Cảnh báo lừa đảo‼️ Hố Đen Cuộc Đời: U40, Thất Nghiệp, Một Mình Nuôi Con Trong Căn Phòng 15m2

Thấy bạn than hoài tôi thấy tội quá
Cảm ơn mày. Tao cũng biết chỉ mình mới cứu nổi mình thôi nhưng bế tắc quá. Tao lên đây xàm không phải để than hoài, mà để trút bớt cái cục tức trong lòng, chứ giữ mãi chắc tao ngộp.
 
Vẫn còn may chán là chưa nuôi thêm con vợ
Vợ cũ tao thấy tao chẳng làm nên trò trống gì, nên dứt áo ra đi để tìm đường khác. Cũng đúng, ở lại bên tao chỉ kéo cô ấy xuống hố cùng. Chia tay, mỗi người một ngả, may ra thằng cu sau này theo mẹ còn có cửa sáng hơn. Nói thật, dựa vào tao thì thà tựa vào bức tường còn chắc hơn!
 
lương làm kiểu gì mà 2vc cố lắm đc có 10 củ :vozvn (21):?
tao đọc đoạn đó,ko hiểu mình đọc sai,hay là ý mày dư đc 10 củ
bệnh tâm lý mà mày còn viết đc như con người bt thì có gì đáng lo
thất nghiệp thì tự bươm ra,shipper grab xe ôm,nghề nào cố cũng kiếm đc ít nhất 10 củ còn gì?
nhiều thg khoe tháng kiếm 5-60 chục,mà thiếu thốn
chứ như tao net nói thẳng hơn 30,cầm về sau khi chi tiêu các thứ còn nhõi 15-18
tao sống độc thân vs chăm sóc người già(chắc chắn đắt đỏ hơn chăm con,vì thuốc men đi lại ăn uống),vẫn sung sướng ăn chơi đều đều
nói ra 10 củ dư 1 tháng vẫn sống tốt
tâm lý nhiều khi là rào cản để mày tự tạo ra bức tường tiến thân thôi
sống chết cũng là 1 hơi thở,mà sống nham nhở lại là vấn đề bản thân:what:
Tưởng mày vợ con, xe ê tô đề huề rồi chứ.
Ai ngờ là độc thân nuôi con :vozvn (12):
 
Chúc mày với con mày sớm thấy đường đi mới. Cố gắng vùng lên đi ra và mạnh mẽ giao tiếp làm việc mày ạ. đéo ngại gì cả. M phải ra ngoài, cho con mày ra ngoài va chạm, bạn bè.
 
Trên mạng tao có thể suy nghĩ và viết rồi chỉnh sửa lại lên cảm giác. Chứ giao tiếp bằng lời nói tao khá loạn và dập khuôn k linh hoạt nổi như ng bt. thường xuyên bị lo lắng khi phải giao tiếp
Vậy Chuyện này là thiệt à. Hay xạo Lồn
 
Vậy Chuyện này là thiệt à. Hay xạo lồn
lôi chuyện con cái bị này kia ra xạo Lồn làm gì mày ơi. Chia sẻ tâm sự chút vừa giết thời gian vừa cho khuây khoả đầu óc thôi. tao vẫn may ko dính nợ nần gì, vẫn vật vờ cầm cự qua ngày đc nhưng cảm thấy bế tắc quá ko có đường ra
 
Tắt điện thoại, bố con dẫn nhau ra công viên chơi. Và đi học can thiệp.

Tương tác (ôm ấp da thịt, thủ thỉ nói chuyện, khen ngợi, cùng hát cùng nhảy múa) nhiều nhất có thể.

Một đứa con bị vấn đề về giao tiếp, nghĩa là gia đình cần ít nhất 1 người không đi làm, chăm con toàn thời gian, để khắc phục cho nó.

Tao đã chứng kiến trẻ tự kỉ nặng, nhưng gia đình đã đưa nó lên đỉnh cao này đến đỉnh cao khác.

Mày chỉ đang nhìn điểm yếu/thiếu của con, mà chưa biết cách cày xới, đào bới, mài dũa tài năng của con.

Nhưng đúng là, phải có rất nhiều tiền và thời gian, mới giúp bé tự kỉ-tăng động cải thiện.
 
còn viết được văn như thế này là chưa đến nỗi đâu. Bệnh của mày thì tao không biết, nhưng giải quyết sức khỏe trước rồi mới nghĩ đến chuyện tiếp theo, nhiều khi cơ may nó đến bất ngờ lắm.
 
Đời tao giờ đúng là cái hố đen, như tao đã kể. Nhưng nghĩ lại, cái hố này không phải tự nhiên mà có. Nó bắt đầu từ ngày xưa, khi tao với vợ cũ – người mà tao từng nghĩ sẽ cùng nhau xây một mái ấm – còn yêu nhau tha thiết. Hồi đó, tao 30 tuổi, cô ấy 24, cả hai đều tốt nghiệp đại học, tưởng đâu tương lai sáng lạn. Nhưng đm, đời không như mơ. Tao bị rối loạn lo âu phobic kèm trầm cảm, mà hồi đó chưa hiểu rõ bệnh lý, chỉ nghĩ mình “khác người” nên làm gì cũng chật vật. Tao từng nói với cô ấy về tình trạng của mình, về những ngày đầu óc như bị mây đen bao phủ, về việc tao không thể tập trung hay chịu nổi áp lực. Nhưng cô ấy, một người bình thường, không bệnh tật gì, vẫn yêu thương và chấp nhận tao. Cô ấy bảo: “Anh là anh, em yêu anh như vậy là đủ”. Nghe mà tao chỉ muốn khóc, vì ít ra, lúc đó, tao cảm thấy mình không đơn độc.

wDB2qalp.png

Gia đình cô ấy không quá giàu, nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, không đến nỗi thiếu thốn. Cả hai đứa bọn tao đều tự lực, làm mấy việc lặt vặt như shipper, nhân viên bán hàng, lương hai đứa cộng lại may lắm được 10 củ/tháng. Gia đình hai bên thì hối cưới, bảo “lấy nhau đi, sinh con cho ông bà bế”. Cô ấy trước mặt bố mẹ thì ngại, chỉ cười trừ, nhưng sau lưng thì bảo tao: “Anh quyết định thế nào thì em theo vậy”. Tao nghe mà đau, vì chính tao cũng chả biết quyết định cái gì khi đầu óc lúc nào cũng như bị nhốt trong cái lồng sắt.

Rồi bọn tao cưới, sinh thằng cu. Nhưng cái lo lắng lớn nhất của tao thành sự thật. Thằng bé giờ 7 tuổi, nhưng khó hòa nhập, tăng động giảm chú ý, chậm nói. Đưa đi bác sĩ, họ bảo có khả năng di truyền từ tao. Đm, tao nghe mà như trời sập. Người bình thường, khỏe mạnh, nuôi con đã khổ, huống chi tao mang bệnh tâm lý, còn cô ấy thì dù yêu thương tao nhưng cũng không đủ sức gánh vác cả gia đình. Mỗi lần đưa thằng bé đi can thiệp, nhìn nó vật lộn với từng câu nói, từng hành động, tao chỉ muốn khóc. Tao thì trầm cảm, ngày càng vô tâm, chẳng còn đủ sức để ý đến cô ấy, để chia sẻ hay gánh vác. Cuối cùng, cách đây 6 năm, cô ấy bỏ đi, để lại thằng bé cho tao. Tao không trách, vì tao hiểu, chính tao đã đẩy cô ấy vào cái bế tắc đó.

qpEID3.png

Giờ đây, tao một mình nuôi thằng bé trong căn phòng 15m2 nhà bố mẹ. Nó lớn lên trong thiếu thốn, không bạn bè, không hòa nhập được. Mỗi lần nhìn nó ngồi thẫn thờ, tao chỉ muốn đập đầu vào tường. Tao từng mơ có một gia đình, một ngôi nhà, một tương lai. Nhưng giờ, nhà không có, vợ bỏ, con thì mang bệnh, còn tao thì thất nghiệp, sống bám bố mẹ già. Mỗi ngày trôi qua, tao chỉ biết pha cà phê, ngồi nhìn thằng con đi học, rồi mở điện thoại đọc tin tức, thấy người ta khoe mua đất, xây nhà, đi du lịch khắp nơi. Đm, người ta có cả thế giới để sống, còn tao thì cả cái góc nhỏ để gọi là “nhà” cũng chả có, chỉ biết co ro trong căn phòng chật chội này.

1Nosng.png


Tao không biết tương lai sẽ ra sao. Thằng bé lớn lên, liệu có khổ như tao không? Tao chỉ sợ, với cái gen di truyền này, với cái hoàn cảnh này, nó sẽ tiếp tục kiếp sống mù mịt như bố nó. Có hôm, nó hỏi: “Bố ơi, sao mình không có nhà to như nhà bạn Nam?” Tao chỉ biết cười trừ, bảo: “Rồi bố sẽ cố”. Nhưng cố kiểu gì? Lương không có, sức khỏe tâm lý thì bấp bênh, xã hội thì ngày càng khắc nghiệt. Đời tao giờ như con thuyền rách giữa biển khơi, chẳng có bến bờ, chỉ trôi nổi vô định. Cày cuốc cả đời, đổ mồ hôi, nước mắt, nhưng cuối cùng chỉ để nhận ra: có những trận chiến, dù cố đến đâu, cũng chỉ là đập đầu vào bức tường số phận. Tao sống, không phải vì hy vọng, mà vì thằng con – để nó có một bữa cơm, một ngày không phải chịu cái khổ mà tao đang gánh. Nhưng đôi khi, nhìn nó, tao tự hỏi: liệu tao đang kéo nó vào một vòng xoáy nghiệt ngã, nơi mà cả hai bố con chỉ biết tồn tại, chứ không phải sống?


Hoàn cảnh của mày cũng tội, nhưng chưa đến nỗi bi đát. Tao nghĩ khả năng mày có thể làm việc trên mạng tốt.
Mày vẽ hình bằng tool gì mà đẹp vậy?
 
Tắt điện thoại, bố con dẫn nhau ra công viên chơi. Và đi học can thiệp.

Tương tác (ôm ấp da thịt, thủ thỉ nói chuyện, khen ngợi, cùng hát cùng nhảy múa) nhiều nhất có thể.

Một đứa con bị vấn đề về giao tiếp, nghĩa là gia đình cần ít nhất 1 người không đi làm, chăm con toàn thời gian, để khắc phục cho nó.

Tao đã chứng kiến trẻ tự kỉ nặng, nhưng gia đình đã đưa nó lên đỉnh cao này đến đỉnh cao khác.

Mày chỉ đang nhìn điểm yếu/thiếu của con, mà chưa biết cách cày xới, đào bới, mài dũa tài năng của con.

Nhưng đúng là, phải có rất nhiều tiền và thời gian, mới giúp bé tự kỉ-tăng động cải thiện.
Cảm ơn mày chia sẻ. 2 vợ chồng t cho đi học can thiệp từ lúc nhỏ khi phát hiện ra biểu hiện. Giờ cũng khá hơn nhưng vẫn khó tập trung, hòa nhập so với những đứa trẻ khác. Được cái nó tình cảm và để ý, quan tâm mọi người. Mà cũng là yếu điểm, kiểu như nó cảm nhận được nỗi đau nỗi buồn của ng khác một cách rất nhanh nên luôn lo lắng và sợ khi thấy ai khóc hoặc buồn bã. Cũng chỉ muốn dành hết thời gian cho nó nhưng công việc thì cầu bất cầu bơ, kinh tế khó khăn, nói chung là cầu bất đắc khổ lắm mày ah.
 
Hoàn cảnh của mày cũng tội, nhưng chưa đến nỗi bi đát. Tao nghĩ khả năng mày có thể làm việc trên mạng tốt.
Mày vẽ hình bằng tool gì mà đẹp vậy?
tao vứt vô con gemini bảo nó tạo mấy hình minh họa. Mấy cái này giờ AI nó xử lý phút mốt mà. Mấy cái này là lởm nhất rồi á, nhiều cái nó làm hình ảnh chân thực hơn nhiều
 

Đời tao giờ đúng là cái hố đen, như tao đã kể. Nhưng nghĩ lại, cái hố này không phải tự nhiên mà có. Nó bắt đầu từ ngày xưa, khi tao với vợ cũ – người mà tao từng nghĩ sẽ cùng nhau xây một mái ấm – còn yêu nhau tha thiết. Hồi đó, tao 30 tuổi, cô ấy 24, cả hai đều tốt nghiệp đại học, tưởng đâu tương lai sáng lạn. Nhưng đm, đời không như mơ. Tao bị rối loạn lo âu phobic kèm trầm cảm, mà hồi đó chưa hiểu rõ bệnh lý, chỉ nghĩ mình “khác người” nên làm gì cũng chật vật. Tao từng nói với cô ấy về tình trạng của mình, về những ngày đầu óc như bị mây đen bao phủ, về việc tao không thể tập trung hay chịu nổi áp lực. Nhưng cô ấy, một người bình thường, không bệnh tật gì, vẫn yêu thương và chấp nhận tao. Cô ấy bảo: “Anh là anh, em yêu anh như vậy là đủ”. Nghe mà tao chỉ muốn khóc, vì ít ra, lúc đó, tao cảm thấy mình không đơn độc.​


wDB2qalp.png

Gia đình cô ấy không quá giàu, nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, không đến nỗi thiếu thốn. Cả hai đứa bọn tao đều tự lực, làm mấy việc lặt vặt như shipper, nhân viên bán hàng, lương hai đứa cộng lại may lắm được 10 củ/tháng. Gia đình hai bên thì hối cưới, bảo “lấy nhau đi, sinh con cho ông bà bế”. Cô ấy trước mặt bố mẹ thì ngại, chỉ cười trừ, nhưng sau lưng thì bảo tao: “Anh quyết định thế nào thì em theo vậy”. Tao nghe mà đau, vì chính tao cũng chả biết quyết định cái gì khi đầu óc lúc nào cũng như bị nhốt trong cái lồng sắt.

Rồi bọn tao cưới, sinh thằng cu. Nhưng cái lo lắng lớn nhất của tao thành sự thật. Thằng bé giờ 7 tuổi, nhưng khó hòa nhập, tăng động giảm chú ý, chậm nói. Đưa đi bác sĩ, họ bảo có khả năng di truyền từ tao. Đm, tao nghe mà như trời sập. Người bình thường, khỏe mạnh, nuôi con đã khổ, huống chi tao mang bệnh tâm lý, còn cô ấy thì dù yêu thương tao nhưng cũng không đủ sức gánh vác cả gia đình. Mỗi lần đưa thằng bé đi can thiệp, nhìn nó vật lộn với từng câu nói, từng hành động, tao chỉ muốn khóc. Tao thì trầm cảm, ngày càng vô tâm, chẳng còn đủ sức để ý đến cô ấy, để chia sẻ hay gánh vác. Cuối cùng, cách đây 6 năm, cô ấy bỏ đi, để lại thằng bé cho tao. Tao không trách, vì tao hiểu, chính tao đã đẩy cô ấy vào cái bế tắc đó.

qpEID3.png

Giờ đây, tao một mình nuôi thằng bé trong căn phòng 15m2 nhà bố mẹ. Nó lớn lên trong thiếu thốn, không bạn bè, không hòa nhập được. Mỗi lần nhìn nó ngồi thẫn thờ, tao chỉ muốn đập đầu vào tường. Tao từng mơ có một gia đình, một ngôi nhà, một tương lai. Nhưng giờ, nhà không có, vợ bỏ, con thì mang bệnh, còn tao thì thất nghiệp, sống bám bố mẹ già. Mỗi ngày trôi qua, tao chỉ biết pha cà phê, ngồi nhìn thằng con đi học, rồi mở điện thoại đọc tin tức, thấy người ta khoe mua đất, xây nhà, đi du lịch khắp nơi. Đm, người ta có cả thế giới để sống, còn tao thì cả cái góc nhỏ để gọi là “nhà” cũng chả có, chỉ biết co ro trong căn phòng chật chội này.

1Nosng.png


Tao không biết tương lai sẽ ra sao. Thằng bé lớn lên, liệu có khổ như tao không? Tao chỉ sợ, với cái gen di truyền này, với cái hoàn cảnh này, nó sẽ tiếp tục kiếp sống mù mịt như bố nó. Có hôm, nó hỏi: “Bố ơi, sao mình không có nhà to như nhà bạn Nam?” Tao chỉ biết cười trừ, bảo: “Rồi bố sẽ cố”. Nhưng cố kiểu gì? Lương không có, sức khỏe tâm lý thì bấp bênh, xã hội thì ngày càng khắc nghiệt. Đời tao giờ như con thuyền rách giữa biển khơi, chẳng có bến bờ, chỉ trôi nổi vô định. Cày cuốc cả đời, đổ mồ hôi, nước mắt, nhưng cuối cùng chỉ để nhận ra: có những trận chiến, dù cố đến đâu, cũng chỉ là đập đầu vào bức tường số phận. Tao sống, không phải vì hy vọng, mà vì thằng con – để nó có một bữa cơm, một ngày không phải chịu cái khổ mà tao đang gánh. Nhưng đôi khi, nhìn nó, tao tự hỏi: liệu tao đang kéo nó vào một vòng xoáy nghiệt ngã, nơi mà cả hai bố con chỉ biết tồn tại, chứ không phải sống?
Mày tự thuật mà tao nghe như viết truyện, còn có cả hình chú thích vs mô tả, để ý đến chi tiết phết ra, tao nghĩ mày nên viết truyện rồi xuất bản đi, ko thì làm mẹ kênh youtube mà đọc audio truyện tự sáng tác, giả như có tiền rồi thì muốn làm gì mà chả được
 
Đéo hiểu nổi chuyện của mày. Thường người ta thấy bế tắc không lối thoát là do ko hiểu đc vấn đề, nguyên nhân vấn đề.
Tao thấy mày hiểu hết mọi chuyện , nguyên nhân do đâu mà vẫn đéo giải quyết đc là sao?
 

Có thể bạn quan tâm

Top