hồi tao học lớp 9 đang đi đường bị lũ trẻ "làng" ngoài quây đánh, lũ đấy thường xuyên vào khu nhà tao chặn đánh, trấn lột lũ trẻ khu tao (khu cán bộ quân đội, toàn những thằng ngoan hiền), tao vùng chạy thoát ra được, nhặt được viên gạch nhằm vào vai thằng gần nhất đập bừa, thế đéo nào nó lại cúi đầu né về hướng đó nên ăn trọn viên gạch máu phun xối xả. Tao thì vắt chân lên cổ chạy về nhà. Nếu hôm đó tao không vùng chạy thoát ra được thì đéo biết còn bị chúng nó đánh ra sao, nếu tao không đập được thằng này phụt máu thì chắc cả lũ kia vẫn sẽ dễ dàng tóm tao lại. Sau vụ đó nhà tao cũng mất tiền bồi thường và lo lót nên tao không bị bắt, gia đình thằng kia cũng ko kiện cáo gì. Nhưng sau này thằng đó dần bị ngớ ngẩn, tao không biết có phải do bị tao đập gạch hay nó còn bị chuyện gì khác nữa ko, nhưng nói thật là mỗi khi nhìn thấy nó ngồi 1 chỗ bó gối lắc người mắt nhìn vô hồn thì tao đéo hề thấy ăn năn một chút nào. Đó là quả báo cho những thằng bắt nạt và bố mẹ chúng nó do đéo biết dạy con.