy bị oánh xong là 2 đứa tao về quán. May sao vừa chạy về thì đúng lúc công an đang vây bắt ổ oánh bạc. Thằng Uy lại kêu lên: ''ôi vãi lồz'' rồi chạy vào trong.

Phòng ốc tung tóe hết cả, thằng bỏ mẹ vào còn đái cả vào chum đựng nước nấu cơm. Các đại ca hay lên mạng: chào các anh em nhớ. Giờ đang ngồi xúm xó với nhau trông hèn đéo thể tả được. Tao đếm thấy thiếu một ông liền ra giật áo chú công an nhắc.

Hôm sau Năm Sẹo về, như chó dại điên lên đập phá tứ tung. Mấy chị phò sợ không ai dám lên tiếng. Năm Sẹo vừa đập vừa chửi. Đang tức nên thấy bọn tao cũng chửi luôn. Đéo hiểu kiểu gì, ngày nào chả đi chơi nay lại chửi 2 đứa tao là đàn đúm chơi bời không nấu cơm nấu nước?

Bằng một cách thần kỳ nào đấy 5 hôm sau Tú cai phò lại trở về. Quỳ rạp dưới chân Năm Sẹo chịu đựng những cú song phi thẳng vào hàng tiền đạo.

Ở bên làng kia, chị Thanh nắm được tình hình. Muốn nhanh chóng giải quyết cái thai nhưng con Hoa một mực không chịu. Chị Thanh bắt nó uống thuốc ph.á t.h.a.i, nó giằng co lắc đầu nguây nguẩy. Chả hiểu nó lấy sức ở đâu mà khỏe thế. Năm lần bảy lượt hất đổ cả cốc nước luôn.

Chị Thanh sốt ruột lắm, để lâu to lên thì chỉ có nước bỏ nghề. Có lúc tức quá chị cũng chửi đổng: không phải là tao đưa mày xuống đây thì tao đã kệ con cụ mày rồi.
Chửi xong mới nhớ ra cụ nó cũng là cụ mình nên chị thôi không chửi nữa.
Mấy hôm sau con Hoa bỏ ăn, nó sợ chị cho thuốc vào đồ ăn của nó. Hai mắt nó đỏ au, lúc nào cũng giữ con đồ long đao kề kề bên cổ.

Thế mới nói đến phò còn muốn bảo vệ con, vậy mà nhiều con không phải phò thì lại đem con đi vứt.
Có thế mới biết được xã hội còn nhiều thể loại trông đạo mạo, tri thức mà thối nát hơn cả phò.

Hôm sau nữa, con Hoa trốn khỏi nhà bà Xỉu. Cảm động trước tình mẫu tử thiêng liêng. Chị Thanh cũng quyết định hoàn lương trở về quê nhà.

3 hôm sau chị Thanh lại xuống làm phò tiếp.
211058
 
Giới thiệu vs chúng mày 1 bộ truyện cũng về đề tài này nhưng quan trọng nhất là đã full 3 phần :))

Nghề chăn gái

Nghề chăn gái
mỗi 2 phần mà mày
Ừ vừa đọc xong quyển 2 nó ghi “HẾT” to tổ bố mà lại nhớ thằng lìn kia bảo 3 phần. Lục tới lui éo thấy quyển 3 đâu.
cơ mà truyện cuốn vl. Giọng văn mấy đoạn làm phì cười phun mẹ ngụm cafe...
 
Ừ vừa đọc xong quyển 2 nó ghi “HẾT” to tổ bố mà lại nhớ thằng lìn kia bảo 3 phần. Lục tới lui éo thấy quyển 3 đâu.
cơ mà truyện cuốn vl. Giọng văn mấy đoạn làm phì cười phun mẹ ngụm cafe...
ừ.. t đang thắc mắc cái kết của cái quán con chị nó ntn
 
ừ.. t đang thắc mắc cái kết của cái quán con chị nó ntn
Tao nghĩ nó chốt quả chỉ chạy đc án tại ngoại chưa xử với khúc hàng xóm kể quá khứ sống bẩn “nhân viên” chạy hết thì để đọc giả tự vẻ nên cái kết cho riêng mình mày ạ.
 
Up phần 6 cho bọn ml xem chùa
HÀNG XÓM CỦA PHÒ.

CHAP 6: Thanh Phò và gã giang hồ.

Mấy bữa trước thiếu vắng chị Thanh với con Lan mà quán ảm đạm lắm. Các chị kia cứ thay nhau đi khách, nhà chả lúc nào có người. Mỗi mình tao với thằng Uy thơ thẩn trông nhà, buồn đến héo hon. Hôm ấy thấy dáng người mập mập gù gù giống chị Thanh về. 2 đứa tao xớn xác chạy ra ôm chầm lấy chị, mừng vui khôn xiết.

Chị Thanh đặt cái balo xuống tay bám vào thành cầu, móc ví rút ra mười ngàn đưa cho bọn tao. Đợi mãi từ hôm đem con Lan đi trốn đến nay, kêu giữ bí mật, hứa lúc về sẽ cho 2 chục. Thế mà hôm nay mới vác cái mặt về. Đã thế còn cho có mỗi chục, thằng Uy bĩu môi chê ít.

Trưa hôm ấy, bọn tao nghe lén chị Thanh xì xào với ông Tú. Nói con Lan bỏ trốn rồi, chẳng biết nó đi đâu, ở dưới quê bố mẹ nó cũng không biết chuyện. Ông Tú bảo không cần lo, để ông ấy lựa lời nói với Năm Sẹo. Sau đó chị Thanh khóc hay sao ấy, tao thấy tiếng ư ử vang lên.

2 bọn tao biết con Lan không về nữa liền buồn hiu, chui ra sau nhà ngồi thu lu trên ống cống. Vậy là con Lan đi hẳn rồi, nó chẳng về đây nữa. Thằng Uy có vẻ buồn nhiều, nó buồn khoảng 2 phút thì bảo: thôi kệ, ai lại buồn vì 1 con phò. Nghe cũng hợp lý nên tao với nó đi bắt châu chấu chơi.

Dạo này quán thiếu nhân viên trầm trọng, cầu không đủ cung. Đứng trước khó khăn đó chị Thanh cũng phải vác cái loz lên đường sang nhà nghỉ. Trong số khách của chị có một người lạ lùng lắm. Nghe chị Thanh kể hắn tên Quân là giang hồ có tiếng tuy không ai biết.

Mỗi tuần đều đặn vào thứ 6, hắn đều book chị Thanh, đi qua đêm đến trưa hôm sau mới về. Dung mạo tên ấy cũng bình thường, lông mày cũn cỡn đến nửa con mắt. Cái răng cửa bị mẻ một miếng tướng. Nước da vì được chăm chút kỹ nên mịn màng như cái nghĩa địa.

Lần nào vào nhà nghỉ hắn cũng mặc nguyên cây quần áo, không uỵch choạc gì cả. Duỗi cánh tay ra để chị Thanh gối đầu lên. Rồi cả hai tâm sự, nhất quyết không động đến một sợi lông loz của chị. Chị Thanh lúc đầu cũng ngạc nhiên lắm, sau cũng quen dần. Dù sao làm việc nhiều cũng quá tải, co bóp đàn hồi không còn tốt nữa. Coi như chuyến này nghỉ ngơi mà vẫn được tiền.

Hai người cứ thế kể cho nhau nghe mọi điều trong cuộc sống. Những áp lực cả 2 gặp phải, và cả những góc khuất của cuộc đời. Phiêu bạt nhiều năm, chẳng có ai đủ tin tưởng để chia sẻ, tên Quân trầm mặc một lúc, mắt hắn rơm rớm lệ. Giang hồ đầu đội trời chân đạp đất là vậy thế mà cũng không tránh được cảnh cô đơn...

Căn phòng lạnh lẽo bỗng chốc loé lên những tia sáng ấm áp về tình người và sự tử tế.

Sau khoảng 3 lần gặp gỡ, tên Quân dần tin tưởng chị Thanh hơn. Hắn đem những câu chuyện như phim hành động kể cho chị. Những lần trốn thoát khỏi cớm, những đêm trời đông rét căm căm, chẳng có nơi nào để đi phải chui tạm vào khách sạn. Chị kể lại những pha bị chính thất gank sml. Có làm gì đâu chỉ ngủ với nhau tí rồi về thế mà dẫn cả đám người đến oánh. Chị chạy mải quá không kịp lấy cả áo dú. Mất mát vô cùng.

Quá đồng cảm với cuộc sống của nhau, Quân ôm chặt lấy chị Thanh cả 2 khóc huhu. Quệt những giọt nước mắt mặn chát, dưới bóng đèn tuýp sáng rõ cả mụn trứng cá. Hắn đã đưa ra một quyết định động trời:

Nhận chị Thanh làm em gái thời tiết.

Mặc dù chả có em gái nào lại đi nhà nghỉ với anh trai cả. Nhưng chị Thanh vẫn bật khóc vì sung sướng.

Những ngày tháng sau đó quán vẫn hoạt động êm ả không bão tố. Chị Thanh vẫn sai tao với thằng Uy đi chợ, bọn tao thì vẫn ăn bớt tiền còn chị thì vẫn không hề hay biết. Hồi đấy cả xóm có mỗi nhà thằng Đức là có bộ đồ chơi game 4 nút. Bố nó ghi lô nên nhà nó giàu lắm, ngày nào cũng nhận ghi lô hộ ông Tú để được qua chơi ké. Thằng mặt loz đấy cũng kẹt sỉ, cho chơi mỗi tí đã đòi lại, đa số nó toàn bắt tao đứng cổng canh khi nào bố nó về thì hú. Hôm đấy tao vừa vào đổi ca cho thằng Uy ra canh cửa. Vừa sờ vào được cái tay cầm thì thằng Uy bên ngoài rú lên. Thằng Đức đứng dậy tắt tivi cái bụp, rút tay cầm nhét vào sau cái âm li.
Bố nó vào đến nơi thì thấy bọn tao đang học toán.

Tao với thằng Uy mấy lần bị vậy đều cay lắm, cả hai quyết định sẽ mua một bộ chơi game bốn nút cho máu. Lúc đó thế giới chỉ còn của tao và Uy thôi, không cần khốn đốn như thế nữa. Bọn tao sĩ bọ tuyên bố sẽ mua bộ mới đẹp hơn, xịn hơn, lung linh hơn thằng Đức.
Nhưng tiền ở đâu mua thì chưa nghĩ ra.

Mỗi ngày ăn bớt tiền đi chợ cũng chẳng được bao nhiêu. Trông chờ vào tiền các chị đi khách về cho thì cũng hên xui vậy. Nhẩm tính thì bọn tao phải mất khoảng 4 tháng mới gom đủ. Tao đề nghị thằng Uy xin tiền bố mẹ nó, nhưng bố mẹ nó đi tù hết rồi 6 tháng nữa mới ra. Nhà tao thì nghèo quá, cả nhà trông chờ vào gánh rau của mẹ và mấy sào ruộng. Mỗi lần xin tiền đóng học bố mẹ tao còn cãi nhau nữa là cho tiền mua thứ đồ chơi xa xỉ ấy.

Đau đầu quá chẳng biết làm sao, hai đứa tao đi lang thang đường làng. Mặt trời vượt lên khỏi lũy tre, in xuống nền đất hai cái bóng ngắn cũn cỡn. Thằng Uy cứ đòi dẫm vào bóng tao, tao cay quá dẫm lại. Lúc đầu chỉ là dẫm qua dẫm lại cái bóng của nhau. Thế mà đ hiểu sao tí nó đã dẫm vào mặt tao thật. Tao dỗi bỏ về nhà, vừa đi vừa khóc, trong móng tay còn sót lại ít da mặt của nó.

Ngày tháng nhẹ nhàng trôi như con sông trước hiên nhà. Tao ngồi trước quán ngắm nhìn những ông đi oto qua dừng xe đái bậy. Hôm nay là thứ 6, chị Thanh tất bật chọn đồ để tối đi với anh zai thời tiết. Mọi khi đi khách phải cởi hết nên chị không quan tâm váy vó lắm. Hôm nay thì khác, chị sẽ gặp được tri kỷ của mình.

Tờ mờ tối, xóm tao bắt đầu lên đèn, những ngọn đèn ít ỏi loé lên trong bóng tối. Một chiếc xe dừng lại bên kia sông, chiếu đèn pha về cây cầu dẫn vào quán. Chị Thanh tung tăng chạy ra trèo lên xe hắn. Tên Quân rồ ga phóng đến nhà nghỉ Ven Sông.

Lần gặp thứ bốn hắn yêu cầu chị Thanh sóc lọ. Chị Thanh răm rắp làm theo, khoảng thời gian rất dài khoảng 20s thì hắn nhăn mặt rùng mình á hự. Hôm nay Quân lại tâm sự tiếp, nhất định không uỵch oạch vì sợ vấy bẩn mối quan hệ của cả hai.

Hắn mơ ước một lần được lên tivi từ rất lâu rồi, chỉ mong giản đơn thế thôi nhưng cũng thật khó. Chị Thanh khuyên hắn đi từ thiện đi nhưng hắn lắc đầu, đợt rồi từ thiện miền Trung 600 thùng mì tôm rồi mà có được lên đâu.

Gã yang hồ Quân nằm xuống gối, lông mày cũng cỡn của hắn chau lại. Hồi bé người ta về quê tổ chức cuộc thi hát. Quân tham gia nhưng hồi hộp quá ỉa đùn ra trường quay. Thế là chẳng được lên tivi, từ đó đến nay vẫn chỉ là ước mơ dang dở. Chị Thanh ôm lấy người hắn mà an ủi, chị hứa sẽ giúp anh trai thời tiết đạt được ước nguyện này.
Hai người tình cảm quá dạt dào quyết định đi quá giới hạn, cả đêm ấy ôm nhau nhiều tư thế.

Sáng hôm sau, yang hồ Quân phát hiện cục tiền của mình bị rút mất 2 triệu. Hỏi em gái có lấy không thì em gái bảo không. Bực mình giật đứt áo dú thì thấy 4 tờ polymer xanh lét rơi ra tung toé. Thế là anh trai úynh em gái lên bờ xuống ruộng.

Hôm sau tivi đưa tin:
Hải Dương: cô gái bị hành hung trong nhà nghỉ.
211801
 
phong cách kể giống võ tòng đánh mèo nhể :vozvn (25):

giọng văn tưng tửng, trào phúng kiểu võ tòng, nhưng thô hơn và đặt tên không hài như võ tòng

Nói chung truyện đọc cuốn hút phết :vozvn (18): thanks thằng thớt nha
 
Tao nghĩ nó chốt quả chỉ chạy đc án tại ngoại chưa xử với khúc hàng xóm kể quá khứ sống bẩn “nhân viên” chạy hết thì để đọc giả tự vẻ nên cái kết cho riêng mình mày ạ.
nhiều khi thất đức mà giàu mày ạ.. chỉ là đến đời con đời cháu nó mới phải trả nghiệp thôi..
 
Top