Huhuvay
Trâu lái đò
HỌC NHIỀU CHO ĐẦU TO MẮT CẬN RỒI CŨNG ĐI BUÔN
Hơn 14 năm trước, cũng đúng vào thời điểm này, khi biết tin trúng tuyển vào ĐH Dược Hà Nội, Hiền và gia đình đều rất vui, tự hào, vì ở quê Hiền có truyền thống hiếu học, con nhà nông thi đỗ đại học là một điều gì đó rất hãnh diện. Ngày xưa và cho đến bây giờ khối ngành y dược vẫn là top ngành điểm chuẩn đầu vào rất cao, thời của mình 2011 Nhất Y Nhì Dược, thi đỗ ĐH không những làm cha mẹ nở mày nở mặt mà còn làm rạng ranh cả một dòng họ.
Một người bạn đã từng nói với mình rằng: học Dược xong rồi sau này cũng đi buôn thuốc mà thôi. Ngày đó mình cũng chỉ biết ờ ờ cười cười dù trong lòng rất khó chịu, không thích người khác nói về mình như vậy. Trong tiềm thức của mọi người, "đi buôn" là công việc kém sang, chỉ dành cho những người không cần ăn học đàng hoàng vẫn có thể buôn bán ngoài chợ búa. Nhưng mình mặc kệ, việc của mình là tập trung học đã sau này chỉ có mình mới biết mình muốn gì làm gì.
Thế là sau này tốt nghiệp ĐH xong, Hiền đã dám đặt xuống cái mác học hành bằng cấp tử tế bao nhiêu người mơ ước và đi buôn thật mọi người ạ, nhưng Hiền không buôn thuốc mà buôn quần áo, váy vóc, rồi giờ buôn cả Yến Sào ấy… Và sau này Hiền gặp tiếp một người anh, sau khi biết Hiền bán quần áo, anh đã từng nói với mình giọng rất mỉa mai: "Học cho đầu to mắt cận rồi cũng đi buôn cả thôi".
Lúc đó Hiền có phần chạnh lòng nhưng không giải thích, ủa rồi không buôn lấy đâu ra vốn ra tiền để xây dựng doanh nghiệp, muốn làm lớn mà không bắt đầu từ những việc nhỏ thì làm sao mà làm lớn được, năng lực của một cô bé 24 tuổi học trong môi trường kỹ thuật mới chỉ được có vậy thì mình làm như vậy, mình có làm gì sai trái đâu, mình có ăn trộm ăn cắp của ai đâu và mình cũng chưa từng hại ai cả.
Nhưng 30 năm cuộc đời, đến hiện tại Hiền vô cùng biết ơn ngày đó mình đã dám đặt xuống tất cả và bắt đầu đi "buôn", vì nếu không đi buôn có lẽ bây giờ Hiền đang an phận trong một môi trường làm việc nào đó, cuộc sống nhạt nhòa, ngại thay đổi và không bao giờ có thể biết cuộc sống có quá nhiều điều đang chờ mình và mình có thể làm được những việc mà mình chưa từng nghĩ.
Sau này, Hiền chẳng còn bận tâm vào những lời phán xét, so sánh của người khác dành cho mình, mình không còn rụt rè, e ngại ai đánh giá mình nữa, việc của mình mình làm và chỉ tập trung vào con đường của mình thôi.
Cũng là đi buôn nhưng có nhiều kiểu buôn lắm, buôn của một người có tư duy khác với người không có tư duy, bạn định vị mình ở đâu, cũng là một người buôn thịt lợn ngoài chợ mỗi ngày bán 2-3 con lợn sẽ khác với một người buôn thịt lợn nhưng bán trong siêu thị, bán theo chuỗi cửa hàng, xây dựng thương hiệu. Buôn rau, hay đến cả buôn đất, buôn vàng cũng vậy cả thôi... Buôn gì cũng được nhưng quan trọng bạn định vị bạn ở đâu, bạn làm theo cách nào và bạn chọn đi con đường nào.
Làm gì cũng được miễn là không trộm cắp, không dối trá, điêu ngoa, không hổ thẹn với lương tâm, làm thật ăn thật mang lại giá trị thật, đặt lợi ích của người khác lên trên lợi ích của mình, đó là giá trị cốt lõi mà mỗi người khi bắt đầu cần phải có, sức mình đến đâu mình hãy nỗ lực làm thật tốt đến đó.
Nhờ đi buôn mà đến hiện tại mình được va chạm, được khôn lên rất nhiều, phát huy được nhiều kĩ năng, góc nhìn, tư duy thay đổi, trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình. Và đến hiện tại mình cảm thấy đủ tự tin để vận hành doanh nghiệp của mình. Đi buôn không có gì xấu, quan trọng là động cơ buôn của bạn có xấu hay không.
Nếu ai cũng đang ngại ngần, chần chừ, sợ người khác đánh giá phán xét khi bắt đầu đi buôn thì Hiền có một lời khuyên đó là: Hãy kệ đi, cuộc đời của mình mình sống và làm tới đi rồi sẽ đến lúc mọi người ắt tự nhìn nhận lại khi bạn có kết quả.
Hơn 14 năm trước, cũng đúng vào thời điểm này, khi biết tin trúng tuyển vào ĐH Dược Hà Nội, Hiền và gia đình đều rất vui, tự hào, vì ở quê Hiền có truyền thống hiếu học, con nhà nông thi đỗ đại học là một điều gì đó rất hãnh diện. Ngày xưa và cho đến bây giờ khối ngành y dược vẫn là top ngành điểm chuẩn đầu vào rất cao, thời của mình 2011 Nhất Y Nhì Dược, thi đỗ ĐH không những làm cha mẹ nở mày nở mặt mà còn làm rạng ranh cả một dòng họ.
Một người bạn đã từng nói với mình rằng: học Dược xong rồi sau này cũng đi buôn thuốc mà thôi. Ngày đó mình cũng chỉ biết ờ ờ cười cười dù trong lòng rất khó chịu, không thích người khác nói về mình như vậy. Trong tiềm thức của mọi người, "đi buôn" là công việc kém sang, chỉ dành cho những người không cần ăn học đàng hoàng vẫn có thể buôn bán ngoài chợ búa. Nhưng mình mặc kệ, việc của mình là tập trung học đã sau này chỉ có mình mới biết mình muốn gì làm gì.
Thế là sau này tốt nghiệp ĐH xong, Hiền đã dám đặt xuống cái mác học hành bằng cấp tử tế bao nhiêu người mơ ước và đi buôn thật mọi người ạ, nhưng Hiền không buôn thuốc mà buôn quần áo, váy vóc, rồi giờ buôn cả Yến Sào ấy… Và sau này Hiền gặp tiếp một người anh, sau khi biết Hiền bán quần áo, anh đã từng nói với mình giọng rất mỉa mai: "Học cho đầu to mắt cận rồi cũng đi buôn cả thôi".
Lúc đó Hiền có phần chạnh lòng nhưng không giải thích, ủa rồi không buôn lấy đâu ra vốn ra tiền để xây dựng doanh nghiệp, muốn làm lớn mà không bắt đầu từ những việc nhỏ thì làm sao mà làm lớn được, năng lực của một cô bé 24 tuổi học trong môi trường kỹ thuật mới chỉ được có vậy thì mình làm như vậy, mình có làm gì sai trái đâu, mình có ăn trộm ăn cắp của ai đâu và mình cũng chưa từng hại ai cả.
Nhưng 30 năm cuộc đời, đến hiện tại Hiền vô cùng biết ơn ngày đó mình đã dám đặt xuống tất cả và bắt đầu đi "buôn", vì nếu không đi buôn có lẽ bây giờ Hiền đang an phận trong một môi trường làm việc nào đó, cuộc sống nhạt nhòa, ngại thay đổi và không bao giờ có thể biết cuộc sống có quá nhiều điều đang chờ mình và mình có thể làm được những việc mà mình chưa từng nghĩ.
Sau này, Hiền chẳng còn bận tâm vào những lời phán xét, so sánh của người khác dành cho mình, mình không còn rụt rè, e ngại ai đánh giá mình nữa, việc của mình mình làm và chỉ tập trung vào con đường của mình thôi.
Cũng là đi buôn nhưng có nhiều kiểu buôn lắm, buôn của một người có tư duy khác với người không có tư duy, bạn định vị mình ở đâu, cũng là một người buôn thịt lợn ngoài chợ mỗi ngày bán 2-3 con lợn sẽ khác với một người buôn thịt lợn nhưng bán trong siêu thị, bán theo chuỗi cửa hàng, xây dựng thương hiệu. Buôn rau, hay đến cả buôn đất, buôn vàng cũng vậy cả thôi... Buôn gì cũng được nhưng quan trọng bạn định vị bạn ở đâu, bạn làm theo cách nào và bạn chọn đi con đường nào.
Làm gì cũng được miễn là không trộm cắp, không dối trá, điêu ngoa, không hổ thẹn với lương tâm, làm thật ăn thật mang lại giá trị thật, đặt lợi ích của người khác lên trên lợi ích của mình, đó là giá trị cốt lõi mà mỗi người khi bắt đầu cần phải có, sức mình đến đâu mình hãy nỗ lực làm thật tốt đến đó.
Nhờ đi buôn mà đến hiện tại mình được va chạm, được khôn lên rất nhiều, phát huy được nhiều kĩ năng, góc nhìn, tư duy thay đổi, trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình. Và đến hiện tại mình cảm thấy đủ tự tin để vận hành doanh nghiệp của mình. Đi buôn không có gì xấu, quan trọng là động cơ buôn của bạn có xấu hay không.
Nếu ai cũng đang ngại ngần, chần chừ, sợ người khác đánh giá phán xét khi bắt đầu đi buôn thì Hiền có một lời khuyên đó là: Hãy kệ đi, cuộc đời của mình mình sống và làm tới đi rồi sẽ đến lúc mọi người ắt tự nhìn nhận lại khi bạn có kết quả.
